Một lát sau.

Mục Trần đã nói chuyện xong với Mục Thần Xuyên, một mình quay lại sương phòng.

Lúc này, trên chiếc nhẫn cổ xưa loé lên ánh sáng, âm thanh của Linh Dược Tôn Giả chầm chậm truyền ra.

“Không nghĩ tới Mục gia các người cũng còn có chút nội tình.

”“Lại có một vị tộc trưởng cảnh giới Tử Phủ tọa trấn.

”Mục Trần cười khổ một tiếng.

“Đồ nhi cũng vừa mới biết được.

”“Tam thúc bế tử quan mười năm, người trong gia tộc đều cho rằng hắn gặp bất trắc.

”“Bây giờ trùng phùng, phảng phất như cách một đời người.

”“Ồ?”“Bế tử quan mười năm…”Linh Dược Tôn Giả hơi kinh ngạc.

“Vừa nảy xem cách ăn nói của hắn, có thể nhìn ra là một người có đại phách lực.

”“Đáng tiếc.

”“Nếu như không phải sinh ra ở địa phương nhỏ như Thanh Vân Trấn này, có lẽ đã có thể trở thành nhân kiệt một đời!”Mục Trần gật đầu một cái.

Trước đây sư tôn là cường giả Thần Hỏa cảnh, ánh mắt cực cao.

Có thể đánh giá một tộc trưởng của một gia tộc nhỏ như thế, có thể thấy có chút hiếm lạ.


Sau đó, hắn lấy ra đan dược, võ kỹ, pháp khí mà Mục Thần Xuyên tặng cho hắn.

Thời điểm hắn lật ra bản võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm kia.

Một gốc thực vật tảng ra hàn ý kì dị đột nhiên rơi ra ngoài.

“Hả?”Mục Trần nhặt nó lên, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao lại có một gốc linh thảo?”“Đây là…Thái m Dưỡng Thần Hoa!”“Có công hiệu tẩm bổ thần thức của tu sĩ, giá trị xa xỉ.

”Linh Dược Tôn Giả chần chừ, chầm chậm mở miệng nói.

Thiên tư của Mục Trần thượng đẳng, cũng không phải là kẻ ngu dốt.

Rất nhanh hắn biết được đây là do Mục Thần Xuyên cố tình để lại.

“Sư tôn… Tam thúc có lẽ đã biết được sự tồn tại của người.

”Linh Dược Tôn Giả yên lặng cười một tiếng.

“Thôi được rồi, hắn cũng không có ác ý gì.

”“Việc này lão phu nhớ kỹ trong lòng, lại thiếu Mục gia ngươi một phần nhân tình.

”“Nhưng mà…”“Tộc trưởng của Mục gia các ngươi có chút không đơn giản đấy.

”…Trong một tòa đại điện.

Mục Thần Xuyên ngồi xếp bằng, hắn đang lật xem bản võ kỹ Địa cấp cực phẩm mà hệ thống trả về.

Võ kỹ này tên là Trấn Ngục Ngũ Hành Kình.

Là một môn quyền thuật công phạt, cương mãnh bá đạo, cô đọng năng lượng ngũ hành.

Phải biết.

Mục gia phát triển ở Thanh Vân Trấn mấy trăm năm, tuyệt học trấn tộc chỉ là một môn võ kỹ Địa cấp hạ phẩm mà thôi.

Hơn nữa chỉ có tộc nhân có cống hiến nhiều cho gia tộc mới có thể tu hành.

Đủ để có thể thấy mức độ trân quý của môn võ kỹ này.

Phóng nhãn toàn bộ Đại Yến Vương Triều, sợ là một ít cường giả cảnh giới Động Thiên Chân Quân đều chưa có.

Một khi tu thành, chắc chắn uy lực sẽ cực kì mạnh.

Vượt cấp khiêu chiến cũng chưa chắc không thể.

Rất nhanh, Mục Thần Xuyên chìm đắm tinh thần, bắt đầu tu hành.

Thanh Vân Trấn, Vương gia.

Trong một toà thiền điện.

Phóng mắt nhìn, không ngờ lại toàn là đám nhân vật cao tầng của Vương gia.


Giờ phút này, tất cả bọn hắn đều nhìn về thân ảnh khô gầy trước mắt, trên mặt lộ vẻ cung kính.

Thân phận của người kia không cần nói cũng biết.

Chính là vị lão tổ tu vi nữa bước Tử Phủ ẩn nấp nhiều năm của Vương gia.

“Lão tổ, tin tức đã được truyền ra ba ngày.

”“Mục gia bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

”“Theo ta thấy, tên Mục Thần Xuyên kia chắc chắn đã trùng kích Tử Phủ thất bại, thân tử đạo tiêu!”Lão tổ Vương gia sau khi nghe xong vẫn không có phản ứng gì.

Cả người giống như một ông lão gần đất xa trời, khắp cơ thể toát ra tử khí của tuổi già.

Giống như ngọn lửa sinh mệnh sẽ bị dập tắt ngay một giây sau.

Sau một lúc lâu.

Hắn phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

“Lão hủ chỉ chém giết, việc còn lại để tiểu Hải quyết định a.

”“Vâng, lão tổ.

”Giờ phút này, tộc trưởng đương đại của Vương gia, Vương Hải chầm chậm đứng dậy, trầm giọng nói.

“Mục Thần Xuyên người này làm việc bá đạo, trong mắt không chứa nổi nữa hạt cát.

”“Nếu đến bây giờ hắn còn chưa xuất hiện thì hơn phân nữa đã vẫn lạc.

”“Nhưng để cho an toàn, các vị vẫn nên chờ hai ngày nữa đi.

”“Hai ngày sau, tất cả dựa theo kế hoạch mà làm.

”Một đám trưởng lão Vương gia âm thầm gật đầu, trăm miệng một lời.

“Tuân mệnh.


”Lúc này, một lão giả trong góc đứng dậy, có chút chần chờ mở miệng.

“Tộc trưởng.

”“Theo quan sát mấy ngày nay của ta, vị Nghiêm công tử của Linh Khư Động Thiên kia giống như có chút tình cảm với Yên Nhiên tiểu thư.

”“Ngày đó đến từ hôn, có nên gọi hắn đến không?”Vương Hải nhăn lông mày, trầm tư.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu liền chậm rãi nói.

“Địa vị của Nghiêm Chử ở Linh Khư Động Thiên cũng không thấp, là đệ tử chân truyền của một vị Tử Phủ Chân Nhân.

”“Nếu có thể kết hợp cùng Yên Nhiên tự nhiên là chuyện tốt, sau này chắc chắn sẽ giúp ích nhiều cho gia tộc ta!”“Nhưng việc này chúng ta cũng không thể tự ra mặt.

”“Phải để Yên Nhiên tự mình nói.

”“Đề phòng Linh Khư Động Thiên bên kia hiểu lầm Vương gia chúng ta đang lợi dụng đệ tử của bọn hắn.

”“Nếu vì chuyện này mà kết thù thì không đáng.

”Một đám trưởng lão Vương gia nghe xong cũng âm thầm gật đầu.

Không hổ là tộc trưởng.

Suy nghĩ kín đáo, không phải người thường có thể nghĩ đến.

Cuối cùng lần này có một vị lão tổ nữa bước Tử Phủ toàn lực xuất thủ, một Nghiêm Chử Nguyên Đan tầng ba cũng không thể làm ảnh hưởng tới kết cục.

.