"Muốn sinh rồi, muốn sinh rồi..."

Một ngày thu vàng tháng 9, trong lão trạch Văn gia truyền ra tiếng kêu vô cùng kinh hoảng. Hạ bang từ trên lầu một đường lao xuống, trên gương mặt sắp làm cha hoàn toàn vô phương ứng đối, anh thậm chí không biết nên làm sao ôm người vợ đang rêи ɾỉ.

Dưới lầu không ít người, biết những ngày nay chính là ngày Bảo Hoa dự sinh, người có thể thu xếp được thì đều ở nhà chờ. Hiện tại hài tử thật quý báu, ngay cả lão gia tử luôn cho rằng hài tử kỳ thực phải thả mặc nó, hiện tại cũng có chút nơm nớp lo sợ. Bởi vì bụng Bảo Hoa thực sự quá lớn, ngay lúc biết không phải là sinh đôi, nhìn vào liền có chút sợ hết hồn. Cố tình nàng còn không thích mùi bệnh viện, không thích ở nơi đó chờ sinh, Vì vậy mọi người không thể làm gì khác hơn là đều ở nhà đợi lệnh.

Vì nghênh tiếp tiểu sinh mệnh phải chuẩn bị đồ đạc rất nhiều, Hạ gia không có ai qua đây, Hạ Bang toàn bộ nhờ cậy người nhà nhạc phụ bên này. Sau chuyện Già La cùng Thời Thê trải qua tốt đẹp, anh đối với người nhà họ Văn có đổi mới rất lớn, so với trước, càng là từ đáy lòng tiếp nhận gia đình này, đem mọi người chân chính trở thành người một nhà.

Từ Thời Thê ngày hôm nay cũng bị gọi tới.

Trên thực tế từ sau lần "Hội nghị bàn tròn" kia, nàng và Văn Già La vẫn trải qua thời gian rất dài mới được người nhà hai bên tán thành, thậm chí có thể nói cho đến bây giờ, cách mạng còn chưa hoàn toàn thành công.

Chỉ cần có cơ hội, Vương Viện sẽ bắt con gái đi xem mắt. Rất kỳ quái là, trước đây bà còn có chút cố kỵ tâm tình con gái, xem sắc mặt của nàng, nhưng từ khi biết rõ không thể cứu vãn, bà ngược lại không cố kỵ nữa. Hơi có chút ngựa chết chữa thành ngựa sống* tâm lý chơi xấu với lại lỡ đâu được may. Mà cố tình Từ Thời Thê trong lòng đối với bọn họ vẫn có áy náy, thỉnh thoảng bị lừa đi ăn cơm kết quả là coi mắt, nàng cũng có thể lặng lẽ ngồi ngay ngắn, dù sao, rời khỏi cái bàn này rồi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì.

(*Phép ẩn dụ: Biết rằng mọi thứ là, mà vẫn hy vọng và vớt. Cũng có nghĩa là nỗ lực cuối cùng.)

Cũng may xem mắt mặc dù là có, nhưng ba mẹ nàng đối với giao du giữa nàng và Văn Già La, là lựa chọn phương thức hờ hững.

Đầu tháng tám Từ Thời Thê liền đến đơn vị mới trình diện, dù sao cũng phải nói công tác rất thanh nhàn, chạy chút việc vặt bình thường cho cấp trên hơi nhiều. Bất quá Từ Thời Thê không để ý. Nàng chấp nhận phần công việc này, không phải xem nó thành một loại bồi thường, mà là hy vọng biểu đạt cảm tạ của mình. Cho dù ba Già La từng làm khó dễ nàng, nhưng ông cũng đã làm được quá tốt, thực sự ngoài dự liệu hai nàng, có lẽ còn ngoài dự liệu của mọi người.

Nhưng Văn Già La trong lòng lại không quá dễ chịu. Nguyên nhân là vì ba cô yêu cầu phải ở trong lão trạch, cho nên cô cùng Từ Thời Thê ngược lại không có thân mật như trước. Quan hệ thành cảm giác giống như lúc mới vừa yêu, thường xuyên phải lĩnh hội như cách ba thu tưởng niệm -- coi như cô triệu hồi về ở cùng một thành phố, cũng sẽ có lúc liên tiếp mấy ngày không được gặp mặt.

Có đến vài lần lúc gọi điện thoại cho Từ Thời Thê, bên kia đều cực kỳ hàm súc biểu đạt không có thuận tiện nói chuyện, sau đó Văn Già La còn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của mẹ Từ Thời Thê, cơ hồ là sợ cô không nghe được thanh âm nói cho cô biết con gái của tôi đang xem mắt, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.

Mỗi khi vào lúc này Văn Già La liền ở đó nghiến răng, Từ Thời Thê cười cô, với cái tốc độ này, mấy cái răng khểnh có hi vọng nội trong năm nay bị mài phẳng. Nói xong lời này lấy được kết cục tất nhiên là bị cô gái giữ chặt, để cho nàng tự mình thực địa kiểm nghiệm tiến độ một cái răng nanh bị mài phẳng.

Mỗi lần gặp mặt đều biến thành hẹn hò. Có lúc ở bên ngoài, có lúc ở lão trạch. Lão thái thái sẽ đích thân gọi điện thoại cho Từ Thời Thê, bảo nàng đến lão trạch ăn cơm, trên bàn cơm nhất định sẽ có La Lâm Y sụ mặt, nhưng bất quá theo con gái kìm lòng không đặng mà biểu hiện lộ liễu, dần dần nhìn đến tê dại.

Thậm chí có một lần bị bà bắt gặp hai người vùi ở trên sô pha hôn môi, hình ảnh kia quả thực giống như từ trên trời giáng xuống một đạo cự lôi, đem La Lâm Y chấn đến không nhẹ.

Có lẽ Văn Già La cùng nãi nãi đã thương lượng xong phải dùng đấu pháp mệt mỏi tác chiến, đến cuối cùng La Lâm Y rốt cuộc đầu hàng. Bà cho dù không rõ cảm tình giữa nữ nhân đến cùng có thể là gì, nhưng có thể thấy được con gái mỗi ngày đều giống như hoa mới vừa nở rộ, tiên diễm chói mắt vào trạng thái tốt đẹp nhất. Đến cuối cùng, thỉnh thoảng Văn Già La ngày nào đó tâm tình không tốt, La Lâm Y đều không thể không thấp thỏm lại có chút mong chờ hỏi lão thái thái con gái cùng Từ Thời Thê có phải cãi nhau hay không.

Bà hy vọng cỡ nào hai đứa cãi nhau, trở mặt, thậm chí chiến tranh lạnh, nói như vậy bà mới có cơ hội cắm vào, tiếp tục ý định du thuyết chưa từ bỏ.

Đáng tiếc Văn Già La cùng Từ Thời Thê cho tới bây giờ không cho bà cơ hội này.

Mấy ngày nay chờ Văn Bảo Hoa đến ngày dự sinh, Từ Thời Thê đáp ứng lão thái thái mời đến ở lại trong lão trạch.

Đây là lần đầu tiên Từ Thời Thê ở lại lão trạch sau khi các nàng thẳng thắn cảm tình. La Lâm Y mặc dù tỏ ra hờ hững, nhưng khi Từ Thời Thê gọt trái táo, chuyển cơm, bà vẫn sẽ rũ mí mắt tiếp lấy.

Thế này kỳ thực là đủ rồi, Từ Thời Thê trong lòng thỏa mãn.

An bài chỗ ở thời điểm là La Lâm Y mở miệng trước, Từ Thời Thê vốn vẫn là ở tại gian phòng trước đây nàng ở kia, nhưng chờ đến ban đêm, Văn Già La liền đem nàng kéo vào trong phòng mình. Vì vậy làm sáng sớm hôm sau lúc Từ Thời Thê chạy ra ngoài bị mẹ người ta bắt được, Từ Thời Thê cũng nhịn không được đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống.

"Làm gì lén lén lút lút?" La Lâm Y liếc nàng, thấy con gái mình nghe được thanh âm lập tức mở cửa khẩn trương nhìn bà, không khỏi liền mềm lòng. Đây cũng là lần đầu tiên bà thực sự nhẹ dạ, vốn cho là mình sẽ rất khó xuất hiện loại tâm tình này, nhưng không nghĩ tới thời điểm còn chưa chuẩn bị xong, lời liền từ trong miệng tự chạy ra ngoài, "Thôi, cũng đừng trở về phòng, đỡ phải mất công quét dọn thêm một phòng."

Từ Thời Thê ngay cả ngón chân đều đỏ lên khẽ "Ân " một tiếng, chờ La Lâm Y đi rồi, vừa định thở phào đã bị cô gái kéo lại về phòng rồi.

Tựa hồ cô gái so với nàng còn muốn hưng phấn hơn, như cảm thấy hôn chưa đủ, đem nàng áp trên cửa hôn, quả thực như là đạt được sự đồng ý của mẹ, cô đem người con gái này trói bên người hứa hẹn cả đời không buông.

Vừa lúc đó, các nàng nghe được tiếng bước chân kinh loạn của Hạ Bang.

Sau đó, một cậu nhóc tên Hạ Thiêm liền chào đời.

Tiểu Hạ Thiêm nặng chừng tám cân (4kg), lúc được ôm ra tay nắm chặt, tiếng khóc rung trời. Hạ Bang chỉ lo cho người vợ thương yêu muốn sinh tự nhiên nhưng cuối cùng vẫn sinh không được đành mổ, không có lập tức nhìn con trai, dụng tâm của anh khiến người nhà họ Văn rất hài lòng.

Sinh nhật con chính là ngày người mẹ chịu khổ, ở ngoài phòng sinh cùng nhau chờ đợi, Văn Già La cùng Từ Thời Thê càng trực tiếp thể nghiệm. Nắm chặt tay của đối phương, tự nói với mình như bây giờ cũng rất tốt, những người thân yêu thương mình vẫn còn trong rối rắm, nhưng cũng là bởi vì yêu.

Một tuần lễ sau Văn Bảo Hoa ôm con trai trở lại lão trạch, được long trọng nhiệt liệt hoan nghênh, Văn Dục chuẩn bị máy ảnh rồi giao cho người giúp việc, kêu gọi mọi người cùng nhau chụp ảnh gia đình.

Văn Bảo Hoa ý vị mà kêu đầy tháng chụp nữa a!, nàng hiện tại không có chút hình tượng nào hết. Bất quá trên đời đẹp nhất chính là mẹ, loại ánh sáng lung linh này không ai sánh bằng, nàng ôm hài tử được ngồi bên người hai lão nhân.

Lúc này Từ Thời Thê đang nghe điện thoại.

Là mẹ nàng gọi tới.

Vương Viện thẳng hỏi nàng lúc nào trở về, con gái đã rất nhiều ngày không có về nhà rồi, bà vốn là không muốn quản, nhưng Từ Trung Đạt vẫn luôn bên tai bà nhắc.

Đáp ứng mẹ rất mau trở lại, Từ Thời Thê vừa định cúp điện thoại, liền nghe được mẹ nàng ở bên kia thanh âm hơi chút chậm chạp truyền tới: "Ở nhà người ta nếu như khó chịu... vẫn là đi tìm một căn nhà nhỏ chính mình ở a!..."

Điện thoại đột nhiên cắt đứt, Từ Thời Thê ngây ngẩn cả người, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn người nhà họ Văn trước mắt tràn đầy phấn khởi mà sắp xếp vị trí chuẩn bị chụp ảnh. Kỳ thực nàng cũng nghĩ mình hẳn là còn chưa đủ tư cách đứng vào trong bức ảnh kia, liền theo Đỗ Mông Mông đứng ở một bên cùng xem Văn Bảo Hoa. Trong câu nói kia của mẹ nàng có quá nhiều thỏa hiệp, quá kinh hỉ, nhất định chính là không chịu nổi sức nặng, nàng có chút phản ứng không kịp.

Không để cho nàng có thời gian phản ứng là Văn Già La. Cô không chút khách khí kéo nàng qua, Từ Thời Thê hoảng hốt lôi Đỗ Mông Mông một cái, vì vậy Đỗ Mông Mông cũng vội vàng đi theo. Lúc nàng bị đẩy tới Văn Dục bên người, Văn Dục cũng không nói gì, chính là đem vị trí của mình nhường ra một chút.

Ngày hôm nay người nhà họ Văn đều đến đông đủ, vì không phải là một trong số họ, nên chỉ có Từ Thời Thê căng thẳng qúa mức với cái ống kính màu đen. Nàng thậm chí không dám cúi đầu, phía trước ngồi mẹ Văn Già La, từng động tác nhỏ xíu đều đủ khiến nàng sợ hết hồn hết vía rồi.

Nhiều lần thân mật quá mức bị bắt gặp, nàng mau không còn mặt mũi nhìn người.

Tay có chút lạnh bị Văn Già La nắm lấy, từng kẽ ngón tay bị ép vào từng ngón tay, sau đó cánh tay cũng giao triền, tư thế thân mật không gì sánh được.

"Chúng ta còn không có chụp ảnh qua đâu." Văn Già La cùng nàng kề tai nói nhỏ.

Từ Thời Thê ra sức quay đầu đi, nghiêng cơ thể một chút, tránh né quá mức thân thiết tới gần. Gáy người trước mặt dường như có mắt, nàng vẫn là không được tự nhiên.

Văn Già La túm nàng xoay người lại, nhẹ giọng đe dọa: "Chị nếu không ngoan ngoãn đứng, chờ chút trong nháy mắt chụp, em hôn chị đó."

"Em... " Từ Thời Thê bất đắc dĩ trừng mắt liếc cô, chỉ thở ra một hơi an tâm đứng lại. Bởi vì nàng phát hiện cho đến bây giờ người trước mặt cũng còn đối với nàng làm như không thấy, có lẽ, mình là được phép đứng ở bên người cô gái này, hơn nữa đã trở thành một loại thói quen.

Chụp ảnh xong, Từ Thời Thê trở lại trong phòng, Văn Già La đi theo.

"Không đi cùng tiểu Hạ Thiêm chơi? "

"Đã ngủ rồi." Văn Già La thấy nàng kéo ra tủ quần áo, lại thu dọn đồ đạc, vội vàng đem y phục của nàng giành lại: "Chị làm gì thế? "

"Mẹ nhớ chị." Từ Thời Thê cười, nghĩ đến lời mẹ nàng nói, không khỏi xuất thần.

"Làm sao vậy? " Văn Già La từ phía sau nhốt chặt nàng.

"Vẫn là... Cảm thấy quá dễ dàng... "

Văn Già La xoay Từ Thời Thê lại: "Gì mà quá dễ dàng? "

"Được chấp nhận quá dễ dàng, bên nhau quá dễ dàng," Từ Thời Thê cười cười, "Giống như từ nơi nào trộm được thời gian, qua được... quá không chân thật."

"Thế này còn dễ dàng?" Văn Già La nghiêm mặt dọa, răng nanh lóe sáng, "Em còn chưa có tính sổ chị cùng ba em làm cái giao ước quỷ quái kia. Mấy tháng không được phép nói, đó là cuộc sống của một người sao? Lẽ nào chị thực sự không biết vết bầm trên tay là do chính chị tự bóp ra? Chị còn muốn cho em đau lòng đến thế nào mới thấy là thực?" càng nói trong lòng càng thấy đau đớn rõ ràng, đoạn thời gian dài chịu buồn khổ cũng xông lên đầu.

Tim Từ Thời Thê nhất thời cũng bị nhói một cái, nàng nhớ tới mấy sợi tóc bạc bên mai cô gái, không khỏi đem đầu ngón tay chải vào nơi đó nhẹ nhàng xoa ấn, vừa ôn nhu an ủi: "Được rồi, được rồi, chị biết rồi, về sau chị cũng sẽ không bao giờ như vậy."

"Không làm sao? " Văn Già La lấy tay nàng xuống, chăm chú nhìn nàng hỏi.

"Không lừa em, không dối gạt em, yêu em, vĩnh viễn bên em." Từ Thời Thê áp sát người vào, giữa hai làn môi gắn bó, đem lời mớm qua.

Văn Già La nơi cổ họng vang lên rất nhỏ thanh âm mơ hồ, như là thỏa mãn thở dài, nhưng cuối cùng đều biến thành tinh tế giao hòa.

Đưa đẩy đầu lưỡi cho nhau, nhả ra nuốt vào hơi thở của nhau, so với thân thiết quan trọng hơn chính là xác nhận. Xác định người này đang ở bên cạnh mình, vô luận phía trước đã trải qua cái gì, về sau sẽ trải qua cái gì, mãi mãi là như thế này không hề có khoảng cách.

Ngoài cửa có không ít tiếng bước chân qua lại, có người gọi tên của các nàng, gõ cửa phòng các nàng.

Thanh âm điềm mỹ kia là Đỗ Mông Mông, thoạt nhìn nàng và Văn Dục sắp có chuyện tốt rồi.

Trong phòng hai người đang ôm tách ra, Từ Thời Thê đỏ mặt xoay người đứng trước cái kệ giả bộ tìm cái gì đó.

Văn Già La vừa mở cửa, Đỗ Mông Mông liền ranh mãnh nháy mắt. Người mới hôn xong quá dễ nhận thấy, môi vô cùng đỏ, đôi mắt hơi chút ẩm ướt.

"Ai nha, quấy rầy hai người?" Đỗ Mông Mông vốn là nghĩ đến thảo luận một chút quán bar thành phố lân cận kia đến cùng có còn muốn mở hay không, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là rất thức thời lui một bước, "Quên đi, hai người tiếp tục, chút nữa tớ tìm cậu sau."

Cửa bị đóng lại nàng còn không thấy Từ Thời Thê, cô gái kia sợ rằng đỉnh đầu đều phải bốc khói a!.

Văn Già La cũng không truy vấn nàng, đóng cửa một cái liền thấy Từ Thời Thê giả vờ như nghiêm túc đang nhìn thứ gì đó.

Ngô, thế nhưng là hình của cô.

"Cho chị nhé!" Từ Thời Thê giơ giơ lên khung ảnh, cô gái bên trong cười đến sáng rỡ tựa hồ gần đây đã trở về.

Văn Già La suy nghĩ một chút, đem ảnh chụp từ trong khung rút ra: "Tấm hình này có bí mật."

Từ Thời Thê kinh ngạc lật lại ảnh chụp, mới phát hiện phía trên viết hai hàng rất nhỏ chữ.

Nếu như không thể làm chuyện tôi muốn, thì việc của tôi chính là không làm chuyện tôi không muốn, đây không phải là hai việc đồng nhất, nhưng đây là việc tốt nhất tôi có thể làm.

Thì ra là vậy a... Từ Thời Thê khẽ cắn môi dưới, tưởng tượng tình cảnh lúc ấy.

Nếu như biết người nhà thật ra rất khoan dung, lúc đó có thể hay không chỉ dám len lén ở phía sau ảnh chụp viết như vậy, viết như vậy, lại đến cùng là hy vọng người thấy hiểu hay là không hiểu?

Từ Thời Thê kéo Văn Già La đi tới bên bàn sách, tìm bút, dưới hai hàng chữ đó nhẹ nhàng đặt bút.

Nếu như không thể yêu người tôi muốn yêu, vậy nhân sinh của tôi chính là không đụng vào người tôi không muốn yêu, đây không phải là việc đồng nhất, nhưng đây là việc tốt nhất tôi có thể làm.

May mắn, tôi đã gặp người muốn yêu, đồng thời, đã yêu nhau, còn có, vô cùng hạnh phúc.

Nhẹ nhàng đem khung ảnh để lại trên kệ, Từ Thời Thê cùng Văn Già La nắm tay đứng thẳng nhìn một hồi, rồi nhìn nhau nở nụ cười.

Hết.