**********
Chương 116: Thật ra ta cũng có người ở trên đấy!
Diệp Huyên nhìn nàng: “Đây là nguyên nhân cô đến đây?"
"Nếu không thì sao?", nàng lạnh nhạt hỏi lại.

Diệp Huyên suy tư một hồi: “Ta biết cô có nỗi khổ riêng, nhưng cô có từng nghĩ rằng còn sống mới còn hy vọng, chết rồi thì tất cả chỉ là viển vông không?"
Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài: “Ta dám chắc cô gái kia vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi đây, không những thế mà còn rất nhiều người nữa đang trên đường đến.

Nàng ta cũng nói mấy vị đại lão phía trên đang thòm thèm dòm ngó võ kỹ này, ai sở hữu nó sẽ trở thành đích ngắm của mọi tầm mắt”.

Cửu công chúa khép mắt lại: “Ngươi đi đi”.

Chân mày Diệp Huyên nhíu chặt, im lặng suốt một hồi lâu mới lạnh lùng thốt lên: “Giao võ kỹ bậc Địa thượng phẩm ra đây!"
Cửu công chúa trợn mắt đầy khó tin.

Sắc mặt Diệp Huyên càng lạnh đi: “Giao ra đây!"
Cửu công chúa nhìn chằm chằm Diệp Huyên hồi lâu mới cười một tiếng như tự giễu: “Xem ra ta đã xem thường sức hấp dẫn của võ kỹ bậc Địa rồi, nhưng cũng không ngờ ta và nàng ấy đều có lúc nhìn nhầm".

Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, một quyển trục màu đen nhẵn bóng, không biết làm từ chất liệu gì xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Hắn mở ra, thấy mấy chữ "Bậc Địa thượng phẩm: Tịch Diệt Chỉ" đập vào mắt rồi không lật nữa mà cất quyển trục vào lòng, rời khỏi gian phòng trúc.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cửu công chúa dõi theo đến khi hắn mất dạng.

Một hồi sau, nàng lấy ra một hòn đá đen nhánh như mực rồi bóp nhẹ, truyền một luồng huyền khí vào đó, chậm rãi nhắm mắt lại: “Tiểu An, không được tin kẻ này!"

Trong dãy núi xa xôi ngàn dặm nọ, một cô gái trong trang phục trắng như tuyết dừng bước, lấy từ trong lòng ra một viên đá màu đen.

Sau khi chăm chú nhìn nó hồi lâu, nàng ta bỗng nhiên xoay người.

"Tiểu thư à? Người đã hẹn tỉ võ với yêu soái rồi mà?"
Có người í ới gọi theo nhưng cô gái tuyệt nhiên không quay đầu lại.

...!
Sau khi rời khỏi gian phòng trúc, Diệp Huyên nhảy lên cung điện, liếc mắt khắp bốn phía một lượt rồi lại nhìn quyển trục trong tay, không khỏi cười lớn: “Cuối cùng nó cũng rơi vào tay ta!"
Một khắc sau, hắn đã phóng về phương xa.

"Chính là quyển võ kỹ cấp Địa kia!"
Không biết ai đã thốt lên trong bóng tối, chỉ biết có vô số bóng người lập tức đuổi theo Diệp Huyên, người dẫn đầu không ai khác ngoài Bắc Thần.

Ngoài nàng ta ra còn có hai người nam nữ sở hữu sức mạnh siêu quần trước kia, ngay cả Bắc Thần còn phải kiêng kỵ.

Diệp Huyên lao đi như một cơn gió, chỉ chớp mắt đã rời khỏi động phủ Kiếm Chủ, lẩn vào trong rừng thẳm với đoàn người đang điên cuồng truy đuổi sau lưng.

Giờ phút này, không ai còn để ý đến Cửu công chúa cả, tất cả mọi ánh mắt đều vì quyển võ kỹ kia mà đổ dồn lên người Diệp Huyên.

Diệp Huyên không những không giảm tốc độ, trái lại còn chuyên chọn những nơi phức tạp hiểm trở mà chui vào.

Đoàn người Bắc Thần đã không thể bắt kịp mà còn bị hắn kéo giãn khoảng cách.

Cho dù vậy, vẫn không một ai muốn buông tha hắn, tiếp tục truy đuổi đến cùng.

Diệp Huyên như một con khỉ thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng rậm.

Hắn gặp ai cũng không đánh mà chỉ quay đầu chạy, chạy mãi chạy mãi đến khi màn đêm buông xuống.

Thấy sắc trời dần tối, khóe môi Diệp Huyên cong lên.

Nhờ vào thói quen sinh sống giữa rừng sâu núi thẳm, trong khi người khác giơ tay không thấy năm ngón, hắn lại di chuyển dễ dàng như bỡn.

Sắc mặt nhóm người Bắc Thần dần trở nên nặng nề.

Tuy phần lớn người trong đó đều đã từng rèn luyện trong núi nhưng chưa ai từng lăn lộn qua những trận tử chiến thường xuyên như Diệp Huyên cả.

Khi thấy sắc trời ngả về Tây, đã có mấy người sinh lòng cố kỵ, không chỉ dành cho Diệp Huyên mà còn dành cho những người kế bên.

Dù sao chuyện bị đâm sau lưng xảy ra ở bên ngoài thường xuyên như cơm bữa.

Trong bóng đêm, Diệp Huyên náu mình trên một tán cây xum xuê, khẽ vuốt ve búp bê Diệp Liên trong tay với nụ cười trên môi: “Đại ca sẽ về nhanh thôi”.

"E là không được đâu”.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Diệp Huyên nheo mắt quay lại, nhìn thấy Bắc Thần và một nam một nữ đang đứng cách đó không xa.

Sắc mặt hắn trầm xuống: “Các ngươi tìm được ta bằng cách nào?"
Bắc Thần nhếch mép: “Vì chúng ta có người ở phía trên mà ngươi lại không có ai cả, đã hiểu chưa?"

Diệp Huyên đang toan đáp lại thì một việc kỳ lạ đã xảy ra.

Chát!
Sau một tiếng vang giòn giã, Bắc Thần đột nhiên bay ra xa tận mười mấy thước, chật vật lắm mới đứng dậy với gương mặt được trang trí bởi năm dấu ngón tay ửng đỏ.

Những người khác: “...”
Diệp Huyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêm mặt hô lên: “Ta cũng có người ở trên đấy thôi!"
Nhóm Bắc Thần: “...”
Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu: “Mấy chục nghìn tướng sĩ dưới trướng ta đã không nhận được lương bổng suốt hai tháng qua rồi”.

Chương 116: Thật ra ta cũng có người ở trên đấy!
Diệp Huyên nhìn nàng: “Đây là nguyên nhân cô đến đây?"
"Nếu không thì sao?", nàng lạnh nhạt hỏi lại.

Diệp Huyên suy tư một hồi: “Ta biết cô có nỗi khổ riêng, nhưng cô có từng nghĩ rằng còn sống mới còn hy vọng, chết rồi thì tất cả chỉ là viển vông không?"
Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài: “Ta dám chắc cô gái kia vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi đây, không những thế mà còn rất nhiều người nữa đang trên đường đến.

Nàng ta cũng nói mấy vị đại lão phía trên đang thòm thèm dòm ngó võ kỹ này, ai sở hữu nó sẽ trở thành đích ngắm của mọi tầm mắt”.

Cửu công chúa khép mắt lại: “Ngươi đi đi”.

Chân mày Diệp Huyên nhíu chặt, im lặng suốt một hồi lâu mới lạnh lùng thốt lên: “Giao võ kỹ bậc Địa thượng phẩm ra đây!"
Cửu công chúa trợn mắt đầy khó tin.

Sắc mặt Diệp Huyên càng lạnh đi: “Giao ra đây!"
Cửu công chúa nhìn chằm chằm Diệp Huyên hồi lâu mới cười một tiếng như tự giễu: “Xem ra ta đã xem thường sức hấp dẫn của võ kỹ bậc Địa rồi, nhưng cũng không ngờ ta và nàng ấy đều có lúc nhìn nhầm".

Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, một quyển trục màu đen nhẵn bóng, không biết làm từ chất liệu gì xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Hắn mở ra, thấy mấy chữ "Bậc Địa thượng phẩm: Tịch Diệt Chỉ" đập vào mắt rồi không lật nữa mà cất quyển trục vào lòng, rời khỏi gian phòng trúc.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cửu công chúa dõi theo đến khi hắn mất dạng.

Một hồi sau, nàng lấy ra một hòn đá đen nhánh như mực rồi bóp nhẹ, truyền một luồng huyền khí vào đó, chậm rãi nhắm mắt lại: “Tiểu An, không được tin kẻ này!"
Trong dãy núi xa xôi ngàn dặm nọ, một cô gái trong trang phục trắng như tuyết dừng bước, lấy từ trong lòng ra một viên đá màu đen.

Sau khi chăm chú nhìn nó hồi lâu, nàng ta bỗng nhiên xoay người.

"Tiểu thư à? Người đã hẹn tỉ võ với yêu soái rồi mà?"
Có người í ới gọi theo nhưng cô gái tuyệt nhiên không quay đầu lại.

...!
Sau khi rời khỏi gian phòng trúc, Diệp Huyên nhảy lên cung điện, liếc mắt khắp bốn phía một lượt rồi lại nhìn quyển trục trong tay, không khỏi cười lớn: “Cuối cùng nó cũng rơi vào tay ta!"
Một khắc sau, hắn đã phóng về phương xa.

"Chính là quyển võ kỹ cấp Địa kia!"
Không biết ai đã thốt lên trong bóng tối, chỉ biết có vô số bóng người lập tức đuổi theo Diệp Huyên, người dẫn đầu không ai khác ngoài Bắc Thần.

Ngoài nàng ta ra còn có hai người nam nữ sở hữu sức mạnh siêu quần trước kia, ngay cả Bắc Thần còn phải kiêng kỵ.

Diệp Huyên lao đi như một cơn gió, chỉ chớp mắt đã rời khỏi động phủ Kiếm Chủ, lẩn vào trong rừng thẳm với đoàn người đang điên cuồng truy đuổi sau lưng.


Giờ phút này, không ai còn để ý đến Cửu công chúa cả, tất cả mọi ánh mắt đều vì quyển võ kỹ kia mà đổ dồn lên người Diệp Huyên.

Diệp Huyên không những không giảm tốc độ, trái lại còn chuyên chọn những nơi phức tạp hiểm trở mà chui vào.

Đoàn người Bắc Thần đã không thể bắt kịp mà còn bị hắn kéo giãn khoảng cách.

Cho dù vậy, vẫn không một ai muốn buông tha hắn, tiếp tục truy đuổi đến cùng.

Diệp Huyên như một con khỉ thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng rậm.

Hắn gặp ai cũng không đánh mà chỉ quay đầu chạy, chạy mãi chạy mãi đến khi màn đêm buông xuống.

Thấy sắc trời dần tối, khóe môi Diệp Huyên cong lên.

Nhờ vào thói quen sinh sống giữa rừng sâu núi thẳm, trong khi người khác giơ tay không thấy năm ngón, hắn lại di chuyển dễ dàng như bỡn.

Sắc mặt nhóm người Bắc Thần dần trở nên nặng nề.

Tuy phần lớn người trong đó đều đã từng rèn luyện trong núi nhưng chưa ai từng lăn lộn qua những trận tử chiến thường xuyên như Diệp Huyên cả.

Khi thấy sắc trời ngả về Tây, đã có mấy người sinh lòng cố kỵ, không chỉ dành cho Diệp Huyên mà còn dành cho những người kế bên.

Dù sao chuyện bị đâm sau lưng xảy ra ở bên ngoài thường xuyên như cơm bữa.

Trong bóng đêm, Diệp Huyên náu mình trên một tán cây xum xuê, khẽ vuốt ve búp bê Diệp Liên trong tay với nụ cười trên môi: “Đại ca sẽ về nhanh thôi”.

"E là không được đâu”.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Diệp Huyên nheo mắt quay lại, nhìn thấy Bắc Thần và một nam một nữ đang đứng cách đó không xa.

Sắc mặt hắn trầm xuống: “Các ngươi tìm được ta bằng cách nào?"
Bắc Thần nhếch mép: “Vì chúng ta có người ở phía trên mà ngươi lại không có ai cả, đã hiểu chưa?"
Diệp Huyên đang toan đáp lại thì một việc kỳ lạ đã xảy ra.

Chát!
Sau một tiếng vang giòn giã, Bắc Thần đột nhiên bay ra xa tận mười mấy thước, chật vật lắm mới đứng dậy với gương mặt được trang trí bởi năm dấu ngón tay ửng đỏ.

Những người khác: “...”
Diệp Huyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêm mặt hô lên: “Ta cũng có người ở trên đấy thôi!"
Nhóm Bắc Thần: “...”.