Cung Lục Vương luôn nhận ra Hàn Gia Mẫn cho dù cô có hóa trang kỹ thế nào hay che mặt đi nữa.

Có lẽ là anh để tâm, hoặc là cô thật sự khiến anh chú ý đến?
Trong lúc này Hàn Gia Mẫn đã hạ gục hết toàn bộ những đám người kia, trên người cô bị thương cũng không ít.

Hàn Gia Mẫn vứt bỏ áo khoác sau đó đi về, xe hư rồi nên cô đành đi bộ một đoạn rồi gọi taxi.
Đang đi thì bỗng nhiên có một tiếng “chíu” xuyên thẳng qua vai của cô, không những một mà tận ba lần.

Cô gục xuống, ăn ba phát đạn từ bắn tỉa đúng là lần đầu trải nghiệm.

Phi tiêu từ tòa nhà bay thẳng xuống, Hàn Gia Mẫn chụp lại và mở ra xem thì chỉ vỏn vẹn vài chữ.
“Yin, tổ chức Hắc Ám chính thức đối đầu với cô.”
“Buồn cười ghê! Tự dưng gánh họa thay tên khốn đó rồi.” Hàn Gia Mẫn vò nát tờ giấy rồi nhìn quanh, tên bắn tỉa vẫn nhắm vào cô mà bắn nhưng lần này cô chỉ bị viên đạn xước qua mặt.
Biết rằng bản thân đã đối đầu với tổ chức hàng đầu ở Đông Thành nên Hàn Gia Mẫn chỉ biết chạy là thượng sách.


Hơn nữa trên người cô còn có nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau, cộng thêm vết thương cũ khi đấu với 062 chưa lành thì làm sao mà dám ở lại đối đầu.
Hàn Gia Mẫn thấy tình hình không ổn nên gọi cho Phó Kỳ.

Phó Kỳ đang xem phim thì thấy điện thoại rung, định không trả lời nhưng thấy số điện thoại của Hàn Gia Mẫn thì bắt máy ngay.
“Sao thế bé?”
Hàn Gia Mẫn đi ra một khoảng nhìn quanh rồi đáp: “Em bị tập kích! Anh mau đến đón em đi.”
Vết thương này chắc chắn có vấn đề, chỉ mất bao nhiêu đây máu sẽ không khiến cô choáng váng mặt mày được.

Cô nôn ra một ngụm máu màu đỏ nâu, hình như viên đạn có độc, hoặc là con dao của kẻ kia có độc.
Hàn Gia Mẫn nhìn vết thương trên tay, bàn tay cô đúng là chuyển sắc.

Có nghĩa con dao kia có độc, cũng đồng nghĩa là muốn ám sát thành công nên mới như thế.

Cô thở dài, coi như trả lại hai lần ân tình mà Cung Lục Vương cứu mình đi.
“Em đang ở đâu? Mau gửi định vị qua đây.” Phó Kỳ vừa nghe Hàn Gia Mẫn có chuyện liền đứng bật dậy khiến cho Cung Lục Vương nhíu mày: “Có chuyện rồi sao?”
Hàn Gia Mẫn nghe giọng của Cung Lục Vương thì biết anh đã đoán ra cô là người trợ giúp anh vừa nãy.

Có điều cô không trách anh, ngược lại nói vọng qua điện thoại: “Sắp chết tới nơi rồi đây!”
Hàn Gia Mẫn nói xong thì tắt máy gửi định vị cho Phó Kỳ, cậu nhìn màn hình thì thấy cách đây không xa.

Hàn Gia Mẫn lúc này trốn một góc ở con hẻm nhỏ, cô xé vạt áo chặn vết thương lại để tránh độc phát tán.
Độc này cô từng bị rồi nên có thể cảm nhận được, ban đầu chỉ là chóng mặt hoa mắt.

Đến giai đoạn hai sẽ có biểu hiện của bệnh ho lao, cũng chính là ho ra máu.

Bởi vì đánh với đám người kia nên độc mới phát tán nhanh, bằng không bây giờ chỉ mới ở giai đoạn một thôi.

Cũng hên chưa đến giai đoạn ba, bởi vì giai đoạn ba cả cơ thể sẽ gần như kiệt sức, sau đó co giật liên hồi và phổi bị nổ tung.

Lúc đó thì, chết là cái chắc, khỏi bàn cãi chi cho mệt.

Hai năm trước cô đã từng nghiên cứu và biết đây là loại độc do người đứng đầu tổ chức Hắc Ám chế tạo, loại độc này tuy mạnh nhưng vẫn có thuốc giải.
Hàn Gia Mẫn đã điều chế không ít thuốc giải để dự phòng, mỗi lần cô bị thương bởi cái gì thì cô sẽ chú ý đến cái đó.

Không ngờ một loại độc mà cô lại bị đến hai lần, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Tôi đi cùng cậu!” Cung Lục Vương nhìn Phó Kỳ, nguyên nhân chính là vì anh nên Hàn Gia Mẫn mới bị như vậy.
Phó Kỳ không nói gì mà chỉ gật đầu rồi vội vàng đi ngay ra xe, Hàn Thiên Vũ không thể manh động nên chỉ có thể ở đây chờ đợi.

Với cậu mà nói thì chỉ cần nhấc tay lên thì cả Đông Thành này đều sụp đổ, nhưng mà em gái ở nơi này nên cậu không thể làm vậy.
Tuấn Khang thì ở lại tiếp đón Hàn Thiên Vũ, còn Đại Lang và Xích Diễm thì bận chuyện ở bar HL nên tạm thời không ở đây.

Bình thường Tuấn Khang cũng không ra mặt, chỉ khi nào có chuyện ở thương trường cậu mới lấy thân phận luật sư riêng để đi theo Cung Lục Vương.
Tên bắn tỉa kia rất nhanh đã tìm được vị trí hiện tại của Hàn Gia Mẫn, hắn nhắm chuẩn vào thái dương cô và chuẩn bị bắn thì bị một người khác đá phăng cây súng đi.
“119, cậu vừa cản trở tôi làm nhiệm vụ đấy.”
“371, hình như cậu làm hơi quá rồi đấy.”

119 là sát thủ cùng nghề với Hàn Gia Mẫn, lần trước hắn đã nương tay với cô rồi.

Không ngờ vừa làm nhiệm vụ về đã thấy cô bị 371 nhắm tới, mà cái tên 371 này không hề nương tay với phụ nữ.
“Đây là lệnh của thủ lĩnh, tôi chỉ làm theo mà thôi.” 371 nhún vai, súng bị làm hư thì không còn tác dụng gì nữa nên hắn đứng lên phủi phủi đồ, “Sao bảo vệ cô ta vậy?”
“Cậu dám đụng vào người của Cung Lục Vương sao? Không sợ bị ngũ mã phanh thây ư?” 119 nhếch môi, đấu với ai hay hại ai thì cũng nên né Cung Lục Vương ra.
371 nhíu mày nghi hoặc: “Người của Cung Lục Vương? Yin sao? Không đời nào!”
“Không tin? Vậy thì nhìn xem, ai đến cứu cô ta kìa.” 119 vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc ô tô màu đen.
Người bước xuống xe không phải Phó Kỳ mà là Cung Lục Vương, đứng xa đã thấy sát khí rồi thì khi lại gần sẽ còn như thế nào nữa.

Tuy Cung Lục Vương nổi tiếng phong lưu mỗi ngày một cô gái nhưng dạo gần đây lại rất ít đi hộp đêm.
371 tặc lưỡi một cái rồi quay đi: “Chậc… Chuyện này tôi sẽ báo với phía trên.”
371 nói xong thì rời đi mà không thèm chào 119 lấy một câu, 119 cũng nhanh chóng rời đi vì biết ở lại lâu không tốt.

Chỉ có một nhiệm vụ mà tận hai người làm, chẳng phải có vấn đề sao? Chuyện này hắn sẽ điều tra lại sau, dù gì nội bộ cũng không ai ưa ai..