Lúc bò dậy, nàng phát hiện trên người mình đắp một bộ y phục. Nhận ra đó là quần áo của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng nàng khá ấm áp nhưng lại hơi ngượng ngùng: “Đạo gia, có phải ta ngủ quên mất không?”

Ngưu Hữu Đạo thấy nàng đứng dậy, chân đặt trên đất hơi mất tự nhiên thì nói: “Cô không thể đi tiếp được, ta cõng cô.”

Thương Thục Thanh sao có thể chấp nhận hành vi thân cận như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Chân ta không sao, ta có thể đi được.”

Ngưu Hữu Đạo: “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta bị người ta để ý, cô đi chậm sẽ liên lụy mọi người.” Hắn vừa nói vừa đánh giá xung quanh.

“...” Thương Thục Thanh sửng sốt, lúc này mới phát hiện Viên Phương không có ở đây, nơi xa còn có mấy bó đuốc bị ném ra.

Rất nhanh, nàng lại nhìn thấy Viên Phương từ bên kia nhẹ nhàng tới, nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, không biết nấp đi đâu rồi.”

“Cứ ở đây nữa không ổn, đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu nói, kiếm trong tay đưa về phía Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, vừa nhận kiếm đã bị Ngưu Hữu Đạo thuận thế kéo nàng một cái.

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ nàng xấu hổ thế nào, sau khi kéo nàng đến gần thì quay người lại, hai tay sờ lên hai đùi nàng, trực tiếp vác nàng sau lưng. Hắn đã đồng ý với Thương Triều Tông, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ bảo vệ an toàn cho Thương Thục Thanh. Trong mấy người ở đây thì thực lực của hắn mạnh nhất.

Tư thế này quá xấu hổ, khiến vành tai trắng nõn của Thương Thục Thanh lập tức đỏ ửng. Nàng không dám dính sát hết người vào lưng hắn mà cầm kiếm của hắn chống trên lưng hắn để cơ thể không sát lại gần. Ai ngờ Viên Cương lại thuận tay đưa một bó buốc đã được châm lửa cho nàng, nàng không nhận cũng không được.

Mấy người cấp tốc rời đi, ngoại trừ Thương Thục Thanh trên người Ngưu Hữu Đạo thì bọn họ vẫn duy trì đội hình vốn có, vẫn là Viên Phương đi trước.

Trên tay Viên Phương và Viên Cương đều cầm hai bó đuốc.

Không có Thương Thục Thanh cản chân, tốc độ của ba người nhanh hơn không chỉ một chút, bó đuốc phụt phụt trong gió.

Dầu lửa tan chảy rơi từng giọt lửa xuống. Thương Thục Thanh sợ nó rơi xuống người Ngưu Hữu Đạo, sau khi tim đập thình thịch một hồi đành phải ghé sát lên vai hắn, hai ngực dường như cũng ma sát lên lưng Ngưu Hữu Đạo theo bước chân bôn tẩu của hắn. Nàng vô cùng ngượng ngùng, gương mặt ghé sát vào cổ hắn, phả ra hơi nóng.

Đối với nàng mà nói, đâu phải chỉ có tốc độ đi đường nhanh hơn, mà đi thế này còn thoải mái hơn nàng tự đi rất nhiều.

Sau khi họ nhanh chóng đi đến một nơi trữ đuốc thì phát hiện nơi đó trống rỗng.

Viên Cương đưa tay sờ sờ vết dầu trên vách tường, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi quay đầu lại nói: “Từng có.”

Thương Thục Thanh ghé sát vai Ngưu Hữu Đạo, nói: “Không thể không có, nơi này là nơi dùng để dự trữ, bình thường sẽ không được dùng. Cho dù có người dùng cũng sẽ báo cáo, trừ phi bị người ngoài lấy mất.”

“Tiếp tục đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu một chút, ba người tiếp tục nhanh chóng tiến lên.

Họ liên tục đi qua hai điểm trữ đuốc nữa, phát hiện vẫn trống không. Bó đuốc trên tay họ cũng đốt gần hết rồi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Lão Hùng, chú ý trong dòng sông một chút.”

Viên Phương lập tức lách mình bay ra, đạp sóng lên xuống trên mặt sông. Không ngoài sở liệu của Ngưu Hữu Đạo, Viên Phương nhanh chóng phát hiện bó đuốc trôi từ thượng du xuống.

Đạo lý rất đơn giản, dựa theo Thương Thục Thanh nói, điểm trữ đuốc ven đường chắc chắn có đuốc, theo mức độ chất đống trước đó mà đoán thì ít nhất cũng phải có hàng ngàn cây. Cho dù có người lấy thì cũng không tiện bưng đi hết. Mà chiếu theo những điểm khác lạ phát hiện trước đó, nếu giờ mới có người giở trò quỷ thì cách xử lý thuận tiện nhất là ném xuống sông.

Viên Phương mò được hai bó đuốc, tung người nhẹ nhàng trở về. Hắn ta dùng lửa nhóm bó đuốc lên, lửa bắ n ra roẹt roẹt. Đuốc đã thấm nước, rất khó châm lửa.

“Có người muốn chơi chúng ta, đừng để rơi vào trong tay bần tăng...” Viên Phương ném bó đuốc ẩm ướt đi rồi nhìn bốn phía, trong miệng hùng hùng hổ hổ, trên mặt hiển hiện lệ khí.

Cho dù là ai cũng có thể nhận ra có người đang muốn gây bất lợi cho họ, nếu không đâu cần thiết hủy mấy bó đuốc gài bọn hắn như thế. Rõ ràng là muốn đối phó bọn hắn mà!

“Đối phương quen thuộc hoàn cảnh nơi này, hơn nữa đã ở đây một thời gian không ngắn.” Viên Cương nhắc nhở một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu biểu thị đồng ý. Nơi này có vài khu vực bị nước sông ăn mòn như mê cung, nếu họ không có Thương Thục Thanh chỉ đường thì rất khó mò ra được. Giả sử đối phương không quen thuộc địa hình thì dĩ nhiên không thể tùy tiện tìm ra vị trí bó đuốc để giở trò. Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu hỏi Thương Thục Thanh sau lưng: “Quận chúa, trước kia cô lui tới đây không phát hiện ra điều gì dị thường sao?”

Thương Thục Thanh đáp: “Chưa từng nghe nói, hẳn là không có.”

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Địa đạo này đã bao lâu không sử dụng rồi?”

Thương Thục Thanh: “Ta cũng không rõ, chí ít sau khi phụ thân xảy ra chuyện, bị triều đình thanh tẩy thì có vài thứ bị lãng quên luôn, không có ai sử dụng nữa.”

Mấy người họ lập tức hiểu rõ. Nói cách khác, đối phương có thể đã ở đây vài năm, quen thuộc hoàn cảnh nơi đây là điều hoàn toàn có khả năng. Còn đối phương vào từ đâu, chưa chắc gã ta cũng dùng lối vào đã được Ninh vương quy hoạch sẵn. Phạm vi rộng lớn thế này, không ai dám cam đoan không có các loại cửa hang khác.

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc một hồi, nói: “Kỳ thật cũng không có gì đáng lo lắng, thực lực của đối phương hẳn là có hạn, nếu không đại khái có thể trực tiếp tìm tới, không đáng phải làm thế này. Chúng ta không thể để đối phương dắt mũi đi, nếu không cứ chạy cả đường thế này chúng ta sẽ nhanh chóng yếu đi, như vậy càng dễ làm đối phương đắc thủ. Chúng ta cứ bình bĩnh, không thể để mình rơi vào thế yếu.” Sau khi dứt lời, hắn liền đặt Thương Thục Thanh sau lưng xuống, nghiêng đầu ra hiệu: “Lão Hùng, vớt thêm đuốc dưới sông châm lên đi.”

Viên Phương ngạc nhiên nói: “Châm không được, lấy lên làm gì?”

Viên Cương lập tức quẳng ra một câu: “Nói những lời vô dụng làm gì, Đạo gia bảo ngươi làm, ngươi làm theo là được!”

Viên Phương cười khan một tiếng, sau đó lại nhìn lửa của bó đuốc trong tay đang yếu dần. Viên Cương thì cởi một tay nải trên người xuống đặt trên mặt đất gỡ ra, ném một đầu bó đuốc bị bẻ gãy cho hắn ta, tuy tay cầm không dài nhưng vẫn đủ để cầm trong tay.

Viên Phương sửng sốt không biết từ lúc nào Viên Cương đã chuẩn bị thêm nhiều bó đuốc như vậy, lại thấy Ngưu Hữu Đạo không hề ngạc nhiên chút nào. Hắn ta liền phục hai người này, trong lòng chậc chậc một tiếng, hai vị này lợi hại thật, ngay cả cái này cũng có chuẩn bị, chẳng lẽ đã sớm đoán ra đối phương sẽ động tay động chân trên mấy bó đuốc?

Hắn ta suy nghĩ nhiều rồi, trước đó Ngưu Hữu Đạo cũng không nghĩ đối phương sẽ động tay động chân trên bó đuốc. Dù sao cũng chưa hiểu rõ tình hình địch ta, không biết đối phương có ác ý hay không. Chỉ là sau khi hắn phát hiện ra điểm dị thường, kết hợp với hoàn cảnh của bản thân, thân là người trên giang hồ, suy nghĩ đầu tiên chính là phán đoán tình huống bất lợi có thể sẽ xuất hiện. Trong bóng tối, vấn đề chiếu sáng là chủ yếu, chắc chắn phải nắm được vấn đề này trước tiên, đề phòng chuyện chưa xảy ra mà thôi!

Trước đó Thương Thục Thanh ngủ say không biết Viên Cương đã chuẩn bị thêm nhiều đuốc như vậy từ khi nào, cũng hơi kinh ngạc.

Viên Phương châm lửa một bó đuốc khác trong tay. Bây giờ không cần lo vấn đề chiếu sáng nữa, hắn ta liền lao đến bên bờ sông làm việc, vừa phát hiện trên mặt sông có bó đuốc nào trôi tới thì lập tức nhặt lên ném lên bờ bên này.

Bởi vậy có thể thấy, đối phương luôn hủy hoại những điểm trữ đuốc dọc đường, muốn bên này hoàn toàn nằm trong tình thế bất lợi.