Rõ ràng là đang cãi nhau.
Nhưng lời nói này khiến Tô Mẫn mặt đỏ tai hồng, không thể phản bác.
Tổng giám đốc Hồ cũng không nói nên lời, ngây người ra.

Cái này......!Phó giám đốc Lâm, cậu đang làm gì thế? Không nhìn thấy nơi này sắp đánh nhau rồi à? Tại sao cậu lại đột nhiên lái xe như vậy?
Từ Linh bình tĩnh trở lại, cô khôi phục khí thế nhìn Hồ Phỉ Phi: "Cô lại đây, lên trên xe nói chuyện với tôi."
Tính khí của Hồ Phỉ Phi cô biết rất rõ.
Hôm qua cô cũng đã nói rất nhiều điều vô tình trong lúc nóng giận, chắc hẳn đã làm cô ấy tổn thương.
Từ nhỏ Từ Linh đã được giáo dục nghiêm khắc, trước khi gặp Hồ Phỉ Phi, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh công việc, thậm chí trong lòng cô còn có rất nhiều cảm xúc không biết nên diễn đạt như thế nào.
Tổng giám đốc Hồ bĩu môi.
—— cô bảo tôi đi tôi phải đi à, cô đang dùng cái mác lãnh đạo kia với tôi phải không?
Nhưng trong lòng thầm than thế thôi, thân thể của tổng giám đốc Hồ rất thật thà, cô ngoan ngoãn đi theo Từ Linh lên xe.
Hoàn cảnh bịt kín luôn khiến con người ta căng thẳng.
Hồ Phỉ Phi nhìn Từ Linh, nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng vừa rồi cô đã yêu cầu Từ Linh cho cô một câu trả lời rõ ràng, nhưng lúc này giờ phút này, nhưng lúc này, cô đặc biệt sợ Từ Linh sẽ thật sự nói câu "Chúng ta tách ra đi".
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Hồ Phỉ Phi phải thừa nhận rằng cô đã yêu người phụ nữ này, một người hiếu thắng như nàng, cho dù cô ấy có giấu diếm nàng ở sau lưng thì nàng cũng không muốn chia tay.
Từ Linh chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt hơi đỏ bừng, "Cô thật sự muốn chia tay tôi à?"
Vừa mở miệng là những tiếng thì thào và run rẩy.
Trái tim của Hồ Phỉ Phi đau nhói, cô ấy nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Từ Linh, trong lòng đang điên cuồng gào thét —— chỉ có đồ ngốc mới muốn chia tay cô!
Từ Linh nhìn chằm chằm nàng nhìn nửa ngày, thấy nàng không nói lời nào thì nỗi sợ hãi dâng lên, cô hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.
Từ Linh nhẹ tựa đầu vào vai Hồ Phỉ Phi, ôm cánh tay của nàng: "Không cần tách ra."
Cô đã từng cố gắng tách ra.
Nhưng không thành công.
Trái tim, trong những ngày đó, đau đớn muốn chết đi sống lại.
Nếu như vậy, thì đừng có tách ra nữa.
Hồ Phỉ Phi toàn thân giống như một tảng đá, đông cứng lại.

Này......!Đây là đang làm nũng sao?
Từ Linh lẩm bẩm: "Tôi tức giận.

Khi nhìn thấy cô và người đàn ông đó bước ra khỏi quán cà phê vừa nói chuyện vừa cười đùa, tôi đã như phát điên."
Trái tim của Hồ Phỉ Phi như bị những lời này cạy ra, lộ ra vết nứt, mật ngọt từ từ thấm vào.
Hóa ra...!Rốt cuộc lầm ầm ĩ nữa ngày, dỗi lâu như vậy là vì bộ trưởng Từ nhà nàng đang ghen tỵ sao???
"Cô còn để cho anh ta ôm eo." Nói nói, Từ Linh cảm xúc không khống chế được, tay nắm lấy eo của Hồ Phỉ Phi, Hồ Phỉ Phi nghe được hít hà một hơi, "Cô nói bậy bạ gì đó, sao tôi có thể để cho anh ta đụng vào tôi được chứ, khẳng định là do vấn đề góc độ."
Từ Linh không ăn bộ dạng này của nàng, "Cô không chỉ để cho anh ta sờ mó, cô còn nhìn chằm chằm một đống người mẫu đồ lót nữa."
Hồ Phỉ Phi bùng nổ, "Ai nói vậy?"
Đây không phải là đang hủy hoại sự trong trắng của nàng sao?
Từ Linh: "Mẫn Mẫn."
Hồ Phỉ Phi:......
Tốt lắm Tô Mẫn, cái thù này chúng ta kết thành công rồi đấy.
Hiếm thấy Từ Linh yếu ớt đến mức này, trái tim của Hồ Phỉ Phi như muốn tan chảy, ôm cô vào lòng: "Cô nói cô xem, vì sao cứ phải phải lăn lộn tôi, ghen thì ghen, không vui thì trực tiếp nói cho tôi biết, chạy tới nói với tôi một đống lời như vậy để kích thích tôi làm gì, hôm nay suýt tí nữa thì học trò nhà cô cho tôi cút đi rồi."
Từ Linh nhẹ nhàng thở dài: "Mẫn Mẫn là một học trò ngoan."
Hồ Phỉ Phi:......
Từ Linh thu mình trong vòng tay của Hồ Phỉ Phi, ngửa đầu nhìn nàng: "Cô cảm ấm ức hả?"
Hồ Phỉ Phi không đáp lại, nhưng khóe miệng lại cong lên nói lên tất cả.
Từ Linh sâu kín nói: "Cô cho tôi một ít thời gian, tôi đã rất nỗ lực rồi.."
Hồ Phỉ Phi ngẩn người, không thể tưởng tượng được nhìn Từ Linh, Từ Linh nhìn chằm chằm nàng: "Tôi cũng không thể cứ đi luôn như vậy, sư phụ tôi năm đó trước khi lui bộ, vì để nâng đỡ tôi mà đã phải tốn rất nhiều tâm huyết, không thể cứ để uổng phí như vậy được."
Hồ Phỉ Phi có chút hiểu được, "Cô......!Ý của cô là ——"
Từ Linh gật gật đầu, cả hai cùng nhìn ra ngoài, ánh mắt của họ đều hướng về phía Tô Mẫn.
Tô Mẫn rất phiền muộn, cô không biết mình đã bị sư phụ và sư nương tương lai tính kế, nàng còn đang thấp thỏm nghĩ như thế nào xử lý phó giám đốc Lâm.
Ngay khi gió thổi qua, hiện tại thì hay rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ, xấu hổ chết đi được.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chăm chú Tô Mẫn, Tô Mẫn nhìn bầu trời một lúc, nhìn mặt đất một lúc, nhìn hòn đá dưới chân mình một lúc, nhưng lại không nhìn cô.

Bầu không khí đọng lại.
Tô Mẫn có linh cảm, phó giám đốc Lâm muốn nổi nóng, rất có khả năng muốn phát giận.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Tô Mẫn không thể kìm được, Lâm Tiêu Tiêu trước mở miệng, "Em đúng là cái đồ ngốc."
Tô Mẫn nhìn cô, Lâm Tiêu Tiêu có chút bất lực, "Em nói xem, ngày thường em khôn khéo giống như hồ ly, hôm nay sao lại ngớ ngẩn như vậy chứ."
Hả?
Tô Mẫn bị nói mơ hồ, nàng nghi ngờ rằng đây là thủ đoạn tâm lý của phó giám đốc Lâm.
"Đừng dùng đôi mắt nhỏ lẩm nhẩm lầm nhầm kia của em nhìn chị, chị không dùng thủ đoạn gì với em cả." Lâm Tiêu Tiêu vẻ mặt nghiêm túc: "Từ xưa đến nay, vợ chồng đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, lúc này em đứng ra, được rồi, hiện tại nhìn em sốt ruột muốn bảo vệ sư phụ, Từ Linh sẽ cảm động, nhưng nếu sư phụ em và tổng giám đốc Hồ làm hòa lại thì em làm sao bây giờ? Cho dù học trò như em có thân thiết đến mức nào thì có thân hơn người nằm ở bên gối kia không?"
Tô Mẫn cảm thấy thành lũy tình nghĩa cô trò ở trong nội tâm bị Lâm Tiêu Tiêu một đao chém rớt nửa cái nóc nhà.
Lâm Tiêu Tiêu: "Ba phải với cả hai bên cũng không biết làm à?"
Tô Mẫn: "......!Em, em dù sao cũng chưa tốt nghiệp, không biết xã hội phức tạp, so ra kém chị."
Ai u.
Lâm Tiêu Tiêu cười, "Đây là đang châm chọ c chị à? Đúng vậy, ít nhất chị dám làm dám chịu, nếu chị không phức tạp thì có thể ngủ em sao?"
Tô Mẫn nhìn phó giám đốc Lâm dõng dạc như thế, thế nhưng không lời gì để nói.
Lâm Tiêu Tiêu: "Em còn muốn động thủ? Nếu em thực sự đánh nhau với tổng giám đốc Hồ, em cảm thấy bộ trưởng Từ là giúp em hay là giúp cậu ấy?"
Tô Mẫn dĩ nhiên muốn danh chính ngôn thuận nói rằng sư phụ sẽ giúp mình, nhưng câu nói kia cứ lòng vòng trong lòng một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng dừng lại ở vực sâu lý trí, bị nàng nghẹn lại vào lòng.
Sư phụ......
Tô Mẫn đã vô tình bị Lâm Tiêu Tiêu mang theo tiết tấu, cảm thấy những gì cô ấy nói thực sự rất đúng, đúng, đúng, và đặc biệt đúng.
Lâm Tiêu Tiêu thật ra muốn khống chế cảm xúc của mình, nhưng dù có khống chế mạnh mẽ, rốt cuộc trong lòng vẫn tràn đầy ghen tị, "Chị hỏi em, ở trong lòng em, là chị quan trọng hay là sư phụ quan trọng?"
Tô Mẫn:......
Được rồi, một câu đánh thức người trong mộng.
Tô Mẫn bất đắc dĩ lại mềm lòng, nàng chọc chọc cái trán của Lâm Tiêu Tiêu, "Là chị đấy."
Là một động tác nhỏ rất cưng chiều.
Lại làm hai người đều nhớ tới khi còn nhỏ.
Trong xe.
Hồ Phỉ Phi mặt sắp dính vào kính, "Tôi......!Tôi không nhìn lầm đi, Tô Mẫn thật sự dám chọc phó giám đốc Lâm nhà chúng tôi?"

Từ Linh không mặn không nhạt hỏi, "Phó giám đốc Lâm nhà chúng tôi?"
Nàng có nên thay đổi một số từ ngữ của mình hay không?
Hồ Phỉ Phi quay đầu lại, cười nhìn cô: "Độ ghen tỵ của cô cũng ghê gớm thật đấy." Nàng nhìn xung quanh, chui vào trong lòng ngực của Từ Linh, "Tôi có cần thể nghiêm chút chuyện kích thích nào đó không?"
Từ Linh biết nàng đang nói cái gì, tim đập một chút.
Hồ Phỉ Phi mỉm cười, nàng biết rất rõ dưới vẻ mặt nghiêm túc này đang ẩn nấp con quái vật gì.
Chỉ chốc lát sau.
Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn đã ngọt ngọt ngào ngào dắt tay.
Lâm Tiêu Tiêu: "Về nhà đi."
Tô Mẫn gật gật đầu, "Được thì được, nhưng mà sư phụ em ——" Lời nói của cô ấy đột ngột dừng lại, nàng thấy dù sao cũng phải nói với sư phụ một tiếng.

Nhưng liếc mắt một cái lại thấy cái xe ở bên kia đang đong đưa mà không hiểu nguyên nhân, cuối cùng, nàng trầm mặc.
Lâm Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy nó, cô cười như không cười: "Bộ trưởng Từ cũng khá nhỉ, Mẫn Mẫn, làm học trò của cô ấy, em đừng tụt lại phía sau quá nhiều."
Tô Mẫn:......
Người phụ nữ xấu xa này, thật là không có lúc nào mà không dùng lời nói chèn ép nàng.
Trên đường trở về.
Lâm Tiêu Tiêu rất khách quan, "Bộ trưởng Từ có rất nhiều khó khăn, nhưng mà Phỉ Phi có thể kiên trì được cũng đã là khá lắm rồi, nếu so với mối tình đầu oanh oanh liệt liệt kinh thiên động địa của cậu ấy và tổng giám đốc Tiêu của Thánh Hoàng thì bây giờ cậu ấy đã cho bộ trưởng Từ nhiều mặt mũi lắm rồi."
Tô Mẫn tỏ ra quan tâm, "Cô ấy còn từng yêu đương với tổng giám đốc Tiêu à? Khi nào vậy?"
Lâm Tiêu Tiêu: "Chị sẽ không nói cho em, chờ sau đó em lại nói cho sư phụ em biết, chị phải chịu mắng hả?"
Trái tim bát quát của Tô Mẫn bị nhéo lại, vô cùng không vui, "Loại chuyện này sao em lại nói với sư phụ em được?"
Lâm Tiêu Tiêu mặt vô biểu tình lái xe, "Vậy cũng không nhất định, không phải em còn đem quần áo của em che cho cô ấy hả? Ha hả, còn chưa từng dịu dàng như vậy với chị nữa."
Tô Mẫn nghe xong ngọt ngào lại vui vẻ, "Chị lại ghen tị à?"
"Đúng vậy." phó giám đốc Lâm dám làm dám chịu, nhìn thấy bộ dạng có chút ngượng ngùng kia của cô, trái tim Tô Mẫn rung động, nàng cúi người hôn lên má của Lâm Tiêu Tiêu.
Có lẽ nàng thậm chí còn không nhận thấy điều đó.
Gần đây, số lần nàng chủ động hôn Lâm Tiêu Tiêu càng ngày càng nhiều, rõ ràng là muốn khống chế, nhưng có một vài động tác lại biểu hiện tự nhiên giống như những cặp tình nhân thân mật vậy.
Có một nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Tiêu Tiêu, nhưng trong mắt cô lại hiện lên một tia phiền muộn.
Tô Mẫn nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Ở bên nhau lâu rồi, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Lâm Tiêu Tiêu.
Giọng của Lâm Tiêu Tiêu hơi trầm, "Mẫn Mẫn, chúng ta đã ở bên nhau được mười lăm ngày."
Tô Mẫn trong lòng cũng có chút chìm xuống, "Ừ."

Đúng, mười lăm ngày trôi qua trong nháy mắt.
Cách hai tháng ước định của cả hai được một phần tư rồi, cũng cách ngày đồng ý với Tô Bồi càng ngày càng gần.
Lâm Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu nhìn đèn giao thông phía trước, "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, kết quả như thế nào thì em cũng không được yêu người khác."
Lời tuyên thệ bá đạo như vậy.
Tô Mẫn cảm thấy trong lòng nặng trĩu khi nghe thấy nó, nàng gật đầu, "Ừ."
Điều này nằm ngoài dự đoán của Lâm Tiêu Tiêu dự kiến, cô ngạc nhiên nhìn Tô Mẫn, Tô Mẫn bình tĩnh nhìn về phía trước: "Cả đời của em vốn định để như vậy."
Câu nói kế tiếp nàng chỉ dám yên lặng nói thầm ở trong lòng.
—— yêu chị tâm, trái tim này làm sao có thể nhảy lên vì người khác được nữa chứ.
Trong lòng nàng biết rất rõ ràng, cả đời này, nàng không bao giờ gặp được người nào khác có thể yêu nàng hơn Lâm Tiêu Tiêu.
Những lời yêu thương luôn ngọt ngào nhất..
Lâm Tiêu Tiêu bây giờ có một loại sợ hãi và trốn tránh về tương lai, cô ấy hy vọng rằng thời gian có thể cố định mãi mãi trong hai tháng này.
Buổi tối, Tô Mẫn tự tay nấu ăn cho cô.
Hai người rất lãng mạn, họ tắt đèn trong nhà và cắm nến.
Khi còn nhỏ, Lâm Tiêu Tiêu sinh bệnh, vô cùng khổ sở, Tô Mẫn cũng làm như vậy, nhưng khi đó bọn họ vẫn chỉ là hai đứa trẻ ngây thơ, trong chớp mắt, đã trở thành người phụ nữ trưởng thành rồi.
Lâm Tiêu Tiêu dựa vào Tô Mẫn, nhìn ánh đèn ở xa xa, trong lòng ấm áp và ngọt ngào.
Gần đây cô ấy đã cười nhiều hơn trước rất nhiều.
Mọi người xung quanh đều phát hiện ra.
Lâm Tiêu Tiêu luôn nghĩ rằng cô ấy không phải là một người hay cười, nhưng kể từ khi cô ấy tìm thấy Mẫn Mẫn của mình, cô ấy đã thay đổi.
Buổi tối.
Lâm Tiêu Tiêu đi ngủ rất sớm, gần đây cô rất mệt mỏi, chuyện của công ty cũng xảy ra nhiều sóng gió, cố tình chuyện tình cảm của tổng giám đốc Hồ cũng cần cô xử lý.
Tô Mẫn vẫn chưa ngủ, cô nghiêng người sang một bên, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của Lâm Tiêu Tiêu hết lần này đến lần khác.
Môi này.
Con mắt này.
Lông mày này...
Nàng thật sự bỏ được sao?
Khi trời sắp sáng, Lâm Tiêu Tiêu trở mình, mơ mơ màng màng chui vào trong lòng ngực Tô Mẫn, lẩm bẩm một câu: "Đừng rời xa chị."
Trái tim của Tô Mẫn như bị đè lên máy xay thịt rồi nghiền nát, nàng im lặng hồi lâu, hít thở sâu, trong lòng đưa ra quyết định.
—— chuyện nên đối mặt cuối cùng rồi cũng phải đối mặt..