Nguồn: Tàng Thư Các

Tống Diễn Thanh bừng tỉnh, thì thầm lẩm bẩm: “Ông nội thật là âm hiểm, đã biết hai chân hai thuyền...”

Tống Thư nghe được giận tím mặt: “Con nói cái gì?”

“Không có gì, không có gì!” Tống Diễn Thanh vội xua tay: “Con nói là không phải hiện giờ chúng ta nên giữ khoảng cách với Thượng Thanh Tông sao? Sao cha còn muốn con tới đó?”

Tống Thư trầm giọng nói: “Ngày mai Thương Triều Tông sẽ ra ngục!”

Tống Diễn Thanh không hiểu: “Chuyện này con có nghe nói, có liên quan gì tới việc con đến Thượng Thanh Tông sao?”

“Triều đình vừa đưa ra quyết định muốn đuổi Thương Triều Tông ra khỏi Kinh thành, trục xuất tới đất phong. Xem lộ tuyến sợ là phải đi qua chỗ của Thượng Thanh Tông. Con tới Thượng Thanh Tông cần phải cảnh báo đám người đso không thể phái pháp sư tùy tùng cho y!

“Ha ha, chuyện nhỏ vậy mà đáng để cho con phải đi xa vậy sao? Đưa tin cho Thượng Thanh Tông là được. Chưa kể hiện giờ Thượng Thanh Tông còn chưa tự lo được cho mình, cho dù không đánh tiếng, con đoán chừng cũng không dám phái người cho y!”

Tống Thư trừng mắt: “Con biết cái gì! Từ khi Đại Yến mới kiến quốc, từ xưa đến nay Thượng Thanh Tông có thiên ti vạn lũ quan hệ với hoàng thất Yến quốc, chỉ sợ mối quan hệ với Thương Kiến Bá không chỉ có mình Đông Quách Hạo Nhiên. Trước khi lâm chung, Đường Mục đột nhiên đổi ý muốn truyền vị cho Đông Quách Hạo Nhiên đã đủ để chứng minh được phần nào. Ta hoài nghi Thượng Thanh Tông không trong sạch như vậy đâu, chỉ sợ dưới đáy còn có nhiều thứ không ai biết. Tình huống hiện giờ, có thể các môn phái khác sẽ không dám phái người đi bảo hộ Thương Triều Tông, có khả năng nhất cũng chỉ có Thượng Thanh Tông. Bảo con đi Thượng Thanh Tông không chỉ là để cảnh cáo Thượng Thanh Tông không được phái người cho Thương Triều Tông, mà còn muốn con tiếp cận Thượng Thanh Tông! Trương Triều Tông ra ngục rời Kinh thành, tin tức này truyền đi, chỉ sợ một vài kẻ cặn bã sẽ muốn nổi lên. Con tới Thượng Thanh Tông cần phải chú ý xem có động tĩnh gì khác thường không, phát hiện ra bất kỳ cái gì phải lập tức báo cáo, đây là ý của ông nội con!”

Tống Diễn Thanh đau khổ nói: “Làm gì mà phiền toái như vậy? Lại nói, bây giờ Thượng Thanh Tông sụp đổ, phượng hoàng không bằng gà, cho dù bọn họ có phái người cho Thương Triều Tông thì cũng có làm sao, cũng có gây ra nổi sóng gió gì đâu. Thương Triều Tông không có binh quyền, ông nội quá lo rồi. Theo như con thấy, nếu không, cứ cho người diệt luôn Thượng Thanh Tông đi cho bớt việc.”

Tống Thư lạnh lùng nói: “Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, huống chi là Ninh Vương xưa kia nắm đại quyền binh mã Yến quốc! Ông nội con làm vậy hẳn là có suy tính của mình, con không cần quan tâm. Ta cảnh cáo con, đây không phải trò đùa, nhỡ xảy ra chuyện gì, ông sẽ không tha cho con!”

Tống Diễn Thanh sởn gai ốc lưng, hắn ta rất sợ ông nội của mình. Bình thường gặp ông còn không dám thở mạnh.



Chân trời hé ra ánh sáng bàng bạc, ngoài thiên lao chỉ có một chiếc xe ngựa, mã phu lái xe vẫn lẳng lặng đợi trước xe.

Một vị nam tử trung niên diện mục thanh tú ngồi bên cạnh xe ngựa, để râu dê, mặc trường sam màu xanh, khoác áo màu lam, khí khái nho nhã, hai mắt thâm thúy thi thoảng nhìn sang đại môn thiên lao.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng vàng đầu tiên lách ra dưới chân trời, trong thiên lao mới có động tĩnh, có tiếng xích sắt loảng xoảng. Mã phu và nam tử trung niên bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Chờ một lát, cửa lớn thiên lao lạch cạch mở ra, một thanh niên cao gầy, chỉ có da bọc xương, quần áo tả tơi đi chân trần bị một đám người đẩy ra khỏi thiên lao, tay đeo xiềng xích, chân kéo xiềng chân. Dù có vẻ khổ sở nhưng hai mắt sáng ngời, lưng eo thẳng, thà gãy chứ không chịu cong. Người này chính là ấu tử của Đại tư mã Ninh Vương Thương Kiến Bá của Yến quốc, Thương Triều Tông!

Mã phu và nam tử trung niên chờ bên ngoài thiên lao bước nhanh đến đón, lại bị thủ vệ ngăn cản, chỉ có thể lo lắng suông mà nhìn trông mong.

Thương Triều Tông được đưa ra ngoài, có người tiến tới mở xiềng xích trên tay chân, sau đó có người nâng văn thư đóng dấu lên. Sau khi Thương Triều Tông ấn chỉ ấn đồng ý trên văn thư, cai tù chắp tay cười nói: “Chúc mừng Vương gia rốt cuộc đã được tự do!”

Thương Triều Tông liếc nhìn cai tù không nói gì, hai chân trần từ tốn bước lên.

Vừa ra khỏi phạm vi cảnh giới, nam tử trung niên và mã phu kia cùng tiến lên thi lễ, có vẻ kích động không nói nên lời. Thương Triều Tông khẽ gật đầu với mã phu, mỉm cười với nam tử trung niên: “Làm phiền Lam tiên sinh tự mình đến đón!”

Nam tử trung niên kia tên Lam Như Đình, nói sâu ra vẫn là thân thích của Thương Triều Tông, là biểu đệ của mẫu thân của Thương Triều Tông. Bởi vì thiên tư thông minh nên đã được sư gia mưu sĩ thủ hạ Thương Tụng nhìn trúng, thu làm học sinh, dẫn theo bên cạnh truyền thụ thao lược. Năm năm trước, Kỳ Sư và Thương Tụng gặp nạn, ông ta thay thế vị trí của Kỳ Sư ở trong Vương phủ.

Lam Như Đình không nói nên lời, chỉ chăm chú nhìn vào cổ tay và cổ chân của Thương Triều Tông. Thịt ở hai nơi đó đã bị mài nát sinh mủ, đây là hậu quả khi bị mang xiềng xích một thời gian dài, toàn thân hôi thối, cộng thêm thân hình mảnh dẻ, có thể thấy được mấy năm nay y chịu bao nhiêu khổ sở.

Đây không phải là đãi ngộ của một Vương gia! Môi ông ta run run, nghiêng đầu nói: “Mau đỡ Vương gia lên xe!” Mã phu nhanh chóng chạy tới cùng nâng y lên.

“Không cần, ta đi được!” Thương Triều Tông đẩy hai tay không cho người đỡ, tự mình bò lên xe ngựa.

Lam Như Đình đi vào theo sau. Xe ngựa vừa đi, trong thiên lao lập tức có một con bồ câu bay lên không trung. Xe ngựa chạy trên đường, Lam Triều Tông ngồi trong xe kiểm tra vết thương cho Thương Triều Tông, bèn thu tay lại: “Chờ tìm được chỗ nào an tĩnh, chúng tiểu nhân sẽ tắm rửa chữa thương cho Vương gia!”

“Không sao, đã ở đây bao năm vậy rồi, không ngại chút thời gian ấy!” Thương Triều Tông đẩy rèm cửa, nhìn ra bên ngoài, phát hiện không phải đường về Vương phủ.

Lam Như Đình giải thích: “Bệ hạ có chỉ, Vương gia không được ở lại Kinh thành, lập tức phải tới đất phong huyện Thương Lư.”

“Biết, trong lao có nghe ý chỉ.” Buông rèm cửa sổ xuống, Thương Triều Tông quay sang hỏi: “Đã tra ra được nguyên nhân cái chết của Phụ vương chưa?”

Lam Như Đình lắc đầu: “Việc này rất kỳ quặc, cho tới nay vẫn không có manh mối gì, chúng ta chỉ hoài nghi vị trong cung kia nhưng không có bất kỳ chứng cứ gì.”

Thương Triều Tông trầm mặc một hồi mới hỏi: “Thanh Nhi thế nào rồi? Khi phụ vương còn sống đã liên tục thông báo cho mấy huynh đệ chúng ta nhất định phải bảo vệ Thanh Nhi cho tốt.”

Thanh Nhi tên đầy đủ là Thương Thục Thanh, là muội muội của y, cũng là nữ nhi duy nhất của Thương Kiến Bá. Thương Triều Tông còn có hai người ca ca, đại ca sử chiến sa trường, mấy năm trước nhị ca gặp nạn cùng phụ mẫu, bây giờ cả nhà chỉ còn lại hai huynh muội. Mà ba năm trước vì phát hiện có người muốn đùa giỡn nữ tử con nhà lành, y bèn tới ngăn cản nên vô ý đánh chết người ta. Kết quả lớn chuyện, đủ loại công kích chỉ hươu bảo ngựa ập đến như sóng triều, bị bắt vào triều rồi mới phản ứng được mình bị người ta bày bẫy hãm hại, bị tước quyền kế thừa tước vị Thân Vương, bị giải trừ tất cả chức vị, tước vị Thân Vương cũng hạ xuống thành Quận Vương, bị nhốt vào thiên lao tới tận bây giờ, không cho phép ai vào thăm.

Lam Như Đình trấn an: “Vương gia yên tâm, Quận chúa đang ẩn thân ở nơi an toàn, sau này có thể gặp được.”

Thương Triều Tông khẽ gật đầu, có vẻ như nhẹ nhàng thở ra, chợt cau mày: “Có một chuyện ta không hiểu, trong thiên lao không ngừng có người ép hỏi ta, muốn ta khai ra mười vạn Nha Tương của phụ vương đang ở đâu, khiến ta không hiểu được. Tiên sinh có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Lam Như Đình thở dài: “Việc này là tiểu nhân ra tay, liên lụy đến Vương gia chịu khổ.”