"Phi thuyền cỡ nhỏ dưới một ngàn tấn xin dừng ở khu C! Phi thuyền cỡ trung hơn mười ngàn tấn xin di chuyển về khu B! Phi thuyền cỡ lớn hơn trăm ngàn tấn, chiến hạm xin di chuyển về khu A! Phi thuyền và chiến hạm vận chuyển hàng hóa xin mời đến khu D!"
Từ trên chiến hạm bước xuống, Diệp Văn Nhã lập tức cảm nhận được một trận ồn ào nghênh diện đánh tới, là một chiến hạm cỡ lớn hơn trăm ngàn tấn, Ánh Rạng Đông sô 012 tất nhiên là ngừng lại tại khu A.
"Các bạn bị thương, các bạn nào bị thương xin theo tôi đi về hướng khu vực A011! Ở đó đã có nhân viên bệnh viện chờ sẵn, xin tất cả các bạn bị thương chú ý, theo tôi đi đến khu vục A011. Nhân viên công tác của bệnh viện đã chờ sẵn ở đại sảnh khu A011!"
Một người mặc đồng phục nhân viên công tác của cảng vũ trụ màu bạc đang vẫy vẫy thẻ công tác trong tay, dẫn các học sinh bị thương đi đến khu A011.
"Những bạn học sinh nào không bị thương, những bạn học sinh nào không bị thương xin chú ý...... Xin tiến vào cảng qua khu vực A013, A014 và A015, tiến hành kiểm tra toàn diện theo quy định của cảng vũ trụ!"
Một người khác cũng mặc đồng phục nhân viên công tác của cảng chỉ huy các học sinh không bị thương đi vào cửa kiểm tra của ba cổng nhập cảnh khác để tiến hành kiểm tra, đây là một công đoạn kiểm tra vô cùng cần thiết đối với tất cả các hành khách sau khi ngồi phi thuyền vũ trụ tiến hành cập bến vào cảng.
Diệp Văn Nhã ôm con mèo đen đi lẫn vào bên trong đám người, tiến vào khu vực A014 cách bọn họ gần nhất.
Ngoại trừ đám học sinh bọn họ theo chiến hạm quân sự tới đây, ở khu kiểm tra A013, A014, A015 còn có không ít những hành khách từ phi thuyền khác xuống.
Tuy rằng chỉ là một khu vực kiểm tra, nhưng trên thực tế nơi này lại có mấy chục cửa kiểm tra, mỗi cửa lại có vài nhân viên công tác đứng, có người phụ trách kiểm tra đồ vật trong ba lô, có người phụ trách kiểm tra vật tuỳ thân mang trên người hành khách, phía sau cửa vào khu kiểm tra hành khách đã xếp thành một hàng thật dài.
Toàn bộ các cửa kiểm tra tuy nói bận rộn, những cũng ngay ngắn trật tự.
Bạch Hạ xếp hàng phía sau Diệp Văn Nhã, vừa xoa xoa cái bụng mình thầm thì kêu đói, vừa đầy mặt hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng xem như về đến nhà, tôi ở trên chiến hạm sắp nghẹn chết rồi. Mỗi ngày chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng qua bữa, quả thực không phải là cuộc sống của người mà! Đợi lát nữa từ cảng về nhà, tôi nhất định phải ăn một bữa thật ngon mới được!"
Làm một thú nhân có thể vì dục vọng ăn ngon mà hy sinh việc tu luyện cho mạnh mẽ hơn, tính kén ăn của Bạch Hạ đồ cơ hồ mãn điểm rồi, hắn vừa lẩm bẩm trong miệng nhắc mãi đợi lát nữa muốn ăn cái gì, vừa hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm đám người đang di động về phía trước.
Nhưng mà Phan Mục dù đã xuống khỏi chiến hạm nhưng có vẻ nhưng tinh thần còn chưa ra khỏi trường thi, mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình, vẫn là sắc mặt nặng nề, vừa thấy liền biết hắn còn chưa thoát được không khí bi thương trong trường thi lúc trước.
Tốc độ kiểm tra qua cửa tuy rằng mau, nhưng chờ đến phiên ba người Diệp Văn Nhã, cũng đã là chuyện của hơn một tiếng sau rồi.
Cũng khó trách lúc trước cấp trên đã ra chỉ thị cho bên cảng phải dành một khu kiểm tra riêng cho người bị thương, nếu không với tốc độ này, chưa kịp đến lượt mình kiểm tra thì không chừng đã có người ngã xuống rồi.
Đi ở phía trước ba người Diệp Văn Nhã là một đôi vợ chồng trung niên trên thái dương đã lấm tấm hoa râm, phía sau hai người bọn họ còn dẫn một thiếu niên ước chừng 13-14 tuổi, cùng một cô bé nhỏ tầm năm sáu tuổi
Bốn người nhìn qua đen đen gầy gầy, bộ dáng suy dinh dưỡng, quần áo tuy rằng sạch sẽ ngăn nắp, nhưng lại rõ ràng bị tẩy đến có chút trắng bệch, bốn người mang hành lý rất đơn giản, người đàn ông trung niên trên người thậm chí còn mang theo hai bao tải to xám xịt, túi nặng trĩu, căng phồng, vừa thấy liền biết cũng không phải cái gì đáng giá, tám chín phần là một ít đặc sản địa phương.
Một nhà không giống người thường như vậy, đối lập với cảng vũ trụ phồn hoa đô hội, thật sự có chút không thích hợp.
Đôi vợ chồng trung niên thúc giục hai đứa con nhanh chóng lên phía trước kiểm tra, mình thì thật cẩn thận đỡ túi hành lý mang trên người, cùng với hai bao tải to căng phồng đặt lên trên bệ kiểm tra hành lý.
Ánh sáng nhạt từ hai bên bệ kiểm tra phát sáng lên màu xanh nhạt, vật phẩm bị thiết bị kiểm tra rà quét qua một lần, khu vực mới vừa rồi còn im ắng, giờ phút này chợt phát ra một luồng ánh sáng đỏ.
Nhân viên công tác đang đứng phía sau bệ kiểm tra lập tức mày dựng ngược, sắc mặt khó coi.
Một nhà bốn người đứng ngay bệ kiểm tra tức khắc đầy mặt khẩn trương, người lớn và trẻ nhỏ tuy căng thẳng hẳn nhưng trên mặt vẫn mang theo mờ mịt và thấp thỏm không biết làm sao, tựa hồ không biết vì sao cái bệ kiểm tra này mới vừa rồi còn lập loè ánh sáng xanh nhẹ nhàng cho người khác đi qua, nhưng đến phiên bọn họ lại biến thành ánh sáng đỏ.
Nhân viên công tác ở sau bệ kiểm tra chăm chú nhìn vào màn hình máy tính chỉ chỉ vài cái, ngữ khí không tốt nói: "Hai cái bao tải này chứa cái gì bên trong vậy? Nhanh chóng mở ra cho tôi xem."
"Dạ dạ dạ, chúng tôi mở ra ngay, lập tức mở ra ngay......"
Người đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy phong sương cố gắng nhoẻn miệng cười, miệng thì liên tục dạ dạ, hắn vừa duỗi tay cởi nút thắt bao tải, vừa cúi đầu khom lưng nói: "Đây là một ít thổ sản ở nhà chúng tôi, là mấy củ hành củ khoai chúng tôi trồng ở dưới quê á."
"Củ khoai? Củ hành? Mang mấy đồ vật này tới hành tinh Đế Đô làm gì?" Tên nhân viên công tác kia nhíu chặt mày, cẩn thận nhìn nhìn mấy cái củ khoai màu vàng nâu lớn bằng cỡ bàn tay người trưởng thành từ trong bao tải lấy ra, lại móc ra một thiết bị đo lường ở bên cạnh tiếp tục kiểm tra.
Mấy thiết bị đo lường kiểm tra xách tay này càng thêm tinh vi, chỉ dùng riêng để kiểm tra những động thực vật ngoại lai xem chúng có mang gi mầm bệnh hay vi khuẩn gì ảnh hưởng đến những sinh vật và hệ thực vật trên hành tinh Đế Đô hay không.
Cũng may mắn là sau khi cái dụng cụ kiểm tra này rà soát lại qua một lần hai cái bao tải chứa củ hành và củ khoai thì chỉ lập loè ánh sáng xanh lục lên hai lần, sau đó thì không có bất luận phản ứng gì nữa, chuyện này làm cho một nhà bốn người đang khẩn trương thấp thỏm tức khắc nhẹ nhàng thở ra, người đàn ông trung niên nở nụ cười ngây ngô giải thích nói: "Tiên sinh có chuyện không biết, hai túi khoai này là đồ ăn của cả nhà chúng tôi mang đến hành tinh Đế Đô Tinh để sống đó."
"Cái gì? Đồ ăn?"
Nhân viên công tác kia đầy mặt kinh ngạc, ánh mắt nhìn một nhà bốn người của người đàn ông trung niên giống như nhìn người tiền sử sống trong động trong núi, khinh thường bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Đế Đô lớn như vậy, muốn ăn cái gì mà không có? Vậy mà còn có người đem luôn cả khoai sắn không được bao nhiêu giá trị dinh dưỡng đến đây?...... Thật không biết này bốn người nhà quê này rốt cục là từ hành tinh xa xôi nào lặn lội tới đây nữa."
Lời này tuy rằng nói nhỏ, nhưng tai của thú nhân vốn dĩ vô cùng thính, cho dù là người thường không thể thức tỉnh thú hóa đi chăng nữa, thì thính lực cũng không tồi. Bởi vậy sau khi nhân viên công tác nói thầm một câu, vô luận một nhà bốn người đằng trước hay mấy người Diệp Văn Nhã đang đứng phía sau, tất cả đều nghe được rõ ràng.
Diệp Văn Nhã nhíu mày lại, bất mãn híp híp mắt, xem ra bất kể là ở chỗ nào, dù cho có là thế giới nhìn bên ngoài vô cung phồn hoa giàu mạnh đi chăng nữa, cũng không thiếu loại người dùng mắt chó xem người khác này.
"Ha hả a...... Ha hả a...... Đúng vậy đúng vậy, là đồ ăn."
Người đàn ông trung niên hiển nhiên là người bị gánh nặng sinh hoạt sắp ép đến suy sụp, rõ ràng nghe thấy được lời của tên nhân viên công tác kia nói, nhưng lại cũng không chút nào để ý, ngược lại còn cười ngây ngô nói hùa theo hai câu, kéo hành lý của mình liền muốn rời đi.
Nhưng vừa mới vừa bước ra một chân, tên nhân viên công tác kia lại nhíu mày, liên tục hô: "Trở về trở về, tôi còn không cho các người đi mà? Các người đi cái gì mà đi? Nhanh quay trở về!"
"Sao, làm sao vậy...... Vị tiên sinh này, ngài còn có chuyện gì sao?" Người đàn ông trung niên đang đầy mặt khẩn trương nắm lấy hành lý của mình, hỏi lại.
Người nọ tức giận trợn trắng mắt, "Nếu như mang đồ tươi từ tinh cầu khác vào hành Đế Đô, bất luận là thực vật hay là động vật đều phải đóng một số thuế nhất định, dựa theo hình thể và trọng lượng của đồ vật mà tiến hành thu phí...... Hai bao tải khoai này của các người, dựa theo trọng lượng tính toán, cần trả 1200 Tinh Tế Tệ.". truyện kiếm hiệp hay
"1200 Tinh Tế Tệ?! Trời ạ, sao lại phải đóng nhiều tiền như vậy?"
Người vợ bên cạnh người đàn ông trung niên kinh hô một tiếng, hoảng sợ trợn tròn mắt, "Hai túi khoai này cũng chỉ có trăm mấy cân, cho dù bán đi chăng nữa, nhiều nhất cũng cũng thu được không đến 100 Tinh Tế Tệ thôi."
"Vậy đống khoai này chúng tôi không lấy nữa, vậy tiền thuế 1200 Tinh Tế Tệ chúng tôi không cần giao nộp đúng không?" Trên người bọn họ không có tiền để nộp thuế cao như vậy, người đàn ông trung niên nghĩ nghĩ, cắn răng một cái nói.
Dù sao khoai cũng không phải là thứ gì quá quý trọng, tùy tiện ở chỗ nào cũng có thể mua được, loại lương thực phụ cho năng suất rất cao này nhiều khi chỉ được người dùng để nuôi súc vật, cho nên giá của nó cũng rất rẻ, có đôi khi 1 Tinh Tế Tệ thậm chí có thể mua được hai ba cân.
"Đây không phải vấn đề các người muốn hay không, cho dù hai túi khoai này các người không lấy đi chăng nữa, thì 1200 Tinh Tế Tệ tiền thuế cũng vẫn phải nộp, chẳng qua là từ nộp thuế đồ tươi trở thành nộp thuế xử lý rác thải thôi." Tên nhân viên công tác kia không kiên nhẫn phất phất tay, chỉ vào một màn hình máy tính gần bên chỗ bệ kiểm tra nói: "Tới đó nộp tiền đi."
"1200 Tinh Tế Tệ? Chúng tôi làm sao đào ra được bao nhiêu đó tiền chứ?"
Người phụ nữ trung niên nghẹn ngào, hốc mắt đỏ bừng, "Vị tiên sinh này, ông có thể châm chước một chút hay không? Cả nhà chúng tôi là từ bên hành tinh mỏ quặng đi đến đây, bên kia cuộc sống nghèo khổ, bình thường cả năm cũng khó có thể tích cóp được 800 Tinh Tế Tệ, chúng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy a!"
"Tiên sinh, chẳng lẽ không thể châm chước một chút sao? Xin ngài thông cảm cho chúng tôi với!" Người đàn ông trung niên cùng hai đứa nhỏ cũng bắt lấy góc áo của nhân viên công tác kia, đau khổ cầu xin.
"Thuế má đâu phải do tôi quy định, các người tìm tôi có ích lợi gì?" Tên nhân viên công tác kia không kiên nhẫn giật ống tay áo của mình ra khỏi tay của ba người kia, sắc mặt khó coi nói: "Số tiền đó, các người không nộp cũng phải nộp! Đây là quy củ!"
"Nếu các người thật sự không muốn đóng tiền, vậy chờ bị phi thuyền vũ trụ của cảng trục xuất trở về đi." Nhân viên công tác xua xua tay, không còn muốn nói chuyện với một nhà phiền phức này nữa.
"1200 Tinh Tế Tệ của bọn họ để tôi đóng cho......"
Diệp Văn Nhã đứng ở phía sau nhìn thấy hết thảy, thật sự có chút chịu không được, khuôn mặt diễm lệ sớm đã lạnh như băng, cô vài bước tiến lên, nhìn chăm chú vào tên nhân viên công tác kia nói: "Hành tinh mỏ quặng vốn dĩ cuộc sống đã rất nan, nhìn bộ dáng gầy yếu này của bọn họ, liền biết rõ ràng dinh dưỡng không đủ, 1200 Tinh Tế Tệ nhìn không nhiều lắm nhưng lại là số tiền mà cả nhà bọn họ mất cả năm cũng không tích cóp được. Bốn người bọn họ thật vất vả mới có thể từ hành tinh mỏ quặng thật xa đến hành tinh Đế Đô, chắc là sớm đã dùng hết toàn bộ của cải, ông cần gì phải làm khó bọn họ?"
Mèo đen nửa ghé vào trên vai Diệp Văn Nhã, đôi tròng mắt mèo xanh thẳm không chớp nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trong mắt đều là tán đồng đối với chuyện này.
Đúng vậy.
Cuộc sống của thợ mỏ trên hành tinh mỏ quặng rất gian khổ, ngày thường ăn uống cũng thiếu trước hụt sau, cho dù là đối phương có là thợ khai thác khoáng thạch có thể bán với giá trên trời ở hành tinh khác đi chăng nữa, bọn họ ngày thường cũng rất khó ăn no.
Nói gì thì nói, người đi làm nghề thợ mỏ khai thác khoáng thạch thông thường đều là những người không có bằng cấp gì, hơn nữa cũng không có nghề nghiệp chuyên môn, còn từ nhỏ lại phải sinh hoạt ở một hành tinh bần cùng như vậy. Cho dù công việc đào quặng tiền rất thấp chăng nữa, nhưng vì mưu sinh, nếu ngươi không làm cũng có những người khác sẽ cướp mà làm, bọn họ cả đời đều rất khó tích cóp được một vé phi thuyền đi đến hành tinh Đế Đô.
Một nhà bốn người khốn cùng ngay trước mắt này có thể ngồi phi thuyền đến hành tinh Đế Đô, đều đã làm người rất kinh ngạc.
"Luật pháp không thể ở ngoài nhân tình, cảng thu thuế thì cũng nên có lý một chút dạng. Bao tải khoai chưa trị giá tới 100 Tinh Tế Tệ mà các người cũng đòi thu 1200 Tinh Tế Tệ, đây không phải làm khó người khác sao?" Ngữ khí Diệp Văn Nhã nói chuyện không tốt lắm, cô lạnh mặt, móc thiết bị thông minh của mình ra, liền chuẩn bị thanh toán 1200 Tinh Tế Tệ tiền thuế cho một nhà bốn người này.
Sự tình bên này khiến cho không ít người chú ý, rất nhiều người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bên này, đặc biệt là khi nhìn về phía một nhà bốn người vừa gầy vừa đen như que củi kia, trên mặt không thể giấu được vẻ thông cảm. Tên nhân viên công tác kia thấy thế, tức khắc sắc mặt một trận vừa xanh vừa trắng. Giơ tay chỉ vào thiết bị máy tính cạnh bệ kiểm tra, bảo Diệp Văn Nhã nhanh chóng trả tiền xong rồi chạy lấy người.
"Bạch bạch bạch......!"
Vào lúc này, đám người phía sau lại lần nữa xuất hiện từng đợt xôn xao, một người thanh niên tóc vàng mắt xanh diện mạo anh tuấn, thân mặc quân trang thẳng thóm vừa cười vừa đi tới, hắn vừa vỗ tay vừa nói: "Vị tiểu thư này nói rất đúng, quy tắc này của cảng vũ trụ Đế Đô đích xác có chút không quá hợp lý, ta xin đại diện nói lời xin lỗi với các vị."
"Hoàng Thái Tử điện hạ, sao ngài lại tới đây? Nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng......" Nhân viên công tác vốn dĩ sắc mặt không quá đẹp, giờ phút này đã là sắc mặt tái nhợt, hắn rốt cuộc không rảnh lo chuyện mấy người Diệp Văn Nhã, vội vàng chạy từ sau bệ kiểm tra xuống nói.
"Đúng vậy...... Thái Tử điện hạ, chuyện này không có quan hệ với ngài."
Một nhà bốn người đến từ hành tinh mỏ quặng cũng vội vàng gật đầu như trống bỏi, đầy mặt khẩn trương.
"Không...... Chuyện này đích xác nên là ta tới xin lỗi." Lôi Trạch tươi cười ôn hòa xua xua tay, mặt lộ vẻ áy náy, "Vị tiên sinh này chỉ là nhân viên công tác của cảng, hắn dựa theo quy củ mà cảng định ra để làm việc...... Mà quy định của cảng bên này lại là do hoàng thất chúng ta định ra đã vài thập niên trước, cho nên lời xin lỗi do ta nói mới là thỏa đáng nhất."
"Lần này, thật sự thực xin lỗi." Thanh niên tóc vàng thành khẩn xin lỗi, màu tóc vàng óng dưới ánh sáng mặt trời hơi loá lên, mang chút ấm áp.
"Không không không, không, không có." Bất luận là một nhà bốn người kia, hay là tên nhân viên công tác, tất cả đều đầy mặt hoảng sợ.
Ba bên khách khí một hồi, Lôi Trạch lại lần nữa chuyển ánh mắt về hướng Diệp Văn Nhã, tươi cười càng chân thành tha thiết, "Vị tiểu thư này, kiến nghị vừa rồi của cô thật tốt, ta sẽ đưa ra chuyện này trên hội nghị sắp tới."
"Xem quần áo trên người vị tiểu thư đây, cô hẳn là thí sinh tham gia khảo hạch thực chiến của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia lần này đúng không? Không biết ta có được may mắn biết tên của cô không?"