Triệu thị nhét hết chỉ đã chỉnh xong vào giỏ tre, đứng dậy vội vàng ra ngoài cửa viện đón người.
Sở Hoa mặc một bộ đồ đen, bước đi trong bóng đêm đen như mực, một gã sai vặt đi theo phía sau soi đèn cho ông ta.
Hẳn là ông ta đã nghe nói về việc hôm nay, sắc mặt rất khó coi, từ xa nhìn thấy Triệu thị được người vây quanh đi đến thì sắc mặt càng khó nhìn.
“Phu quân, ông đã trở lại, làm người ta đợi đến gần nửa đêm.” Thấy người đối diện lạnh lẽo với mình, Triệu thị đang nhiệt tình chào đón lại hơi chột dạ: “Sao cả người toàn mùi rượu thế này? Thiếp bảo người đi nấu canh giải rượu cho ông.”
“Nàng vội vàng chạy tới không phải vì ta, là vì con bé Ngọc Khê kia chứ gì. Nó chọc phải mầm tai hoạ lớn như vậy, bị thương trên mặt coi như con nhẹ gì, cũng không phải không trị hết.” Sở Hoa cau mày, lười ứng phó với Triệu thị, nói thẳng: “Còn việc hôn nhân kia cũng coi như không tồi. Trần Thú là người có bản lĩnh, tuy rằng hiện tại mới ngũ phẩm nhưng việc thăng chức cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Gió đêm thổi tới mang theo chút lạnh lẽo, Triệu thị ngửi được chút mùi hoa nhàn nhạt trộn lẫn trong hương rượu, hơi giống mùi phấn thoa mặt. Bà ta không mấy để tâm, từ trước đến nay Tam gia nhà bà ta đều không gần nữ sắc, trong nhà cũng chỉ có hai thiếp thất, bên ngoài cũng có lẽ không có người nào.
Bà ta dùng khăn xoa xoa nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, bước nhanh đuổi theo: “Khê Nhi là con gái ruột của ông đó. Ông không thể đẩy con bé vào hố lửa được. Quan ngũ phẩm gì kia, cũng không biết đã bao tuổi, còn không sinh ra ở thế gia, sao Khê Nhi có thể ở cùng loại người này.”
Sở Hoa cảm thấy hơi say, rất bực bội, nào còn muốn nghe Triệu thị lải nhải mấy thứ này. Ông ta dừng chân:
“Đủ rồi, Trần Thú kia có chỗ nào không tốt? Đó chính là thân tín bên cạnh Phàn Tướng quân, dù cho hơi lớn tuổi, gia thế không tốt cũng không quan trọng. Dù sao đó cũng là người mà điện hạ muốn mượn sức, tiền đồ ngày sau nhất định sẽ không thể kém được.”
Triệu thị sợ đến ngây người, lời này vậy mà người làm phụ thân có thể nói ra được. Điện hạ gì cơ, mượn sức gì cơ, bà ta không hiểu lắm. Nhưng thông qua lời này bà ta cũng hiểu rõ vài phần, đây còn không phải là ông ta muốn lấy nữ nhi làm lợi thế đi giao thiệp với người ta à.
“Sở Hoa, rốt cuộc ông có trái tim hay không? Nữ nhi của ông mới mười sáu, Trần gì đó đều đã ba mươi.” Triệu thị giữ chặt ống tay áo của ông ta không buông tay, giọng điệu kích động: “Ông có biết trước đó họ Trần này còn có một người vợ đã qua đời, Khê Nhi gả qua đi chẳng qua chỉ có thể coi là vợ kế!”
“Ông muốn mượn sức người ta thì ông để hai nha đầu thứ Thất, Bát đi. Gả thứ nữ cho họ Trần kia cũng đủ cho hắn ta thể diện. Ông còn muốn gả nữ nhi ruột của mình đi...”
“Nàng đủ rồi!” Sở Hoa cau mày, đẩy tay bà ta ra, không kiên nhẫn: “Nàng cũng không nhìn xem nữ nhi của nàng có đức hạnh gì, lăn lộn này lăn lộn kia hôm nay lại quậy ra việc này, cũng là nó tự mình làm bậy. Họ Trần kia cưới phải đứa quậy tung nhà như Khê Nhi, cũng coi như Sở gia ta có lỗi với hắn.”
“Sở Hoa…”
Triệu thị bị lời này làm cho trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Tỳ nữ ở bên cạnh vội tiến lên đỡ.
Sở Hoa xem cũng không liếc bà ta cái nào, lập tức trở về viện của mình.
Triệu thị nhìn bóng dáng của ông ta, tức đến bàn tay đang che ngực mình cũng run lên.
Thành hôn mấy chục năm, bà ta thật sự không nghĩ tới tâm địa người này tàn nhẫn như vậy, vậy mà không thèm để ý đến cả cốt nhục của mình.
Sở Hoa nhàn nhã trở về thư phòng, ngồi xuống ghế mây. Ông ta đương nhiên sẽ không để ý mấy thứ này, trong lòng ông ta cảm thấy việc hôn nhân này rất tốt.
Nữ nhân gia còn không phải là như vậy à, được nuôi ở hậu trạch có ăn có uống là được. Trần Thú kia nhìn rất thành thật, tất nhiên sẽ không sủng thiếp diệt thê.
Chỉ cần việc hôn nhân này có trợ giúp cho Sở gia, có giúp đỡ cho nghiệp lớn của điện hạ thì đó chính là một hôn nhân tốt. Nữ nhân gia là đồ nông cạn, chỉ biết xem da mặt xem gia thế.
Nghe nói phụ thân đã ở chuẩn bị chuyện lập Thế tử, Sở Hoa trải sẵn giấy chuẩn bị xong mực rồi, phụ thân thích người cần cù, ông ta phải ra vẻ cho tốt.
Từ nhỏ Sở Hoa sống dưới bóng huynh dòng chính thất, bị bỏ qua bị khinh thường. Bọn họ đều nói đây là đãi ngộ mà con của thiếp thất nên có, ông ta không tin. Ông ta có năng lực, trung thành và tận tâm với Sở gia, dựa vào bản thân mới từng bước một đi đến ngày hôm nay. Ông ta có cống hiến lớn như vậy với Sở gia, vì sao không có tư cách đi tranh vị trí Thế tử?
Sở Nam thì ngược lại, chẳng qua là phế vật dựa vào gia tộc nâng đỡ mới ngồi ở địa vị cao mà thôi. Lúc trẻ sủng thiếp diệt thê, ép chết chính thất, lại chỉ có một đứa con trai nhiều năm như vậy vẫn chỉ là đứa ngốc. Cho dù bây giờ đã khỏi, nói vậy cũng chỉ là đứa không thông minh. Nếu Sở gia rơi vào trong tay loại người này, về sau có thể đi đến đâu e là còn chưa thể nói chắc được.
Phụ thân nhất định sẽ chọn mình! Sở Hoa mê say phán đoán, xuyên qua ánh nến lay động, ông ta gần như thấy được mình lĩnh thánh chỉ, đạp đám người Sở Nam dưới lòng bàn chân.
Nhưng mà rất đáng tiếc, phán đoán Sở Hoa sắp tan biến, Tư Mã Tĩnh đã sớm lên kế hoạch ra tay với ông ta.
Tất cả những điều này không liên quan gì đến Sở Ngọc Lang cả, bữa tiệc ngắm hoa của nàng đúng hạn bắt đầu. Chỉ là bữa tiệc nhỏ tự làm của quý nữ, mời tới cũng chỉ ba mấy người.
Quan Sư Viện rất lớn, trong ngoài được tỳ nữ bày trí tinh tế.
Trong viện bày sáu bồn ngọc mẫu đơn đang nở rộ. Hoa này rất trân quý, không hề dễ trồng một chút nào. Sở Ngọc Lang mời thợ trồng hoa hàng đầu đến trồng, cũng chỉ được có mấy bồn này.
Còn có vài loại hoa hiếm lạ, vì bữa tiệc nhỏ này, Sở Ngọc Lang cũng coi như phí hết tâm tư.
Mạnh Ngưng Hương tới sớm nhất, một bộ váy lụa đỏ sạch sẽ lưu loát, bên cạnh còn đi theo một tiểu cô nương khoảng mười một mười hai tuổi.
“Sương Nhi cũng tới à, nào ăn điểm tâm.” Sở Ngọc Lang cười thiện ý, đẩy đĩa điểm tâm trên bàn về phía nàng ấy.
Có lẽ là bởi vì Trĩ Nhi, Sở Ngọc Lang có ấn tượng rất tốt với tiểu cô nương này.
“Cảm ơn Sở tỷ tỷ.” Tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ lấy điểm tâm. Nhưng tay nàng ấy hơi vụng về, bàn tay vừa cầm bánh run lên điểm tâm rớt trên mặt đất, nát vụn.
Nàng ấy sửng sốt một giây, nhìn điểm tâm vỡ vụn trên mặt đất, sắc mặt tủi thân, trong mắt hạnh nổi lên một tầng ánh nước lóng lánh.
Mạnh Ngưng Hương ghét bỏ nhìn nàng ấy, trong miệng nói: “Ngốc chết được, hiện tại Trĩ Nhi còn thông minh hơn muội. Nếu muội có thể tiến bộ một tí, ta lập tức đi Thanh Vân Quán cho muội trở lại như cũ.”
Tiểu cô nương tủi thân chết mất, một đôi mắt hạnh ngập nước nhìn hai vị a tỷ. Sở Ngọc Lang lập tức mềm lòng, để Tô Chỉ dọn dẹp điểm tâm vỡ trên mặt đất, lại đẩy cái đĩa trước mặt đến trước mặt nàng ấy lần nữa.
“Ăn đi, ăn đi! Rơi rồi thì thôi, ở đây còn nhiều lắm.”
Tuy Mạnh Ấu Sương không phải đứa ngốc, nhưng lại cực kỳ chậm. Trẻ con nhà khác hơn một tuổi có thể nói, nàng ấy lại chờ đến bốn tuổi mới mở miệng. Đi đường cũng cực kỳ chậm, đại phu đều nói đứa nhỏ này hơn một nửa là đứa ngốc.
Coi như còn may, tuy rằng trưởng thành hơi ngốc một tí nhưng lại không thể xem như đứa ngốc được.
Lúc Mạnh Ngưng Hương và Sở Ngọc Lang ở bên nhau, thích nhất là khinh bỉ muội muội này. Dẫu sao Sở Ngọc Lang cũng có một đệ đệ ngốc, cực có đề tài chung.
Bởi vì Mạnh Ấu Sương còn nhỏ, lần này vẫn là lần đầu tiên được đưa đi ra ngoài. Trước kia Sở Ngọc Lang nhìn thấy tiểu cô nương này đều là gặp ở Mạnh gia.
Tiểu cô nương đáng yêu lại ngoan ngoãn, nghe lời hơn Trĩ Nhi nhiều.
“Nếu không phải con bé này lớn hơn Trĩ Nhi nhà ngươi năm tuổi, ta thật sự muốn cho hai đứa thành một đôi.” Mạnh Ngưng Hương cắn điểm tâm, trong miệng lúng búng khinh bỉ: “Bởi vì muội ấy quá ngốc, tổ phụ bọn họ đều không trông cậy vào muội ấy gả quá cao, miễn cho chết như thế nào cũng không biết.”
Sở Ngọc Lang nhìn Mạnh Ấu Sương đang ở cúi đầu nghiêm túc ăn điểm tâm, đáy lòng cảm thán một tiếng. Cô bé có tính tình ngây thơ như vậy, lại không thích hợp ở nhà cao cửa rộng.
“Muội ấy coi như may mắn, đây có lẽ là người ngốc có phúc của người ngốc mà mọi người hay nói đó. Chờ thêm hai năm, ta lại tìm kiếm cho muội ấy một lang quân như ý, nhất định phải là phẩm mạo hơn người, đầy bụng thi thư, biết văn biết võ.” Mạnh Ngưng Hương vừa nghĩ vừa nói: “Gia thế không quan trọng, chỉ cần đừng thăng chức cao hơn Mạnh gia, như vậy ở chỗ ta không nhìn tới mới sẽ không bị bắt nạt.”
“A tỷ, muội không muốn gả chồng...” Mạnh Ấu Sương cắn điểm tâm, vô cùng đáng thương: “Thanh Thanh nói gả cho người ta rồi sẽ không được gặp phụ thân phụ mẫu với a tỷ, còn mỗi ngày phải xem sách, cũng không thể mấy thứ điểm tâm này.”
Tỳ nữ bên cạnh không nén nổi tiếng cười, tiểu thư nhà mình vẫn không thông suốt như vậy. Nào có ai nghe người ta nói về hôn sự của mình mà không nghĩ xem hôn phu tương lai trông thế nào, chỉ nghĩ rời nhà không gặp được cha mẹ không có điểm tâm ăn.
“Đứa nhóc nhà muội thì biết gì? Không nên nghe đừng nghe, bịt tai lại. Còn nữa đừng nghe Thanh Thanh nói bừa, nàng bằng tuổi muội, nàng hiểu cái gì chứ.” Mạnh Ngưng Hương chọc trán nàng ấy.
Sở Ngọc Lang cười cười, nghĩ đến vừa rồi Mạnh Ngưng Hương nói, trả lời: “Hiện giờ Trĩ Nhi còn nhỏ, nếu là chờ đệ ấy lớn hơn chút nữa, có khi tâm ý tương thông với muội muội ngươi, cũng chưa chắc không thể thúc đẩy chuyện tốt.”
Mạnh Ngưng Hương chớp chớp mắt: “Nhưng mà Sương Nhi lớn hơn Trĩ Nhi nhà ngươi năm tuổi đó.”
“Thế thì có sao đâu?” Sở Ngọc Lang thản nhiên cười: “Bọn nhỏ vui vẻ là được.”
Đang nói, ngoài phủ lục đục có xe ngựa chạy đến.
Trong phủ, nhạc cơ tấu nhạc, cả viện oanh oanh yến yến, thướt tha yểu điệu đi qua đi lại. Tóc mây áo thơm, nhẹ giọng cười nói, náo nhiệt không thôi.
Lần này mời đến chỉ có quý nữ qua lại tốt với Sở gia, và vị tiểu Quận chúa không có phong hào kia.
Sở Ngọc Lang ngồi ở trong bữa tiệc, như vô tình nhìn đông đảo quý nữ dưới đài, vị Quận chúa kia còn chưa đến. Nàng cũng không quá để ý, bữa tiệc nhỏ hôm nay chẳng qua là vì gặp người một lần cho biết mặt. Về phần đưa người vào vị trí Trắc phi của Thịnh Vương thì vẫn phải chờ thêm.
Huống chi nàng cũng xác định dựa vào trình độ hư vinh của vị tiểu Quận chúa kia, nhất định sẽ không từ chối tấm thiệp mời này. Vì thế càng không cần lo lắng, tất cả trong tầm kiểm soát.
Mạnh Ngưng Hương cũng biết tỷ muội tốt của mình đang suy nghĩ gì. Nàng rất tán đồng cách làm này, tuy rằng tiểu Quận chúa kia không phải người dễ đối phó nhưng tốt xấu gì cũng đủ ngốc để sau này dễ bắt chẹt.
Hai vị trí Trắc phi kia dẫu sao cũng phải có người chiếm cứ, còn không bằng tự mình chọn một đối thủ dễ chơi.
“Ta nghe nói phụ thân với huynh trưởng ngươi sắp trở lại?” Bàn tay trắng của Sở Ngọc Lang tự rót cho mình chén trà, hỏi: “Huynh trưởng của ngươi là người thế nào?”
“Không phải chứ?” Mạnh Ngưng Hương hơi kinh ngạc: “Trước đó vài ngày, ta còn nghe mẫu thân ta nói về việc cưới cho ca ca của ta một tiểu thư Sở gia làm vợ. Ta còn không tin, không thể ngờ được chuyện là thật luôn đó.”