Nhìn ra được Tiểu Cường là chân thành muốn mời khách, Tiểu Hắc cũng không làm cao, nó gật đầu mỉm cười đáp:
- Thật ngại quá! Vậy thì tiểu đệ ta phải ăn uống ké Cường huynh hôm nay rồi.
Nếu Diên quản sự có nghe được những lời này thì nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng to.

Tiểu tử ngươi giỏi nhất là ăn uống miễn phí, nào có mời mọc ai bao giờ đâu mà còn giả thanh cao.
- Haha, Tiểu Cường ta thích người sảng khoái như lão đệ.
Tống Tiểu Cường cười to, cùng với Tiểu Hắc bước vào một gian phòng khách vip.

Quán ăn này có rất ít phòng vip, chỉ có những khách hàng có máu mặt, địa vị không cạn mới bước vào được.

Có nhiều thực khách là khách quen của quán cả chục năm còn không biết quán thịt nướng này có phòng cho khách quý nữa đấy.
Nói là phòng vip nhưng bài trí bên trong lại tương đối giản dị, có một cỗ hương vị dân giã.

Điều này làm cho thực khách có một cảm giác thoải mái, thoát ly khỏi cái ngột ngạt của thành thị chật chội, gò bó, ngột ngạt.
Tay nghề của chủ quá không hề thổi phồng, nếu so với những đầu bếp năm sao mà Khang thiếu mời về cho buổi tiệc BBQ của mình đúng là cao hơn một bậc.

Loại thịt của quán được lựa chọn rất kỹ lưỡng, trải qua công đoạn ướp vị độc đáo nên có hương vị và màu sắc cực kỳ cuốn hút.

Cuối cùng là nước chấm được phối chế riêng cho từng món thịt giống như điểm nhãn cho rồng, phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết.
Còn về giá tiền? Không phải có một trong những phú nhị đại giàu có nhất Yên quốc ở đây sao? Tiểu Hắc sẽ rất vui lòng tiêu tiền giùm đối phương.

Dù sao thì cầm tài sản nhiều quá cũng là một loại ưu phiền đó nha.
Trên tay cầm ly rượu vang đỏ, Tiểu Cường cười với Tiểu Hắc, hào sảng hỏi:
- Tiểu Hắc lão đệ, ngươi thấy tay nghề của ông chủ quán thế nào?
- Tuyệt, lần đầu ta được ăn thịt nướng ngon đến thế.
Cắm đầu ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Tiểu Hắc vui vẻ trả lời.

Hảo cảm của nó với Tiểu Cường tăng cao.

Không phải vì một bữa ăn, bản thân Tiểu Hắc không đủ tiền để tiêu pha sao? Đùa rồi, lão tử vung tay một món binh khí chính là mấy trăm triệu đó.
Vấn đề ở đây là chính là địa vị.

Tiểu Cường là con trai của Tống Thanh Minh nổi tiếng, người có tài sản lên đến cả mấy chục tỷ.

Nói về tài phú thì mấy gia tộc quân đội phải kém xa vài con phố.
Giàu có đến vậy, số người muốn tiếp cận Tiểu Cường phải dài đến trăm cây số cũng không đếm hết.

Mỹ nữ qua tay của gã cũng không biết đã đạt đến mấy con số nữa.
Một người như thế lại khách khí mời Tiểu Hắc dùng bữa với mình, tính cách dễ gần này không phải phú nhị đại nào cũng làm được.

Tất nhiên, ở đây một phần cũng là do Tiểu Cường cảm thấy Tiểu Hắc rất thú vị.


Đổi lại là đứa trẻ khác thì...!Khụ khụ, chắc là không có cửa đâu.

Nếu không phải do Khang Hiên bí mật tiết lộ thông tin thì hắn ta tuyệt sẽ không đối đãi Tiểu Hắc như vậy.
Thêm một người bạn, thêm một con đường cũng phải xem người bạn đó ở cấp độ nào.

Cùng đẳng cấp là trợ thủ, còn bạn quá thấp thì chính là ngõ cụt, là bám đùi.

Một vị tỷ phú thiếu người muốn bám đùi ư?
- Haha, Tiểu Hắc lão đệ cứ ăn thỏa thích.
Lời khen của Tiểu Hắc là thật tâm nên Tiểu Cường rất hài lòng, hắn ta cười sảng khoái.
- Hôm nay hai vị tỷ tỷ xinh đẹp kia không đi cùng với huynh à?
Tiểu Cường mở miệng ra một câu là lão đệ, hai câu cũng lão đệ làm cho Tiểu Hắc cảm thán.

Ta chỉ mới mười tuổi đầu, ngươi gọi vậy làm ta cảm giác cứ kỳ quái thế nào.
- Khụ khụ, tối nay bọn họ có việc bận rồi.
Tống Tiểu Cường ho khan vài tiếng rồi lúng túng đáp lại.

Vấn đề này có chút tế nhị a, làm sao mà giải thích cho một tiểu mao đầu hiểu được.

Nữ nhân đối với hắn ta cũng giống như trang sức, mang theo bên người cũng tùy hoàn cảnh.

Khách nhân hôm nay hơi đặc biệt, dắt theo cô nàng nào cũng chỉ làm vướng víu thêm, không có tác dụng.
Nam nhân có tiền một chút sẽ nghĩ đến tiểu tam, tiểu tứ còn Tiểu Cường hắn thì không biết đã có đến tiểu bao nhiêu chính hắn cũng không đếm xuể.

Có điều, hắn vốn cũng chẳng có bạn gái chính thức thì có gì để lo lắng.

Nói trắng ra, Tống Tiểu Cường là một tên cặn bã nam điển hình trong giới phú nhị đại.

Chỉ cần ngươi có đủ tài lực thì muốn bao nhiêu mỹ nữ lại chẳng được.
Nói vậy không có nghĩa là Tiểu Cường là một tên ăn tạp.

Những cô gái đến được với hắn ta đều là hoàng khuê thiếu nữ, phẩm hạnh có thể không cao nhưng chắc chắn là hàng sạch sẽ, có gia thế hoặc đặc thù.

Chứ những loại hàng "tài xế" rẻ tiền thì đến rửa chân cho tên bàn tử giàu có này cũng không đến lượt.
Đến nửa giờ đồng hồ sau, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một tên thanh niên cao tao, ăn mặt thời thượng, khuôn mặt điển trai nam thần đúng sở thích của bao thiếu nữ bước vào.

Vừa nhìn thấy y, Tiểu Cường đã mắng to:
- Vân thiếu, ngươi lúc nào cũng cho ta đợi đến tê cả chân, bộ ngươi không có khái niệm về thời gian hả.
Bị chất vấn, thanh niên kia vẫn dửng dưng như không nghe thấy.


Y lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi mỉm cười ngọt ngào nói:
- Cường Cường, ta phải trang điểm mà, người ta đã tranh thủ lắm rồi nha.
"Phụt"
Con mẹ gì thế?
Tiểu Hắc đang uống trà suýt tí phải phun hết ra ngoài.

Cái tên bán nam bán nữ này là yêu quái phương nào? Nó đưa mắt nhìn Tiểu Cường một cách quan ngại, ý như muốn nói khẩu vị của đại ca ngươi cũng qua đặc biệt đi.

Mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp ta không ý kiến, còn cái thể loại này...!nghĩ đến thôi Tiểu Hắc lại muốn buồn nôn, mỹ vị thịt nướng đều tiêu tan hết.
- Ngừng...Ngừng ngay...Vân Giả Văn, nếu ngươi còn giở cái giọng điệu ái nam ái nữ đó thì cút ngay cho ta.
Ngay cả Tiểu Cường đã quá quen thuộc với tên họ Vân cũng phải nổi cả da gà, vội vàng giơ tay ngăn cản lại.
- Hừ đúng là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Vân Giả Văn ngồi vào bàn, một tay rót rượu cho mình, ánh mắt nhấp nháy quan sát Tiểu Hắc.

Y bất chợt che miệng lại nói:
- Cường Cường, không phải đây là con rơi của ngươi đó chứ? Hai người nhìn cũng có nét giống nhau nha.
- ......
- .......
Cả Tiểu Hắc và Tống Tiểu Cường đều đen mặt lại, thiếu điều suýt phải chửi tục.

Con bà nó, ngươi có bị cận thị hay không mà nhìn bọn ta giống cha con hả?
Trong lòng Tống Tiểu Cường thì khinh bỉ vạn phần.

Lão tử sinh ra trong phú quý, hào hoa phong nhả, ngọc thụ lâm phong, làm sao ta có thể có đứa con gầy ốm đen đúa thế này được chứ?
Nếu biết được suy nghĩ của hắn ta, Tiểu Hắc nhất định sẽ một mồi lửa đốt tên mập thành tro.

Tiểu ca ta là tiên nhân đó, biết cái gì là tiên nhân không hả.

Tuy ta không được đẹp mã cho lắm nhưng khi chất tiên nhân thì phàm phu các ngươi làm sao mà sánh được.
Gắp một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, tên Vân thiếu gia cảm khái nói:
- Không phải sao? Thật đáng tiếc a, ta còn tưởng mình có thêm một đứa cháu trai nữa chứ.
- Được rồi, đừng đùa giỡn nữa.

Tiểu Hắc lão đệ, để ta giới thiệu với ngươi, tên này là bạn thân nối khố của ta, tên là Vân Giả Văn, con trai của Vương Chính, người giàu thứ ba ở Yên quốc.
Lại thêm một tên nhị thế tổ, Tiểu Hắc cảm thấy gặp gỡ bữa nay có chút thú vị.

Không phải ai cũng có cơ hội và tư cách để ngồi ăn một bữa cơm với hai vị thiếu gia nổi danh nhất Huyền Kinh này đâu.

Đáng tiếc, trong mắt của nó thì Tống Tiểu Cường và Vân Giả Văn cũng chỉ là người thường, không có gì đặc biệt hơn người cả.

Xuất phát khác nhau, truy cầu sẽ khác nhau, tầm nhìn cũng sẽ khác nhau.

Nếu không bước trên con đường tu tiên, Tiểu Hắc chắn chắn đã mong muốn kiếm thật nhiều tiền, tiêu soái hưởng thụ mọi thú vui của trần thế, xong rồi an nhiên kết thúc một kiếp người.

Chỉ là định mệnh của nó đã rẽ lối khác, vật chất giờ giống như phù du, càng nhìn người trong thế tục, lòng cầu đạo của nó lại càng thêm kiên định.
- Chào Vân ca, đệ tên là Tiểu Hắc.
Ăn của người thì cũng nên nhiệt tình một chút, Tiểu Hắc chủ động chào hỏi Vân Giả Văn.

Đối phương cũng không làm cao, mỉm cười đáp lễ.
- Tiểu Hắc sao? Tiểu đệ đáng thương, sao lại để làn da mình đen như than vậy.

Để ca tặng đệ vài bộ kem dưỡng da, tẩy trắng, bảo đảm hiệu quả cực tốt nha.
Vân thiếu ẻo lả cười nói tự nhiên, chỉ là y mở miệng ra là sặc mùi nữ tính làm cho Tiểu Hắc lắc đầu liên hồi.

Đùa sao, nhan sắc đẹp có thể ăn được chắc? Da trăng như tiểu bạch kiểm có gì tốt? Nếu chẳng may trở thành thể loại giống như tên "Đông Phương bất bại" này mới là vấn đề lớn à nha.
- Dẹp ngay đi, Tiểu Hắc là bằng hữu của ta.

Ngươi cũng thành thật một chút đi, mỗi lần gặp mặt ngươi cứ diễn trò vậy không chán à?
Tiểu Cường hung hăng trừng mắt với Vân Giả Văn, con hàng này trong hồ lô chứa gì hắn ta không rõ ràng hay sao.

Phẩm cách thì không tệ, có điều suốt ngày thích đùa dai, lại thêm giới tính khác người khiến hắn ta hết sức đau đầu.

Đây cũng là lý do chính tại sao Tống Tiểu Cường không bao giờ dắt theo một cô gái nào khi gặp mặt tên bạn nối khố của mình.

Nếu có gì truyền ra thì thanh danh của hắn sẽ bị tên khốn họ Vân trước mặt làm cho mất sạch, tiếng xấu truyền khắp thủ đô.
- Được rồi, chơi với ngươi không vui tý nào.

Nói đi, gọi ta gấp vậy có việc gì không?
Giọng điệu của Vân Giả Văn thay đổi, không còn cái kiểu éo éo như nữ nhân nữa mà hoàn toàn như một nam tử bình thường.

Trông thấy khả năng biến đổi của đối phương, Tiểu Hắc trong lòng thầm than quả là cao thủ diễn xuất.
Tống Tiểu Cường liếc qua Tiểu Hắc một cái rồi hướng Vân Giả Văn nói ra một tin tức:
- Nghe nói Thẩm gia tính liên kết với vài gia tộc Triệu quốc để trục lợi.
- Chuyện này lão cha của ta cũng có nhắc đến.

Chúng ta không giống với người nhà họ Thẩm, bọn chúng là lũ cẩu không có liêm sỉ, cấu kết với ngoại bang để lấy lợi ích, bất chấp quốc gia và dân chúng.
Vân Giả Văn không nể tình mà chửi rủa một câu.

Xem ra quan hệ giữa các thương nhân gia tộc cũng không chỉ có hảo hữu mà còn chia ra phe phái đối chọi nhau nữa.

Vấn đề này Tiểu Hắc không quan tâm lắm, ngoại trừ ở trong Mộc gia tu luyện ra nó cũng không hiểu biết nhiều về làm kinh tế.
Tiếp sau đó, hai tên phú nhị đại này cứ cố ý chỉ hàn huyên chuyện về Thẩm gia gì đó, kẻ xướng người bè nghe thật là hay.

Các ngươi muốn lôi kéo ta vào câu chuyện sao? Tiểu Hắc khẽ cười nhạt, các ngươi cứ đi đường quan đạo của các người, còn ta đi cầu độc mộc của ta.

Do đó, Tiểu Hắc lựa chọn im lặng, tiếp tục thưởng thức thịt nướng.
- Tiểu Hắc lão đệ, ngươi hẳn là biết đến Thẩm gia chứ.
Cuối cùng, Tống Tiểu Cường không nhịn được đành phải mở lời nói chuyện với Tiểu Hắc.

- Không biết
Tiểu Hắc lạnh nhạt đáp.

Vân Giả Văn giật mình thốt lên:
- Không phải chứ tiểu đệ đệ, ngay cả đệ nhất thương gia Thẩm Vạn Tài đệ cũng chưa nghe nói đến sao?
- Chưa từng, ngay cả Tống gia, Vân gia ta cũng chưa nghe đến bao giờ.
Nghe xong, Tống Tiểu Cường và Vân Giả Văn bốn mắt nhìn nhau, triệt để đầu hàng.

Không ngờ danh tiếng bọn ta xuống dốc đến vậy a.
- Tiểu Hắc lão đệ, Thẩm gia là gia tộc giàu có nhất về thương nghiệp.

Nếu so về tài sản đơn lẻ thì gia tộc của họ nhỉnh hơn Tống gia và Vân gia bọn ta.
Tiểu Cường lắc đầu cười khổ giải thích.

Đối diện, Tiểu Hắc vẫn tỏ ra không hứng thú, chỉ ừ một tiếng có lệ.
Tên mập họ Tống mặc kệ thái độ lạnh nhạt của đối phương, dùng tuyệt kỹ da mặt dày của mình tiếp tục nói:
- Ta nói cho tiểu đệ ngươi biết, sắp tới sẽ có một kỳ đại đấu giá hội.

Lần này không giống bình thường, số lượng và chất lượng vật phẩm đều tăng lên mấy cấp bậc, giá trị liên thành.

Nghe nói có nhiều thế lực trên thế giới đều sẽ đến tham dự.

Nếu như có thể đắc thủ vài món trong đấu giá hội thì lợi nhuận chúng ta thu được sẽ không nhỏ tí nào.
Thương nhân là vậy, đầu cơ trục lợi.

Tiểu Hắc biết mấy việc mua đi bán lại, vật phẩm càng hiếm thì giá trị sẽ không ngừng tăng lên.

Thương nhân có tầm nhìn càng dễ kiếm lợi từ mấy vụ đầu tư kiểu như thế.
- Tống gia của ta và Vân gia của Vân thiếu vốn là minh hữu nhiều đời, cả hai gia tộc hợp lực để áp chế Thẫm gia.

Cho nên dù cho nhà họ Thẫm có tài lực mạnh mẽ cũng không thể so sánh với liên minh của bọn ta.
Tống Tiểu Cường lại bắt đầu kể chuyện.

Tiểu Hắc nhướng mày một cái, kẻ thông minh không ai rảnh rỗi nói lời sáo rỗng.

Người ta đã cố gắng gợi chuyện thì nó cũng đành phải tham gia một chút.
- Không phải bắt tay làm ăn với nhau thì lợi nhuận sẽ tốt hơn sao? Lý do gì mà các người lại muốn đối đầu với Thẩm gia?
Tiểu Cường rõ ràng đang dẫn dắt câu chuyện, hắn ta chỉ đợi có câu hỏi của Tiểu Hắc liền tiếp lời:
- Thương nhân cũng có tôn chỉ của mình, Tống gia của ta và Vân gia kiếm tiền cũng không bán nước hại dân, không thể quay đầu với giáo huấn tổ tông.

Còn Thẫm gia, bọn chúng lại đi cấu kết với Trữ gia và các thế lực khác trên thế giới.

Chỉ cần là có lợi là làm, bất chấp hậu quả.
Trữ gia? Nghe đến cái tên này thì Tiểu Hắc đã hiểu được vấn đề.

Bắt tay với Trữ gia chính là thông đồng với tội ác, làm gì có chuyện làm ăn chân chính được.