Editor: @ThenhBengg

Tần Lâu không biết bản thân mình có thể viết thêm kịch bản để diễn trong bao lâu—văn kiện yêu cầu phải được xử lí đã chất thành đống lên trên bàn làm việc gỗ quý đặt làm thủ công gửi từ Châu Âu về, bên ngoài văn phòng trợ lý, bí thư, tổ phòng, đèn đuốc sáng trưng, uống cà phê quá nhiều khiến các cơ thịt cũng căng trướng không được nghỉ ngơi, hiển nhiên đã tất cả đã chuẩn bị tốt để cùng tổng giám đốc ác chiến trắng đêm.

Tống Thư cũng thúc giục hắn nhanh bắt đầu xử lí công việc.

"Không muốn làm." Trong giây phút cuối cùng người nào đó vẫn gắng gượng hấp hối giãy giụa, ôm lấy Tống Thư không chịu buông tay. "Quá khó khăn."

Nếu để dáng vẻ này của hắn cho những người trong các bộ phận lúc nãy bị hắn răn dạy đến mặt mày xám tro, đại khái chắc họ sẽ hoài nghi chính mình bị Tần tổng mắng đến não có vấn đề hoặc là mắt của họ bị quáng gà, đui mù.

Mà hiển nhiên Tống Thư không chịu được bộ dạng này của hắn.

Vào thời điểm cao trung, toán học nào đối với thiên tài sinh luôn là vấn đề khó nuốt, rõ ràng lão sư Lưu đã đem toán học biến tấu thành thật dễ dàng, nhưng thời điểm gặp phải đống bài tập giao xuống để học thi, cũng là bộ dạng như vậy muốn cô giúp gian lận... [1]

[1] Trong cv đoạn này là: "--cao trung thời điểm, nào đó toán học luôn là mãn phân bất hảo thiên tài sinh, rõ ràng có đem toán học lão sư lưu đến nhẹ nhàng thực lực, nhưng mỗi lần gặp phải đống lớn bố trí xuống dưới toán học bài thi thời điểm, cũng tổng hội như vậy cùng nàng chơi xấu da." Mình không rõ lắm, nên các bạn nào hiểu thì góp ý để mình chỉnh lại nhé.

Đến nỗi trở thành nguyên nhân gian lận...

"Nói đi."

Trong văn phòng tổng giám đốc của Tần Lâu sẽ không bị theo dõi, cũng không có người nào khác ở đây, Tống Thư cũng không thèm che dấu. Khi nói lời này, khóe mắt cô hơi rũ xuống, giấu dưới kính đen, ngũ quan tinh xảo lộ ra điểm đạm mạc không có cảm xúc.

Chỉ là cặp mắt kia đen nhánh, tròng mắt ngước nhìn, bên trong vẫn là bất đắc dĩ khi đối diện với Tần Lâu mới có cảm xúc.

"Anh muốn cái gì?"

Nghe thấy Tống Thư nói những lời này, Tần Lâu cảm thấy đã thực hiện được âm mưu liền ngẩng đầu, biểu tình kia vẫn còn bộ dạng lười nhác kì quái: "Đem số điện thoại của tôi và máy bàn của văn phòng tổng giám đốc xóa khỏi danh sách đen của em đi."

Tống Thư lấy ra điện thoại, nhanh chóng gõ vài cái, vài giây sau đã xong, ở trước mặt Tần Lâu quơ quơ điện thoại, "Xong rồi."

"Còn có thể có thêm một yêu cầu không?"

"Anh nói đi."

"Cùng tôi tăng ca."

"..."

Tống Thư lâm vào suy tư.

Ở phòng hồ sơ đọc tài liệu, cô đã nhanh chóng lấy được tin tức, sao chép lại và đưa cho Dư Khởi Sanh. Đối phương ở bên kia vẫn là đang chờ đợi cô lộ ra sơ hở, bắt lấy tin tức, cô vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tưởng tượng như vậy, Tống Thư gật gật đầu, "Cũng được. Nhưng mà công việc tuần này của em đã hoàn thành xong, ở lại chỗ này cũng không có việc gì để làm."

Ánh mắt Tần Lâu thoáng đảo.

Tống Thư ngửi thấy mùi nguy hiểm, hơi hơi cảnh giác, "Anh đang có ý đồ xấu gì đó?"

"Không có." Tần Lâu thề thốt phủ nhận, đồng thời nhấn phím điện thoại của máy bàn, nhanh chóng kết nối với đầu dây bên kia.

Điện thoại cơ hồ trong tích tắc đã được nhận—

"Tần tổng!"

"Các người chọn một người rảnh rỗi, gọi vào đây một chuyến đi."

"Rảnh rỗi?" Bên đầu dây kia của điện thoại là tổ phòng trợ lý bí thư, thiếu chút nữa anh ta đã buột miệng thốt ra "Ở chỗ chúng tôi làm gì có người rảnh rỗi", nhưng ý thức lại được vấn đề, nên lời đem đến miệng đều bị anh ta nuốt ngược trở về.

Thấy đầu dây bên kia yên lặng vài giây, Tần Lâu đã cảm thấy không kiên nhẫn nỗi, "Các người không muốn sống nữa sao?"

"Có có có, Tần tổng ngài thấy Hứa Giai Giai được chứ?"

"Chọn đại một người đi."

"Được, vậy liền chọn cô ấy."

"..."

Hơn mười giây sau, Hứa Giai Giai đáng thương, chậm chạp gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

"Vào đi." Tần Lâu lên tiếng.

Lúc này Tống Thư đã sớm tự giác đi vòng đến bàn làm việc đối diện, thuận tiện làm lơ người nào đó đang như sói nhìn chăm chăm mình bằng ánh mắt bất mãn.

Hứa Giai Giai bước từng bước nhỏ, tay chân cử động lung tung—ngày hôm nay cô ấy đã ra ra vào vào văn phòng tổng giám đốc với tần suất cao như vậy, còn nhiều hơn cả một năm làm việc của cô, khó trách cô cảm thấy bất an trong lòng.

"Tần tổng ngài... ngài có chỉ thị gì ạ?"

Tay Tần Lâu chống lên bàn làm việc, ngón tay nhấc lên, chỉ về phíaTống Thư, "Cô phụ trách nhân viên mới này."

"Hả?" Cả người Hứa Giai Giai mù mịt, ngẩng đầu nhìn Tống Thư.

"Không cần quản lí quá nhiều, hiện tại bắt đầu từ những việc đơn giản đi." Tần Lâu dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn về phía Tống Thư, khóe miệng hắn khẽ nhếch, con ngươi đen nhánh lóe lên, không hề chớp mắt mà nhìn cả người Tống Thư, "Nói cho những người khác trong tiểu tổ, nếu có thời gian cũng phải tận lực phối hợp—mặc kệ em ấy muốn học cái gì cũng đều dạy cho, không được có tâm tư khác."

Hứa Giai Giai ngây ngốc vài giây, sau khi lấy lại tin thần vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn về phía Tần Lâu, vành mắt đột nhiên đỏ lên: "Tần tổng... là tôi làm sai việc gì sao? Tôi có thể sửa, ngài nói cho tôi... Tôi nhất định sẽ sửa."

"..."

Văn phòng tổng giám đốc to lớn như vậy lại lâm vào tịch mịch.

Mấy chục giây sau, nhìn cô gái nhỏ đã khóc lê hoa đái vũ [2] Tống Thư đem ánh mắt hoài nghi nghiêng đầu nhìn Tần Lâu.

[2] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Nguồn FB Hội editor ngôn tình- đam mỹ.)

Tầm mắt hai người giao nhau một cái, trong nháy mắt Tần Lâu đã hiểu, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn đỏ lên, hắn thẹn quá hóa giận vỗ lên mặt bàn—

"Tôi và cô ta không có một chút quan hệ gì cả!"

"Ồ." Tống Thư nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, dời đi ánh mắt.

Ngay bàn làm việc nữa giống như chạm phải ngòi nổ, một tiếng vỗ bàn thật lớn đã khiến cho Hứa Giai Giai đang khóc muốn quên mình, hoàn hồn tỉnh lại, cũng không biết rằng hai người đã thầm thì thì thầm cái gì.

Cô ấy dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Tần Lâu.

Lúc này Tần Lâu đang tức giận nhưng không thể phát hỏa trên người Tống Thư, chỉ có thể nghẹn lại, kiềm nén cơn giận. Nói: "Tôi chỉ kêu cô phụ trách nhân viên mới, ủy khuất cho cô lắm sao? Khóc cái gì mà khóc? Tiến Vio làm đã một năm mà chỉ có như vậy thôi à?"

Hứa Giai Giai sợ đến mức khụt khịt mũi hai cái, mới ngập ngừng mở miệng hỏi: "Tần, Tần tổng, ngài không phải muốn, muốn đuổi việc tôi sao?"

Tần Lâu nghiến răng nghiến lợi, "Lúc nào tôi nói muốn đuổi việc cô?"

"Thì tiểu tổ phòng trợ lý bí thư trước nay luôn chỉ có năm, năm người, hiện tại số lượng thành viên đã đủ, chỉ có tôi... những ngày qua trong công việc đều biểu hiện bình thường, không phải là ngài muốn chiêu mộ nhân viên mới, sau đó đem tôi đá, đá đít ra khỏi tập đoàn?"

Tần Lâu cười thật nguy hiểm: "Nếu như cô còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ suy xét lại kiến nghị này."

"...Thực xin lỗi Tần tổng! Ngay lập tức tôi sẽ mang Tần tiểu thư đi làm quen với công việc của tiểu tổ trợ lý."

Rốt cuộc Hứa Giai Giai cũng từ trạng thái sợ hãi quá độ phản ứng trở lại, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tống Thư.

Tống Thư bất đắc dĩ liếc người nào đó ngồi sau bàn làm việc tổng giám đốc, nhìn một chút đã thấy người nọ giảm bớt tức giận, cô phối hợp xoay người, "Chúng ta đi thôi?"

"Vâng, được, Tần tiểu thư mời cô đi theo tôi."

"..." Tống Thư và cô gái đôi mắt đỏ bừng rời khỏi văn phòng.

Hứa Giai Giai mang Tống Thư đi đến tiểu tổ trợ lý bí thư ở sát bên cạnh, trong tổ phòng còn lại bốn người tuổi tác khác nhau, lý lịch cũng khác nhau, cô ấy sôi nổi giới thiệu từng người để cô làm quen.

Trong bốn người này có một vị trung niên, có lý lịch lâu nhất, thời gian ở tập đoàn so với Tần Lâu còn lâu hơn, khi làm việc ở tập đoàn Tần thị-Vio đời trước cũng đã nhậm chức lão nhân viên.

Bao gồm Hứa Giai Giai, tổng cộng là có năm người, chỉ có vị này cư xử với Tống Thư không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Tống Thư được Hứa Giai Giai giới thiệu bọn họ cho cô làm quen, cũng chỉ có vị này là đợi Tống Thư đi đến bàn làm việc của mình mới dừng lại động tác làm việc, chủ động đứng dậy.

Hứa Giai Giai ở trước mặt cô ấy cũng thật rập khuôn giữ kẽ.

"Chị An, đây là Tần Tình, cô ấy là nhân viên mới ở bộ phận tuân thủ pháp lý. Tần tổng nói chúng ta mang theo cô ấy làm quen một chút công việc tiểu tổ trợ lý bí thư."

"Tần tiểu thư, đây là lão đại của tiểu tổ chúng tôi."

Tống Thư chủ động duỗi tay, tươi cười dịu dàng khéo léo, "Xin chào chị An."

"Tôi tên là An Hành Vân." Người phụ nữ đã qua tuổi bất hoặc [3] cầm tay Tống Thư, nhẹ nắm một cái, "Tôi đã nghe qua tên của cô, cô giống với lời đồn, lớn lên rất xinh đẹp."

[3] Tuổi bất hoặc: Do câu nói của Khổng Tử: "Tứ thập nhi bất hoặc." (四十而不惑) Ý chỉ tuổi bốn mươi.

An Hành Vân dừng lại một chút, "Chỉ là muốn làm việc ở tổ trợ lý bí thư, chỉ dựa vào xinh đẹp thôi cũng vô dụng."

"..."

Lời này vừa nói ra, trong phòng tổ trợ lý bí thư yên ắng tịch mịch.

Bao gồm Hứa Giai Giai, bốn người đồng loạt xấu hổ mà nhìn về phía An Hành Vân, có hai người ghé vào máy tính thảo luận một phần quy tắc báo cáo chi tiết, lúc thấy bầu không khí khác lạ bên này cũng không nhịn được mà liếc mắt.

Thức thời ép giọng nói của mình xuống nhỏ như muỗi kêu.

"Thật khủng khiếp quá, không hổ là chị An. Không nhìn được dù là một chút tật xấu của nhân viên mới, mặt mũi ai cũng không thèm cho..."

"Nghe nói Tần tổng đối xử với thế thần này thật sự rất tốt, cô ta sẽ không đi gặp Tần tổng mách lẻo chuyện chị An chứ?"

"Chị An sao có thể bị lật đổ được, chị ấy đã cống hiến sức lực nhiều năm như vậy. Vượt qua thử thách thực lực mới được ở lại, đây không phải là điều cơ bản nhất sao..."

"Nói cũng đúng, lại có trò hay để xem."

Những người còn lại trong tổ phòng ánh mắt tập trung đến trên mặt Tống Thư, muốn nhìn xem phản ứng của cô như thế nào, hai người đứng chung một chỗ âm thầm tính toán trong lòng nên đánh cược cho ai.

Hứa Giai Giai gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trong chốc lát nhìn xem cái này, trong chốc lát nhìn xem cái kia—cô ấy bị kẹt giữa hai người, cố tình lại không biết nên nói cái gì cho phải, gấp đến mức sắc mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.

Mà tại thời điểm không khí càng ngày càng trở nên xấu hổ, Tống Thư đột nhiên cười cười, tựa như có chút tức giận.

"Chị An ngài nói đùa rồi, tôi không có suy nghĩ muốn vào đoạt công việc với ngài, ngài cũng không cần phải lo lắng—cho tôi đi theo làm quen một chút việc của tổ trợ lý bí thư cũng là mệnh lệnh do Tần tổng nhất thời nói ra. Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường, tôi không thể không nghe lời."

"Nghe lời là một thói quen tốt, cố gắng duy trì."

Nghe xong Tống Thư tìm lý do kiếm cớ từ chối công việc, An Hành Vân ném trở về một câu như vậy, liền an tĩnh mà ngồi trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc.

Hứa Giai Giai nhẹ nhàng thở ra, vội vàng túm túm ống tay áo của Tống Thư, "Tần tiểu thư, chúng ta đi qua bên kia đi."

"...Được."

Tống Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn An Hành Vân một cái, tựa như có chút khó chịu xoay người rời đi.

Mặt khác, đêm nay mọi người vẫn ở đến chín giờ mười lăm phút, trong tổ trợ lý tính một ít công việc, Hứa Giai Giai cuối cùng cũng đem tất cả dạy cho Tống Thư.

Suy nghĩ xem còn cái gì sót lại hay không, đột nhiên cô ấy vỗ bàn, "Thiếu chút nữa quên mất, còn có công việc lặt vặt."

Tống Thư ở một bên nhớ lại những việc mình vừa rồi học được, một bên quay đầu lại, "Hả, là cái gì?"

"Pha cà phê." Hứa Giai Giai hướng đến Tống Thư vẫy vẫy tay, "Cô đi theo tôi."

Tầng lầu chuyên dụng tổng giám đốc tầng 22, bên ngoài ngoại trừ mấy phòng đại hội nghị, thì là văn phòng tổng giám đốc, văn phòng tiểu tổ trợ lý bí thư, cùng với phòng nghỉ chuyên dụng chiếm diện tích không nhỏ. Hứa Giai Giai và Tống Thư tiến vào phòng trà bên cạnh phòng nghỉ, chỉ qua một lần cho Tống Thư biết cách pha trà, cà phê, sau đó nhìn Tống Thư nếm thử một lần, cô ấy liền nhịn không được cảm thán.

"Tôi thật hâm mộ cô quá, học cái gì cũng nhanh hết. Những việc đem nay tôi dạy cô, là việc lúc trước chị An dạy cho tôi, lâu thật lâu tôi mới học được hết tất cả."

"..." Nghe Hứa Giai Giai nhắc đến An Hành Vân, sắc mặt Tống Thư tựa hồ trầm xuống.

Hứa Giai Giai cũng chú ý thấy, xấu hổ vội vàng nói thêm: "Kỳ thật những người tiếp xúc lâu với chị An đều nói con người chị ấy không tồi, đặc biệt luôn xử lí công việc theo phép công, vừa mới bắt đầu thoạt nhìn chị ấy có vẻ rất khó ở chung, hơn nữa năng lực làm việc thật sự rất mạnh, một mình chị ấy có thể làm gấp bốn lần chúng tôi—"

Nói xong câu này, Hứa Giai Giai lại cảm thấy bản thân giống như đang hạ thấp mặt mũi của ba người kia, càng thêm nóng nảy, "Tôi không phải có ý như vậy, rốt cuộc thì tôi cũng chỉ là góp cho đủ số..."

Tống Thư đang trầm mặt, cũng bởi vì cô ấy mà chuyển biến mỉm cười, "Cô không cần phải giải thích nữa, tôi hiểu."

Hứa Giai Giai ngại ngùng mà cúi thấp đầu.

"Ở tổ phòng là tôi hạng chót."

"Không sao hết, mọi người đều là từng bước một đi lên..."

Tống Thư còn chưa nói xong, cửa phòng trà đã bị người ta đẩy ra.

An Hành Vân mặt không biểu tình đi đến.

Thoáng cái tức khắc cô ấy nghiêm túc nghiêm khắc nhìn Hứa Giai Giai: "Cô trễ nãi công việc đã bao lâu rồi, đêm nay phần công việc báo cáo còn có thể nộp được sao?"

Hứa Giai Giai cuốn quýt gật đầu, "Còn một chút sẽ làm xong, tôi bây giờ đi làm tiếp."

"Được."

Hứa Giai Giai lo lắng mà nhìn lại, gương mặt Tống Thư đã mất đi tươi cười, liếc mắt nhìn một cái, sau đó mới do dự mà rời đi.

Hứa Giai Giai vừa ra khỏi cửa, An Hành Vân mặt không biểu tình mà đi tới máy pha cà phê bên cạnh người Tống Thư.

Cô ấy thử điều chỉnh chốt mở, sau đó cầm lấy ly của mình đặt vào, toàn quá trình thật giống như xem Tống Thư là không khí, một cái liếc nhìn cũng không thèm cho cô.

Tống Thư cũng không mở miệng nói chuyện với cô ấy, cô đem phế phẩm vừa thí nghiệm được bỏ vào thùng rác, lần nữa lấy một cái ly mới, lại lần nữa nếm thử hồng trà Ceylon pha theo phương pháp.

Bỏ thêm một ít sữa, bỏ thêm một ít nhục quế, An Hành Vân bên cạnh nhìn thấy liền tốt bụng nhắc nhở.

"Nhục quế bỏ quá nhiều."

Âm thanh An Hành Vân lãnh đạm vang lên.

Tay cầm hộp gia vị của Tống Thư dừng lại, An Hành Vân ở bên cạnh nghiêng người lại, cầm lấy hộp gia vị.

Cô ấy làm mẫu múc một muỗng.

Trước khi một giây lui ra, ở bên tai Tống Thư vang lên một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ—

"Không phải nói là không cho em đến đây mạo hiểm sao, tại sao lại không nghe lời như vậy?"