Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Đây gọi là “cô hồn dã quỷ”, thành quỷ hồn là một chuyện rất cô độc thê lương. Tư duy và tư tưởng của quỷ hồn không biến mất, vẫn mượn năng lượng nào đó làm vật dẫn để sống sót, trơ mắt nhìn thế gian phồn hoa mà không thể dung nhập, nhớ lại quãng thời gian khi còn sống. Ít có quỷ hồn nào có thể chống cự được dụ hoặc của nhân thế.”

Viên Cương: “Chẳng lẽ giữa các quỷ hồn không thể sinh hoạt tập thể sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên có thể, nhưng dù sao quỷ hồn cũng khá khan hiếm, không phải người nào cũng có điều kiện tiếp tục tồn tại bằng loại phương thức này sau khi chết. Cho dù có thể tụ tập lại, hậu quả âm khí quá nặng rất dễ bị người ta phát hiện, những tu sĩ hoặc pháp sư kia sẽ không bỏ mặc. Ví dụ như những tu sĩ tản đi khắp nơi để thu thập linh thảo chính là một tấm lưới, một khi phát hiện sẽ không ngồi nhìn. Mỗi giống loài đều có thiên tính để bảo vệ tộc quần mình.”

Đây không phải định luận mà là kết luận cá nhân do hắn kết hợp giữa tu hành và kinh nghiệm hai đời ở hai thế giới rút ra, rồi giảng giải theo phương thức mà Viên Cương có thể hiểu được.

Viên Cương đang hơ đuốc rơi vào trầm tư.

Thương Thục Thanh ngằm nghiêng rõ ràng chưa ngủ, nhãn cầu dưới mí mắt chuyển dộng. Những gì Ngưu Hữu Đạo nói nàng nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, vật chất ngầm là gì? Truyền thuyết phương đông? Truyền thuyết phương tây? Người sói là gì? Nàng mơ mơ màng màng suy tư, vì quá mệt mỏi mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong những dòng suy nghĩ.

Đừng nói nàng, ngay cả Viên Phương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa thật ra cũng dựng đứng lỗ tai lặng lẽ nghe lén, nhưng nghe rất mơ hồ, cái hiểu cái không...

Đợi sau khi Viên Cương hơ được một đống đuốc, Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói: “Ăn một chút gì đi, tranh thủ nghỉ ngơi, đợi lát nữa ta bảo lão Hùng hơ tiếp.”

Trong ba người là hắn, Viên Phương và Viên Cương, thực ra trong đoạn đường bôn ba này thể lực Viên Cương là tiêu hao nhiều nhất. Viên Cương thuần tiêu hao thể lực, không giống hắn và Viên Phương có thể ngự khí tiết kiệm thể lực. Đương nhiên, Viên Cương cũng là người có thể lực tốt nhất trong mấy người. Không còn cách nào khác, Viên Cương vốn luyện thể. Nhưng nói đi thì nói lại, thuần thể lực khôi phục chậm nhất, không khôi phục được nhanh như hắn và Viên Phương.

Viên Cương không nói nhiều, lập tức dừng tay, lấy lương khô ra nhét vào miệng ăn như hổ đói. Sau khi ăn uống no nê, hắn ta liền lấy tay nải làm gối, nằm xuống an tâm ngủ. Có Đạo gia đích thân trông coi, mặc dù ở hoàn cảnh nào hắn ta vẫn ngủ rất an tâm. Đoạn đường này đúng là rất mệt nên hắn ta nhanh chóng ngủ rất say.

Thế giới dưới lòng đất u ám, nước sông đen ngòm chảy róc rách phản chiếu đống lửa bên bờ, ánh lửa chập chờn thỉnh thoảng khiến những hòn đá quái dị lởm chởm trở nên dữ tợn.

Tất cả mọi người im lặng chìm vào giấc ngủ, chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm bên cạnh đống lửa. Trong thế giới dưới lòng đất thâm trầm, một mình hắn cảnh giác nhìn bốn phương tám hướng, cặp pháp nhãn không ngừng kiểm tra xung quanh, kiếm trên tay thỉnh thoảng lại châm mấy bó đuốc ẩm ướt vào đống lửa, duy trì thế lửa không giảm.

Hai canh giờ sau, Viên Phương mở hai mắt hoạt động tứ chi đứng dậy, ra hiệu mình đã nghĩ ngơi ổn rồi. Hắn ta làm động tác ý bảo Ngưu Hữu Đạo nghỉ ngơi, để hắn ta trông giữ.

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho hắn ta tiếp tục hơ đuốc, Viên Phương đành phải làm theo, còn Ngưu Hữu Đạo tiếp tục cảnh giác bốn phía.

Khoảng hai canh giờ sau, Thương Thục Thanh dường như tỉnh lại, hơi cử động dưới bộ quần áo trùm trên người nhưng lại không có ý định ngồi dậy. Dường như trong lòng nàng đang đấu tranh gì đó, cuối cùng vẫn bò dậy, âm thầm đi về một chỗ vắng vẻ.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, chân bị cà cho sưng phồng dường như đau đớn hơn, rõ ràng đã đi khập khễnh.

“Đừng có chạy lung tung.” Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng.

Thương Thục Thanh dừng bước quay lại, có chút xấu hổ, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ điều gì, nói với Viên Phương: “Lão Hùng, canh giúp ta một chút.” Hắn quay đầu đi về phía Thương Thục Thanh, tìm một góc vắng rồi chỉ chỉ, còn bản thân hắn thì đứng sau khối đá bên ngoài cái góc đó, đưa lưng ra sau cảnh giới.

Thương Thục Thanh chậm rãi chui vào trong góc, đứng bên trong chậm chạp không có động tĩnh gì, có vẻ rất ngại ngùng.

Nửa người Ngưu Hữu Đạo lộ ra ở tảng đá bên ngoài đưa lưng về phía nàng, nói: “Yên tâm, ta không nhìn trộm đâu.”

Cơ thể Thương Thục Thanh chậm rãi tiến vào trong xó, rất nhanh, một tiếng động hơi bất nhã truyền ra.

Lúc trở ra, rõ ràng Thương Thục Thanh vô cùng xấu hổ, phát hiện mình đã thật sự làm chuyện xấu hổ trước mặt Ngưu Hữu Đạo, trong lòng có tư vị gì chỉ có bản thân nàng là hiểu rõ nhất. Nàng thấp giọng nói: “Xong rồi!” sau đó lại bước thấp bước cao trở về bên cạnh đống lửa, mặt cùng lỗ tai đỏ bừng.

Lúc Ngưu Hữu Đạo trở lại, phát hiện Viên Cương cũng đã dậy.

Viên Cương lên tiếng nói: “Lão Hùng, ngươi canh đi. Đạo gia, người nghỉ ngơi đi.”

Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng xuống, lấy lương khô ăn xong thì nhắm mắt điều tức.

Khoảng hai giờ nữa trôi qua, Ngưu Hữu Đạo một lần nữa khôi phục tinh thần sung mãn đứng dậy, cả nhóm bắt đầu thu dọn để xuất phát.

Viên Phương trói chặt một trăm bó đuốc đã hơ xong trên lưng, Viên Cương thì vác 50 cây. Thương Thục Thanh tự biết tình hình hai chân mình, không đến nỗi là không thể đi bộ được nhưng chí ít là sẽ đi rất chậm.

Vì vậy, nàng không từ chối gì nữa, ngoan ngoãn ghé vào sau lưng Ngưu Hữu Đạo, tay cầm đuốc.

Cả nhóm lại một lần nữa xuất phát, lần này mọi người dưỡng đủ tinh thần, trên đường đi gần như không dừng lại, một mực đi nhanh về phía trước.

Ven đường lại phát hiện mười mấy nơi trữ đuốc đều trống rỗng, dĩ nhiên đều bị người nấp trong bóng tối làm hỏng. Nhưng mà cũng chỉ có những nơi này bị hủy, còn những điểm cất giữ phía sau thì đuốc vẫn được xếp ngay ngắn, không hề có dấu hiệu bị tổn hại. Cũng không biết đối phương biết làm như vậy không có hiệu quả, hay là đoạn đường phía sau không quen thuộc nên trong lúc nhất thời không cách nào tìm được điểm trữ đuốc.

Dưới mặt đất cũng không phải hoàn toàn là một vùng tăm tối, ngẫu nhiên có thể thấy được một vài lỗ hổng có ánh mặt trời xuyên qua.

Đi được khoảng một ngày trời không dừng, khi phát hiện một tảng đá có hình con hổ đang nằm ở bên cạnh sông, Thương Thục Thanh ghé đầu lên vai Ngưu Hữu Đạo hưng phấn nói: “Nhanh lên, khoảng một dặm phía trước có một cửa hang, đi thẳng đến đó là đực.”

Như nàng nói, đi khoảng một dặm đường quả nhiên nhìn thấy một cửa hang có dấu vết được con người khai phá, bậc thang dẫn thẳng lên, nửa thiên nhiên nửa nhân tạo.

Đi dọc theo những bậc thang uốn lượn khúc chiết khoảng vài trăm mét thì nhìn thấy ánh sáng.

Cho dù trên đường đi có bó đuốc chiếu sáng nhưng đột nhiên bước ra ngoài, ánh sáng bao trùm toàn thân cũng cảm thấy hơi chói mắt.

Đẩy đi dây leo che lấp cửa động, mấy người phát hiện mình đang đứng ở giữa sườn núi. Cách đó không xa là một thác nước từ trên cao chảy thẳng xuống, dưới thác nước là một đầm nước xanh biếc, có thể nhìn thấy rõ mấy đứa trẻ đang nghịch trong đó. Trong núi có rải rác vài căn nhà, giống như một thôn trang, tọa lạc ở một nơi phong quang tú lệ giống như thế ngoại đào nguyên. Chỗ xa hơn dường như có một ngọn núi lửa tịch mịch, ít nhất Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương vừa liếc mắt đã nhận ra là núi lửa.

Bên cạnh sườn núi không xa có một ngôi đình, trong đình có một thanh niên. Vừa nhìn thấy mấy người trong sơn động, thanh niên nọ nhanh chóng gõ lên cái chuông treo trong đình khiến nó kêu “kẻng kẻng”. Tiếng chuông du dương quanh quẩn giữa sơn cốc, người thanh niên này cảnh giác cầm trảm mã đao lên nhìn chằm chằm mấy người đột nhiên lao ra.

Tiếng chuông vừa vang lên, những đứa trẻ đang chơi đùa trong đầm nước lập tức leo ra khỏi đó, chạy vội đi ẩn nấp. Trong thôn trang dường như rối loạn tưng bừng, một đoàn người cầm vũ khí chạy về phía bên này.