Chương 29: Sức quyến rũ không giảm

Triệu Hi Thành hầm hầm đi ra khỏi phòng tắm, lập tức đi vào phòng thay đồ, chỉ nghe mấy tiếng loạt xoạt. Lúc trở ra đã thay âu phục màu xám, thắt cà vạt, tóc chải qua, người cũng sạch sẽ. Cả người thần thái sáng láng, càng thêm đẹp trai.

Chu Thiến nói:

– Anh mới khỏe lại đã đến công ty à? Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi thêm!

Triệu Hi Thành hừ nhẹ một tiếng, cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, đi thẳng ra ngoài. Chu Thiến bĩu môi nhưng cũng không tức giận. Ai bảo cô chỉnh anh thảm như vậy? Giờ chẳng qua bị thái độ thôi, thế là may lắm rồi.

Hơn nữa cũng phải nói lại, dựa vào tính tình của anh sao không phản ứng gì? Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị anh nổi cơn lôi đình nhưng không ngờ lại sóng êm biển lặng đến vậy

Tối hôm qua chẳng qua cô có hơi bị hoảng, suýt thì bị bóp chết nhưng lại thành ra để anh ta chịu khổ, ngược lại bản thân lại chẳng sao. Quả nhiên là người từ sao Hỏa đến, cô là người trái Đất, hoàn toàn không hiểu được.

Triệu Hi Thành một đường đi như bay, tức giận vô cùng.

Người phụ nữ kia rốt cuộc nghĩ cái gì? Chỉ vì bên ngoài anh có một hai người đàn bà thì chống đối anh? Đây là đạo lý gì? Cha anh nhiều năm qua phụ nữ cũng hết người này đến người khác, giờ cũng không dừng lại, mẹ chẳng phải cũng giả câm điếc, nhìn thấy cha vẫn phải tươi cười lấy lòng, thậm chí còn tận tâm hơn vì sợ tạo cơ hội cho kẻ khác. Sao lại có người như cô, hao hết tâm tư mà chống đối?

Thật muốn vặn bung đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc là cấu tạo bằng cái gì? Cô chẳng lẽ không sợ anh ở chỗ người khác không về? Nhưng xem bộ dáng đó của cô thì hình như thật sự ước anh không trở lại!

Triệu Hi Thành nghĩ đến đó không khỏi khẽ mắng một tiếng, chân nhấn ga, chiếc ô tô như bay đến thẳng cao ốc Triệu thị.

Cao ốc tập đoàn Triệu thị tọa lạc ở giữa khu phố phồn hoa. Tòa nhà cao ngất, cửa sổ thủy tinh chói lọi, trước là vườn hoa quảng trường, trong quảng trường còn có đài phun nước lớn. Dưới ánh nắng ban mai, tất cả đều có khí thế bức người, vô cùng đồ sộ.

Triệu Hi Thành đem xe vào bãi đỗ xe, bảo vệ thấy anh thì tươi cười chào:

– Triệu tổng, hôm nay đi làm sớm vậy!

Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi chạy xe thẳng qua. Bảo vệ ngượng chín người đứng đó, nhìn bóng xe lẩm bẩm:

– Lên mặt cái gì! Chẳng qua đầu thai tốt hơn người khác thôi.

Triệu Hi Thành đỗ xe rồi đi vào thang máy.

Lúc này, trong đầu anh vẫn còn đang tự hỏi: chẳng lẽ sức cuốn hút của anh bị giảm sút?

Đúng lúc này thang máy “đinh” một tiếng rồi dừng lại, cửa từ từ mở ra, đi vào là một cô gái trẻ mặc váy công sở, tay cầm tập công văn dày. Ngẩng đầu thấy Triệu Hi Thành thì sửng sốt, hoảng sợ gọi:

– Sếp Tổng…

Triệu Hi Thành đột nhiên nảy ra ý nghĩ mới. Anh nhìn cô gái trẻ mỉm cười, nói:

– Vào đi!

Cô gái kia mặt lập tức ửng hồng. Cô si ngốc nhìn anh, tài liệu trong tay rơi lả tả. Triệu Hi Thành giúp cô nhặt lại giấy tờ, đưa cho cô, cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng bóng:

– Cẩn thận!

Vẻ mặt cô gái trẻ kia như sắp ngất đến nơi. Lúc này mặt Triệu Hi Thành mới giãn ra một chút. Vẫn may, sức quyến rũ của anh chưa giảm…

Cả ngày hôm đó, cô gái kia lúc nào cũng như trong mơ, luôn luôn tự cười, chỉ nghĩ đến nụ cười khiến vạn vật lu mờ của sếp Triệu…

======

Chương 30: Điều Văn Phương đi 1

Văn phòng của Triệu Hi Thành ở tầng cao nhất.

Khi tới nơi, cả tầng vẫn yên lặng. Cũng đúng, giờ còn chưa đến 8h, là anh đến sớm.

Anh đi vào văn phòng, đóng cửa lại.

Văn phòng của tổng giám đốc đương nhiên là vô cùng rộng rãi, ở giữa là bàn ghế sô pha, bên cạnh cửa kính là bàn làm việc lớn, bên cạnh còn có một quầy bar với đủ loại rượu thượng hạng.

Triệu Hi Thành đi đến trước quầy bar, rót một ly rượu vang, sau đó mang ly rượu đến trước cửa sổ quan sát. Toàn bộ thành phố đều trong mắt anh. Anh rất thích cảm giác cao cao tại thượng này, mọi thứ đều nắm trong tay.

Lúc này, ánh nắng buổi sớm nhuộm lên khung cảnh một tầng ánh sáng vàng, con đường chật chội, chỗ nào cũng là những chiếc ô tô như những bao diêm, còn cả đám người màu đen nhấp nhô.

Dần dần, ngoài văn phòng cũng bắt đầu đông đủ, nhóm thư kí của anh bắt đầu chuẩn bị công tác. Anh có bốn thư kí, nghe giọng thì chỉ có ba người, tiếng các cô líu ríu nói chuyện phiếm tựa như tiếng ếch kêu, anh không thể nghe rõ

– Này, hôm nay các cậu có đọc báo buổi sớm không?

– Có chứ có chứ. Một người hưng phấn đáp: – Ảnh chụp hai đại mỹ nam bắt tay chiếm toàn bộ trang báo!

Bọn họ đang nói ai vậy?

– Ai! Người còn lại than nhẹ: – Thật không ngờ, trên thương trường còn có người đàn ông đẹp trai có thể so sánh với tổng giám đốc của chúng ta…

Có thể tưởng tưởng lúc này mắt nàng nhất định đang long lanh long lanh

– Càng quý đó là chưa kết hôn!

– Nghe nói là kim quy biển (rùa vàng nhưng ở nước ngoài), vốn làm việc ở công ty đầu tư bên Mỹ, lần này được bổ nhiệm đến làm giám đốc công ty ở khu vực Châu Á! Thật quá ảo, chính là bạch mã vương tử đó

Thì ra đang nhắc đến tiểu tử Kiều Tranh kia, hừ, tiểu tử đó tốt như các cô bình luận sao? Thật đúng là mắt mọc đằng sau, không có kiến thức, mất mặt anh quá!

– Nhưng dù thế nào cũng chỉ là người làm công, thủy chung cũng còn kém vương tử một chút, không đủ cao quý!

Lời này coi như có trình độ, có kiến giải, tháng sau tăng lương cho cô này.

– Anh hùng không bàn đến xuất thân, anh ấy không xuất thân cao quý nhưng có bao nhiêu người cũng gây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng? Trái lại, còn hơn đám công tử tự cho là cao quý, ai cũng chỉ biết ăn chơi trác táng!

– Cậu đừng vì công tử nhà họ Lý mà vơ đũa cả nắm. Ai nói công tử nhà giàu thì sẽ phải ăn chơi trách táng. Nhìn tổng giám đốc của chúng ta kìa. Nhưng trên thương trường cũng đủ thủ đoạn. Còn cả ánh mắt anh ấy nữa, rất uy nghiêm

Triệu Hi Thành nghe được thì liên tục gật đầu, đúng là nên để Tống Thiệu Lâm đến nghe mấy lời này

– Này, Tiểu Lợi! Tổng giám đốc không ở đây, có cần vuốt đuôi ngựa (nịnh nọt) như vậy không? Tổng giám đốc đúng là có năng lực, quyết đoán nhưng cũng quá lăng nhăng, còn cả chuyện anh ta và Văn Phương…

– Ây dà, ây dà, đừng nói nữa, chị Phương đến kìa!

Lúc này nghe được tiếng giày cao gót vang lên, phụ trợ cho giọng nói sắc bén của Văn Phương:

– Còn tán gẫu cái gì, tống giám đốc cũng sắp đến, mau chuẩn bị đi!

Thật kì quái, trước kia chưa bao giờ cảm giác giọng của cô sắc bén như vậy? Trước mặt anh cô ta luôn luôn dịu dàng đáng yêu. Thì ra giọng nói cũng có thể có mặt nạ!

Văn Phương lại tiếp:

– Tiểu Lợi à, cô đi mua đồ ăn sáng đến đây cho tôi

Tiểu Lợi:

– Ngại quá chị Phương, em còn phải dọn văn phòng cho tổng giám đốc

Văn Phương nói:

– Văn phòng tổng giám đốc không cần cô dọn, tôi chuẩn bị là được, cô mau đi đi

Tiểu Lợi bất mãn “A” một tiếng.

Sau đó, tiếng giày cao gót của Văn Phương lại vang lên rồi biến mất ở toilet bên kia. Tiểu Lợi thấy cô ta đi rồi thì khẽ mắng:

– Sao lần nào cũng bắt người khác mua đồ ăn sáng cho cô ta. Cô ta không tiện đường mua đi lên được à!

– Như vậy mới có thể bộc lộ được địa vị, sự tự phụ của cô ta đó

– Cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự nghĩ mình là bà chủ!

– Mình khuyên cậu đi nhanh đi! Cậu khiến cô ta không vui, chỉ cần cô ta thủ thỉ bên gối với tổng giám đốc thì sẽ bất lợi cho cậu đó!

Tiểu Lợi vừa nghe vậy thì nóng nảy, đây là chuyện nghiêm trọng đó, công việc này có tiền đồ, tương lai còn phải dựa vào nó mà câu rùa vàng, không thể bỏ lớn lấy bé được:

– Mình đi đây.