Đèn đường bắt đầu mở lên.

Đi ra khỏi biệt thự Thời gia, Sầm Diễn nhìn một cái liền thấy Thời Ngộ Hàn lười biếng dựa vào thân xe mình không chút để ý hút thuốc, bốn mắt nhìn nhau, anh còn cười nhếch môi.

Sầm Diễn đến gần.

“Vừa vặn tìm cậu có việc.” Điếu thuốc vẫn kẹp giữa ngón tay, chậm rãi phun ra một vòng khói, Thời Ngộ Hàn cưới “Chờ a.”

Nói xong, anh đứng dậy đi về phía xe mình, mở cửa ghế lái phụ, tùy ý xách một cái túi to đi lại ném vào trong lòng Sầm Diễn.

Sầm Diễn liếc mắt một cái.

Thời Ngộ Hàn nhạt nhẽo hút điếu thuốc, trong mắt ý cười đặc biệt rõ ràng: “Nhiễm Nhiễm nói nợ cậu tiền áo sơ mi, đây là con bé trả lại cho cậu, tiền mặt, đều là tiền của con bé, đếm kỹ, một đồng không hơn không kém.”

Khẽ nâng cằm, anh hừ cười: “Đếm xong rồi thì viết biên lai, từ nay về sau thanh toán xong.”

Ba chữ ‘thanh toán xong’ anh còn cố ý nhấn mạnh một chút.

Thanh toán xong?

A.

Sắc mặt Sầm Diễn không thay đổi, chỉ là bên môi chậm rãi nhiễm một tầng tà tứ nhẹ nhàng giễu cợt, mở giọng, giọng điệu của anh đạm mạc, bình tĩnh nhưng cường thế không cho người khác xen vào: “Để cho cô ấy tự mình trả lại.”

Thời Ngộ Hàn nhướng mày: “Trả không được, con bé đi rồi.”

“Đi không được.”

Âm tiết trầm thấp, tựa như từ sâu trong cổ họng tràn ra.

Ánh mắt của anh cực lạnh.

Ý cười trong đáy mắt Thời Ngộ Hàn dần dần thu liễm, chỉ là ngắn ngủi vài giây, liền biến thành châm chọc lạnh thấu xương, cho dù trên gương mặt anh tuấn còn gợi lên nụ cười tươi, nhưng nụ cười kia càng thêm hàn ý.

“A Diễn.” giọng điệu của anh không còn chút độ ấm nói, “Anh so với bất luận kẻ nào cũng đều hiểu rõ hơn, hiện giờ vô luận cậu làm cái gì, Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không vì cậu mà tâm tình dao động, đối với cậu chỉ là thờ ơ không chút động lòng.”

Anh nhếch môi, ấm áp hòa hoãn cười: “Bởi vì con bé không còn yêu cậu, cũng không hận, cậu đối với nó, bất quá nhiều nhất cũng chỉ là … Tứ ca của Sầm gia mà thôi.”

Dừng lại hai giây, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mạc của người đàn ông từ không chút thay đổi dần biến thành ảm đạm, trong lòng anh rất thích thú.

“Nhiễm Nhiễm là kiểu cô gái như thế nào hẳn cậu cũng biết, thích chính là thích, không thích chính là không thích, cao hứng liền cười, bị chọc giận liền nổi bão, cũng không che giấu, tựa như lúc trước đối với cậu vừa thấy liền nhất kiến chung tình, theo đuối cậu đến oanh oanh liệt liệt khiến tất cả mọi người đều biết.”

Khói thuốc quanh quẫn làm mặt hai người đều có chút mơ hồ.

Thời Ngộ Hàn phủi tàn thuốc: “Lúc trước ccon bé thích cậu, không ai xem trọng, lòng dạ của anh quá sâu, trầm mặc ít nói, dù biết không thích hợp với con bé, nhưng chúng tôi vẫn để nó tùy ý muốn làm gì thì làm. Ai cũng biết cậu đối với Nhiễm Nhiễm không có ý nghĩ kia, con bé vẫn chính là không chùn bước, luôn cảm thấy có một ngày cậu sẽ thích nó, tiểu nha đầu ngốc nghếch đó, không đụng vào nam tường không quay đầu lại.”

Môi Sầm Diễn mím chặt thành một đường.

“A.” Thời Ngộ Hàn cười nhạo.

“Nhưng cậu đã làm gì?” Thuốc trên ngón tay đã bốc cháy đến đoạn cuối cùng, anh ấn tắt, trước mặt Sầm Diễn hất cằm hỏi, “Hả?”

Dưới ánh đèn đường, thân hình Sầm Diễn vẫn cao lớn ngay thẳng như cũ, đôi mắt sâu tối đến đáng sợ, cơ hồ có thể dung hợp thành một thể với bóng tối xung quanh.

“Rốt cuộc muốn nói cái gì?” Giọng nói trầm khàn không có nhiệt độ từ trong môi mỏng phun ra.

Thời Ngộ Hàn liếc nhìn anh, giọng nói cũng không tốt hơn: “Cậu không thể ích kỷ như vậy, khi con bé thích cậu, cậu muốn nó ở bên cạnh cậu nhưng không hề khẳng định cho con bé một danh phận, bây giờ Nhiễm Nhiễm đã không còn cảm giác với cậu ngược lại muốn con bé không thể không có cậu à? Cuộc sống của con bé dài như vậy, cậu chẳng qua chỉ là một người qua đường mà thôi.”

“Chỉ thế thôi.”

Trong lòng Sầm Diễn đột nhiên chấn động.

Anh híp mắt, lạnh lùng nhìn Thời Ngộ Hàn, trong mắt tựa như có thứ gì đó đang dâng trào.

Đôi môi gợi cảm đẹp đẽ gợi lên vài phần độ cong tùy ý, Thời Ngộ Hàn cười đến xấu xa thản nhiên: “Không phải đến tìm Nhiễm Nhiễm sao? Cũng có thể nói cho cậu biết, con bé đã đi đến Nam Thành, bây giờ không chừng đang ở cùng một chỗ với Gia Thụ rất vui vẻ hạnh phúc, gia đình chúng tôi cũng rất thích Gia Thụ.”

Anh cố ý dừng lại, nhìn sắc mặt người đàn ông đang dần khó coi đến cực điểm, trong lòng lại thoải mái không ít: “Giống như tối hôm qua Nhiễm Nhiễm đã nói, con bé thích ai là tự do của nó không liên quan đến cậu, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng sẽ không đến lượt cậu lần nữa.”

Không khí tĩnh lặng.

Gió nhẹ thổi qua, lại không cuốn theo một tia buồn bực trong lòng.

“Nói xong rồi?” Sầm Diễn lạnh lùng liếc nhìn anh.

Không thể đơn giản hơn chỉ ba chữ, câu chữ lạnh lẽo, hờ hững nhưng cường thế đến cực hạn.

Ý tứ của anh, không thể rõ ràng hơn.

Vô luận Thời Ngộ Hàn nói như thế nào, Thời Nhiễm cũng sẽ không để ý tới anh, nhưng anh cũng không có khả năng sẽ buông tay.

Khói trắng kẹp giữa ngón tay vẫn đang cháy, Thời Ngộ Hàn không hút nữa.

“Sầm Diễn.” Anh ngay cả họ tên đều gọi, cởi bỏ sự bất cần và một chút thờ ơ thường ngày, trên mặt hàn ý nghiêm nghị, “Năm đó Nhiễm Nhiễm đột nhiên rời đi, ai cũng không nói, không ai biết bốn năm nay con bé ở đâu, làm cái gì, kể cả tôi cũng vậy. Cậu biết là tôi có mối quan hệ tốt nhất với con bé, con bé luôn sẵn sàng nói với tôi bất cứ điều gì.”

“Nhưng chỉ có nguyên nhân năm đó rời đi và cuộc sống trong bốn năm con bé chỉ im lặng một chữ không nói, cũng không nhắc tới.”

Hầu kết Sầm Diễn đột ngột di chuyển, sau đó giống như lửa đốt.

Lại mở miệng nói thanh âm của Thời Ngộ Hàn trở nên ấm áp lười biếng, nhưng mỗi chữ đều làm anh bừng tỉnh, giống như đang trợ lực làm cho ngọn lửa trong cổ họng anh càng đốt càng mạnh ——

“Đừng tưởng rằng tôi không biết, năm đó rõ ràng là cậu đã cố tình ép Nhiễm Nhiễm rời đi.”

Chiếc Bentley đen đang chạy rất nhanh trên đường lớn.

Sầm Diễn hai tay nắm chặt vô lăng, mạch máu trên mu bàn tay tựa như mơ hồ nhảy lên, đèn đường nhanh chóng lui về phía sau, bóng tối đánh vào mặt anh, càng làm nổi bật khuôn mặt sâu không lường trước được, hàn ý lạnh thấu xương.

Kéo cà vạt, lại kéo nút trên cùng ra mấy cái, hô hấp lúc này mới có chút thuận lợi.

Trong đầu, câu nói cuối cùng của Thời Ngộ Hàn trước khi đi vẫn liên tục phát lại ——

“Đối với cậu mà nói, Nhiễm Nhiễm đến cuối cùng là cái gì? Em gái trong gia tộc, hay vẫn là cô nhóc luôn thích bám theo cậu? Nếu đã không yêu con bé vậy hãy buông tha cho nó đi.”

Rõ nét như thế.

Lực đạo cầm tay lái càng lúc càng chặt, mặt anh cũng càng thêm ảm đạm lạnh lùng.

Là cái gì?

Đối với anh mà nói, sự tồn tại của cô không thể thuộc về người khác, nếu cô đã trở về, thiên đường cũng tốt địa ngục cũng chẳng sao, cho dù tất cả mọi người đều phản đối, đời này, anh cũng sẽ không lần nữa để Thời Nhiễm rời đi.

Đúng lúc đèn đỏ, xe dừng lại, anh gọi điện thoại, giọng nói là căng thẳng bất thường lạnh lùng: “Kiểm tra nơi Thời Nhiễm đáp máy bay.”

Điện thoại của Chu Diệc theo sát mà gọi đến: “Có một hòn đảo không tệ, qua chơi hai ngày?”

“Không đi.” Lạnh lùng phun ra hai chữ, Sầm Diễn trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Nguyên nhân bởi vì trước tiên phải cùng Khương Họa đi đến nhà bà ngoại của cô ấy cho nên lúc hai người đến đảo Ly Giang đã là chiều thứ bảy, đảo Ly Giang là một hòn đảo xinh đẹp thích hợp cho kỳ nghỉ phép nhàn nhã, vừa mới phát triển không lâu, nằm ở Thanh Thành.

Hai người vào khách sạn, Thời Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, cố ý ủy khuất nháy nháy mắt với Khương Họa: “Không phải nói phát hiện được câu lạc bộ thú vị sao, đâu? Bảo bối Họa Họa, cậu lừa tớ?”

Từ lâu đã miễn nhiễm với vẻ đẹp của cô, Khương Họa sắc mặt không thay đổi: “Đảo Ly Giang được chia thành hai phần, bây giờ chúng ta đang ở trong khu vực nghỉ ngơi, phần còn lại chủ yếu là thể thao mạo hiểm, nhảy dù, nhảy bungee, lặn dưới đáy biển.”

Mắt Thời Nhiễm nhất thời sáng lên.

“Nhảy dù!” Cô không chút do dự lựa chọn, “Nhảy bungee chúng ta đã chơi qua, không thú vị, tớ muốn thử nhảy dù.”

Khương Họa một chút cũng không ngoài ý muốn.

“Có thể.” Cô gật đầu, giọng điệu như mọi khi, lạnh lùng không lên xuống, “Đã được sắp xếp rồi, ngày mai sẽ có huấn luyện viên đưa cậu nhảy.”

Thời Nhiễm theo bản năng hỏi: “Còn cậu thì sao?”

“Tự mình nhảy.”

“……”

Thời Nhiễm không vui: “Tớ cũng muốn tự mình nhảy, tớ biết lần đầu tiên là đã có thể tự mình nhảy một mình rồi, chỉ cần huấn luyện…”

“Tình trạng thân thể của cậu không thích hợp.” Khương Họa ngắt lời cô.

Thời Nhiễm gần như thốt lên: “Tớ không bị bệnh!”

Đôi mắt lạnh lùng khóa chặt khuôn mặt cô lại, Khương Họa nói ra hai chữ: “Cậu có.”

Giọng điệu cứng rắn, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.

Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn là Thời Nhiễm dẫn đầu dời tầm mắt.

“Họa Họa, tớ không bị bệnh.” Cô nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu rõ ràng đã dần bình tĩnh lại, nhưng nếu cẩn thận nghe, liền có thể bắt được sự run rẩy và bài xích ẩn sâu trong giọng nói.

Khóe môi cô còn nhuộm vài phần ý cười không rõ ràng.

Ấm áp lười biếng.

Khương Họa bình tĩnh nhìn cô một lát.

“Tùy cậu.” Quay đầu, mặt không chút thay đổi mà nói.

Ngón tay run rẩy, Thời Nhiễm kiềm chế, lập tức lại làm như không có việc gì tiếp tục làm cậy đẹp sinh kiêu dỗ dành người đối diện: “Họa Họa đại bảo bối, cậu tức giận sao?”

Không ai trả lời.

“Bảo bối?”

Liên tục gọi mấy lần Khương Họa cũng không để ý tới cô.

Thời Nhiễm khổ sở che mặt: “Ai ôi, đại bảo bối Họa Họa nhà tớ không để ý tới tớ, tớ rất buồn, rất buồn, rất buồn. “

“……”

“Bảo bối ơi?”

“Câm miệng lại.”

Cảnh đêm trên đảo Ly Giang so với ban ngày càng đẹp hơn và náo nhiệt hơn.

Khi nhận phòng tại khách sạn, quầy lễ tân thông báo buổi tối bên bờ biển sẽ có một bữa tiệc đốt lửa trại, chuẩn bị rất nhiều tiết mục, tất cả du khách đều có thể tham gia, Thời Nhiễm và Khương Họa sau khi nghỉ ngơi thay quần áo mới chậm rì rì đi qua.

Xác thực rất náo nhiệt.

Ánh lửa bay bổng cộng thêm bầu không khí rộn ràng này, phảng phất rất dễ dàng xua tan bóng tối trong lòng người, làm cho người ta không tự chủ được muốn đến gần ánh sáng đó.

Có người mỉm cười vui vẻ chào đón họ đến nhảy múa cùng..

Thời Nhiễm vì cho rằng tính cách cao lãnh của Khương Họa thì sẽ không đáp ứng, dù sao từ khi quen biết cô ấy đến bây giờ, cô vẫn luôn là người bạn duy nhất, cô ấy mới thật sự chân chính là người không nhiễm khói lửa nhân gian.

Nhưng cô không nghĩ tới, Khương Họa đáp ứng rồi lôi kéo cô đi vào trong đám người vô tư nhảy múa.

Thời Nhiễm hậu tri hậu giác nhớ ra Khương Họa là trở về sau khi chia tay.

Trong lòng khẽ động, cô dứt khoát cũng buông thả bản thân cùng Khương Họa nhảy múa vui đùa.

Cho đến khi nhảy mệt mỏi, hai người dừng lại.

“Trở về?”

“Được.”

Không ngờ, không đi được bao lâu, một bóng người tựa như từ trên trời giáng xuống đột nhiên ngăn cản phía trước hai người.

“Khương Họa.”

Ánh mắt người đàn ông trầm trầm nhìn chằm chằm Khương Họa, giọng nói trầm thấp lạnh đến cực hạn ăn sâu vào xương cốt.

Thời Nhiễm theo bản năng muốn đem Khương Họa kéo ra phía sau che chở.

Khương Họa nắm tay cô, sắc mặt bình tĩnh: “Nhiễm Nhiễm, cậu về trước đi, tớ nói chuyện với anh ấy.”

Thời Nhiễm nhất thời sáng tỏ, người đàn ông trước mặt chính là bạn trai cũ của cô ấy.

“Được rồi.” Cô cũng không cố chấp, “Có việc gì thì gọi cho tớ.”

Khương Họa gật đầu: “Cậu có biết đường trở về không?”

“Ừm.”

Nhưng mà mười phút sau…

Thời Nhiễm lạc đường.

…….????!!!!!!

Khả năng xác định phương hướng của cô luôn rất kém, giờ phút này cô cũng không biết mình đã đi đâu, muốn gọi điện thoại cho quầy lễ tân khách sạn hỏi đường đi, lấy điện thoại ra mới phát hiện điện thoại không biết từ khi nào đã tự động tắt máy.

Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh bốn phía, Thời Nhiễm quyết định trở về đường cũ.

Nào biết…

Đi nhầm ở cua rẽ, tiếng náo nhiệt bên bờ biển rốt cuộc cũng biến mất, chỉ có từng đợt sóng cùng với tiếng gió biển lướt qua lá cây chui vào trong tai.

Ánh sáng xung quanh là vừa đủ, không phải là rất sáng.

Có chút tối.

Tim đập dồn dập, bối răng cắn môi trên, Thời Nhiễm bỗng dưng xoay người, nhưng không biết là động tác quá mạnh hay không cẩn thận, động tác dưới chân bị vướng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Nhất thời, cảm giác đau đớn lan tràn.

Trong lúc mơ hồ, cô tựa hồ… ngửi thấy mùi máu không rõ ràng lượn lờ trong không khí.

Rõ ràng lúc đầu chỉ là mơ hồ mơ hồ, nhưng dần dần, hương vị giống như càng ngày càng rõ ràng, Thời Nhiễm phảng phất nhìn thấy máu.

Chói mắt kinh diễm khiêu chiến dây thần kinh của cô.

Mặt đất đầy máu.

Hô hấp nhất thời chậm lại, cảm xúc bị áp chế không chịu nổi trong nội tâm bắt đầu rục rịch, chậm rãi, hô hấp trở nên khó khăn, cô cứng đờ tại chỗ, muốn động nhưng hai chân lại giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, không nhúc nhích được.

Tim đập không khống chế được càng ngày càng nhanh, lực đạo cắn cánh môi càng trầm trọng hơn, cô mạnh mẽ nhấc chân lên.

Nhưng không ngờ…

Một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy cổ tay cô từ phía sau!

Cuối cùng, Tứ ca – cẩu nam nhân của chúng ta hôm nay không được nói lời nào.