Nàng đã từng mê muội vì sự dịu dàng ngẫu nhiên của chàng biết bao nhiêu, bây giờ lại phải luôn nghĩ xem có phải chàng đang tính toán điều gì hay không, người người đều nói rằng Trần Chiêu leo lên được đế vị là dựa vào nàng, nhưng Triệu Chân không dám tranh công. Trước giờ Trần Chiêu là người không lộ liễu, chàng chính là một người có dũng khí, có mưu lược không thua gì những huynh đệ của chàng, xét về độ nhẫn nại, huynh đệ không ai thắng nổi chàng, ví dụ như bây giờ chàng rất có kiên nhẫn gài bẫy nàng.
Không biết từ khi nào mà mắt cá chân nằm trong lòng bàn tay chàng đã nóng rực lên, Triệu Chân rụt chân lại, nhổm dậy nói. "Thực ra ta không thích kiểu hồng tụ thiêm hương."
Hồng tụ thiêm hương? Khi chàng tòng quân theo nàng, tướng sĩ trong quân đội của nàng từng gọi chàng như vậy, lúc ấy chàng không quyền không thế, lại bị phụ hoàng ghét nên vứt bỏ, cũng không dựa vào chuyện hồng tụ thiêm hương để sống dựa vào Triệu Chân, nhưng chàng không cảm thấy uất ức, bởi vì sự thật là như vậy, cũng vì bên cạnh nàng nên chàng mới có mấy ngày vui vẻ, được hưởng sự dịu dàng của nàng mấy hôm.
Chàng vẫn nhớ, lúc ấy trong quân có hai người nói xấu chàng, trùng hợp bị Triệu Chân nghe được, nàng tức giận khôn nguôi, không chỉ xử tử hai người kia mà còn triệu tập tam quân chỉnh đốn lại một lượt, cũng là vì chàng.
Nàng đứng ở trên đài, cao giọng nói. "An Bình Vương là do Thánh thượng phong, vốn nên ở đất phong sống yên ổn qua ngày, ấy thế lại theo ta trèo đèo lội suối hành quân tới đây, một Vương gia vốn nên sống trong nhung lụa như bây giờ mọi chuyện chàng đều phải tự lo! Các ngươi xem chàng là gì? Bởi vì chàng ở đây không có chỗ nương tựa nên bị các ngươi đối xử lạnh lùng sao? Sau lưng của chàng là đương kim Thánh thượng, chàng theo ta xuất chinh là mang theo kỳ vọng của thánh thượng gửi tới ta và chư vị tướng sĩ ở đây, vốn nên nhận được sự đãi ngộ tốt nhất, nhưng chàng lại không muốn được đối đãi đặc biệt chỉ vì danh phận của mình, chàng xem mình là một người bình thường cũng chính là vì muốn cùng ta, cùng chư vị tướng sĩ ở đây đồng cam cộng khổ, đồng tâm hiệp lực! Chàng đường đường là một Vương gia nhưng lại bỏ qua thân phận của mình, cuối cùng đổi lại được những lời bẩn thỉu của một số người các ngươi, thật sự là khiến ta vô cùng thất vọng, cũng khiến đương kim thánh thượng thất vọng!! Ta là tướng quân của các ngươi, nhưng trên hết là Vương phi của An Bình Vương! Vương gia và ta là phu thê đồng lòng, các ngươi vũ nhục chàng cũng là vũ nhục ta! Nếu để ta nghe được những lời bẩn thỉu ấy thêm lần nào nữa, giết tất bất luận tội!"
Từ nhỏ chàng đã bị đối xử khắc nghiệt, đã sớm không để bụng tới những lời đàm tiếu của người bên cạnh, bây giờ nhìn bóng lưng khoác áo giáp của nàng, trong lòng chàng lại cuồn cuộn. Chàng kém xa so với những gì nàng nói, nhưng nàng lại nguyện ý bảo vệ chàng, răn dạy tam quân vì chàng, xem chàng như báu vật trong lòng. Khi ấy, chàng nghĩ đời này có được một người như vậy đã đủ lắm rồi. Mặc dù cũng chỉ vì tuổi nàng còn nhỏ, cũng là rung động nhất thời, nhưng chỉ một thoáng thật lòng trong đôi mắt kia cũng đáng giá để chàng khắc ghi trọn đời.
Xét cho cùng, Triệu Chân cũng khác chàng, nàng vừa sinh ra đã được người khác ủng hộ yêu mến, bị dạy dỗ thành tính tình như nam tử, đối với chuyện tình cảm khó tránh khỏi bừa bãi, hôm nay có thể nổi giận vì hồng nhan, ngày sau đã chẳng còn quan tâm nữa, lúc ấy chàng cũng không còn quá khắt khe đến chuyện nàng thủy chung một lòng, chỉ cần trong lòng nàng có chàng là đủ. Nhưng thân phận của chàng cũng không thể thẳng thắn được như nàng, cũng phải lo trước lo sau một chút, lại khiến nàng càng thêm không thích. Sau này chàng có quyền có thể, ngồi ở vị trí cao, không tránh được lòng tham, luôn muốn có nhiều hơn, vậy nên lại trói buộc nàng nhiều hơn, càng ngày càng xa nàng...
Trần Chiêu lấy khăn lau tay, thản nhiên hỏi. "Vậy nàng thích thế nào?"
 Triệu Chân nghiên đầu, giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói. "Cũng không phải là chàng."

Đây là không phải cố tình gây sự hay sao? Trần Chiêu ngồi trong bóng tối, nhìn nàng. "Vậy nàng nói thử xem ta thế nào?"
Triệu Chân cau mày, không phải là chàng quấy rồi nàng sao? Trên người nàng có còn cái gì có lợi với chàng nữa đâu, chàng không thể sống yên ổn cả đời này, đừng tới đây làm phiền nàng được không?
Trong phòng yên tĩnh, Triệu Chân biết chàng đang nhìn mình, nàng đảo mắt nói. "Chàng tự đưa mình tới cửa, ta thích người lạnh nhạt, không dễ chinh phục, chàng hiểu không?" Vậy nên chàng nhanh làm một nam nhân lạnh nhạt trinh tiết đi!! Không phải trước đây chàng giả vờ giỏi lắm hay sao? Bây giờ lại trêu ghẹo nàng, trêu cao không tới thấp không xong, khiến người ta khó chịu!
Trần Chiêu giúp nàng ém chăn. "Thật không khéo, ta đây không làm được, ta thích đưa tới cửa hơn." Dứt lời tự cởi giày nằm bên một góc giường của nàng, xem bộ là muốn qua đêm với nàng.
Triệu Chân nhìn chàng chằm chằm, cũng phục trình độ mặt dày bây giờ của chàng, nàng không tin một người luôn giữ trinh tiết như chàng giờ lại nghĩ thông suốt, nàng dịch lại gần, dọa chàng. "Chàng cho rằng ta không chạm vào chàng có phải không?"
Trần Chiêu không lên tiếng, chỉ giơ tay kéo chăn nàng đắp lên người mình, như đang nói: Nàng có bản lĩnh thì tới đây.
Nàng nhìn cái vẻ ta đây của chàng mà tức giận! Chàng đây là ba ngày không đánh nên nhảy lên mái nhà dỡ ngói rồi!
Triệu Chân không nhiều lời với chàng, vén chăn giương nanh múa vuốt nhào qua, Trần Chiêu vội ngăn nàng lại. "Chờ đã."
Triệu Chân nhướng mày: Sao? Sợ rồi sao?
Trần Chiêu vẫn nằm ngửa, một tay chàng nâng lên đỉnh đầu, nói. "Tay này của ta bị thương, nàng nhơ cẩn thận một chút." Sau đó ung dung chờ nàng ra tay.
Triệu Chân:...

Đây là thời thế thay đổi rồi sao? Sao Triệu Chân lại cảm thấy hành vi vô liêm sỉ của chàng bây giờ giống y như nàng năm đó. Triệu Chân bị chàng chọc tức, muốn đè chàng xuống làm ngay tại chỗ, để chàng hiểu được sự uy vũ của nàng năm ấy vẫn chưa giảm đi, nhưng làm như vậy sẽ dẫn đến tai họa về sau, vậy nên nàng chỉ có thể nhịn...
Triệu Chân kéo chăn che mình, quay lưng đi ngủ: Muốn đổ thừa thì đổ thừa, bà đây không chạm vào chàng!
Trần Chiêu thấy nàng quay lưng đi ngủ, thở phào nhẹ nhõm, đã lâu rồi không làm chuyện này, thật ra chàng cũng chưa chuẩn bị xong, nếu cứ tỏ ra rụt rè sẽ phản tác dụng, chàng vẫn phải chuẩn bị một chút, đợt ngày khác lại bàn chuyện quân.
Nghe tiếng thở hổn hển đầy tức giận của Triệu Chân, Trần Chiêu không khỏi lộ ra nụ cười. Bây giờ chàng không còn bị trói buộc bởi thân phận, bên cạnh nàng cũng không còn người ngoài, cơ hội trời ban tốt như vậy, chàng sẽ không bỏ lỡ.
***
Sáng hôm sau, khi nàng dậy, Trần Chiêu đã đi, Triệu Chân nhìn tấm khăn trải giường nhăn nhúm, không có khả năng thì đứng gắng sức, ngủ một đêm với nhau cuối cùng lại chẳng làm gì, còn học người ta ban đêm xông vào khuê phòng, thật mất mặt!
Ăn điểm tâm ở Thiên Công sơn trang xong, trang chủ Thiên Công còn khách khí mời Triệu Chân tới vẽ một bức tranh, Trần Chiêu nháy mắt ra hiệu với nàng, dù sao cũng là phu thê hơn ba mươi năm trời, Triệu Chân cũng ngầm hiểu, vẽ hình cây đao hôm qua, Trần Chiêu thuận theo lẽ thường tặng nàng thanh đao kia.
Triệu Chân ôm đao vui không kể xiết, ước gì có thể đi vài đường đao, nhưng bây giờ còn phải khách khí nói. "Đa tạ trang chủ đã cát ái, đây là quà cảm ơn, xin trang chủ đừng từ chối." Nói rồi đưa một chiếc hộp bên trong chứa vài thỏi vàng cho ông ta.
(*) Cát ái: Từ bỏ những gì yêu thích
Thiệu Thành Bằng vội vàng từ chối. "Đao này không phải do ta luyện thành, là tình yêu của đồ nhi ta, nếu như cô nương muốn cảm ơn, vậy cảm ơn nó đi."
Triệu Chân nhìn Trần Chiêu đã bắt đầu giả làm thần tiên trước mặt người khác, trong lòng chửi thầm: Bà đây đấu tranh giành thiên hạ cho chàng, sinh cho chàng một trai một gái, đòi chàng một thanh đao xem như là chàng được lợi! Còn cảm ơn chàng? Mặt chàng sao lại dày như vậy?
Tuy trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười ngọt ngào, Triệu Chân đưa hộp cho chàng. "Đa tạ Trần công tử cát ái."

Trần Chiêu gật đầu, cười khẽ. "Là Cẩn Nhi xứng đáng, quà cảm ơn ta đã nhận rồi, không cần nữa."
Quà cảm ơn chàng nói đương nhiên là nụ hôn hôm qua, Triệu Chân âm thầm liếc mắt, khách khí vài câu rồi cáo từ.
Trần Chiêu đuổi kịp bọn họ. "Cơ quan trong rừng trùng trùng điệp điệp, ta đưa các nàng đi ra ngoài."
Lý do này quá hợp lý, không ai có thể từ chối.
Bởi vì trong rừng có cơ quan nên Triệu Chân không đi trước, mặc kệ Trần Chiêu đi bên cạnh nàng, chàng nhìn chân nàng. "Chân Cẩn Nhi đã đỡ chưa?"
Triệu Chân không mặn không nhạt đáp. "Nhờ rượu thuốc của Trần công tử, đã không sao rồi."
Trần Chiêu tới gần nàng một chút. "Vậy thì tốt rồi, trở về nhờ tĩnh dưỡng nhiều hơn, tổn thương gân cốt trăm ngày, phải cẩn thận một chút."
Thẩm Minh Châu bây giờ đã có nhãn lực, ngăn giữa hai người, nói. "Đa tạ Thanh Trần huynh quan tâm, Cẩn Nhi là nghĩa muội của ta, ta sẽ chăm sóc cho muội ấy thật tốt."
Trần Chiêu mỉm cười gật đầu. "Đó là điều đương nhiên, Minh Châu huynh, ca ca quan tâm đến muội muội là chuyện hợp lẽ."
Thẩm Minh Châu mím môi, không nói thêm lời vô ích, tránh cho người khác nhìn vào lại giống như đang đoạt tình nhân. Cậu nhìn về phía Triệu Chân. "Cô cô, nếu không thoải mái thì nói với ta, ta cõng muội."
Triệu Chân gật đầu, cũng không nói nhiều lời, mắt nhìn về nơi khác.

Ra khỏi rừng cây, Trần Chiêu dừng bước. "Ta đưa chư vị tới đây, sau này hãy còn gặp lại."
Triệu Chân nhìn chàng, thật sự là đưa tới đây thôi? Nàng lên ngựa, suy nghĩ một chút vẫn nói. "Đa ta đao của chàng!"
Trần Chiêu cười, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của chàng sáng rực. "Được."
Triệu Chân bị chàng làm cho rung động một chút, vội vàng quay đầu đi. "Cáo từ!"
Ba người lên đường, đi một khoảng Triệu Chân quay đầu nhìn lại, Trần Chiêu thật sự xoay người đi vào trong rừng, không phải chàng nói sau này còn tiếp tục gặp nhau hay sao?
Thẩm Minh Châu thấy Triệu Chân quay đầu nhìn, người ở phía xa đã vào trong rừng, trong lòng cậu không khỏi phiền muộn, hỏi. "Cô cô, nhìn gì đấy?"
Triệu Chân nghe tiếng quay đầu lại, nhìn cậu rồi nói. "Không có gì, đi thôi." Dứt lời giơ roi quất ngựa chạy.
Nhóm ba người vừa đi một quãng không xa đã thấy một đoàn người cưỡi ngựa phóng như bay tới đây. Người dẫn đầu mặc y phục đen, búi tóc bằng ngọc quan, gương mặt trong sáng tuấn dật, nhưng hai mắt sắc như ưng, trời sinh đã mang theo khí chất mạnh mẽ sắc bén, khẽ đảo mắt cũng khiến hai đầu gối của người khác mềm nhũn, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại.
Triệu Chân thấy sắc mặt người kia thay đổi, lập tức nghiến răng nghiến lợi: Hay cho Trần Chiêu ngươi! Trách không được lại không đi theo, hóa ra là dẫn ngoại tôn tới đây! Người đúng là một khắc cũng không chậm chễ, ra tay với ngoại tôn trước cả nàng, nếu đã gặp được rồi, nàng sẽ không dễ dàng nhường ngoại tôn!"
(*) ngoại tôn: cháu ngoại
Triệu Chân kéo dây cương, nhanh chóng quay đầu lại.
Thẩm Minh Châu thấy nàng đột nhiên quay lại, vội vàng kéo dây cương. "Cô cô! Muội đi đâu?"

Triệu Chân lớn tiếng nói. "Các ngươi về trước đi! Ta có việc!" Dứt lời, người đã không thấy đâu.
Sao Thẩm Minh Châu có thể để mặc nàng, cậu vội vàng dẫn Triệu Vân Kha quay lại.