Trần Tiểu Vũ lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn ca ca nhà mình.Từ khi nào ca ca lại trở nên hung hãn như vậy?Cú đá này, sức mạnh rất lớn nha.Nghiêm Đông cao to như vậy cũng bị đá bay ra ngoài."Ngươi.

.

." Nghiêm Đông dựa vào tường, ôm bụng nửa ngày nói không ra lời.Trần Dương cũng không dám dùng sức quá lớn, hắn sợ sẽ đá chết người.Dù là như thế, cú đá này cũng khiến cho Nghiêm Đông mất đi năng lực hành động.Ba người còn lại có chút ngớ người không kịp phản ứng, chầm chậm lui về phía sau.

Cuối cùng đỡ Nghiêm Đông dậy sau đó nhanh chóng rời đi."Tiểu Vũ, ca ca của ngươi thật mạnh.""Tiểu ca ca, ngươi đánh nhau giỏi thật nha!"Ánh mắt của mấy cô gái phát ra ánh sáng, lộ vẻ sùng bái nhìn về phía Trần Dương.Trần Dương cười cười, nói: "Bình thường có tập võ, cho nên khí lực cũng mạnh hơn người bình thường một chút."Hắn trở về chỗ ngồi, đỡ Giang Hạo Nhiên ngồi dậy, hỏi: "Thí chủ không sao chứ?""Không sao cả." Giang Hạo Nhiên lắc đầu, lại nói: "Trần Dương ca, ngươi thật là lợi hại, tên Nghiêm Đông kia đánh nhau cũng rất khá, thế mà ngươi chỉ cần một đá đã khiến cho hắn không thể đứng dậy nổi, ngươi quá lợi hại."Hắn thật sự bội phục Trần Dương.Dù sao lực lượng của cú đá vừa rồi, thực sự quá lớn, không phải ai cũng có năng lực như vậy.Cho đến khi mọi người hát xong, cũng không thấy Nghiêm Đông xuất hiện nữa.Đoàn người ra khỏi karaoke, Giang Hạo Nhiên nói: "Đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi, ta mời.""Ta có việc bận, không đi, các ngươi cứ đi đi." Nữ hài tóc ngắn nói xong, cũng không chào hỏi mà trực tiếp rời đi."Tại sao ta cảm thấy tâm tình của Chu Đình không được tốt lắm?" Một cô gái nói.Dương Mai bĩu môi nói: "Nghiêm Đông bị đánh, tâm tình của nàng có thể tốt mới là lạ.""Hả? Tâm tình của nàng và Nghiêm Đông thì có gì liên quan ?" Mấy người hiếu kỳ.Dương Mai đáp: "Các ngươi cho là tại sao Nghiêm Đông tìm được chúng ta? Nhất định là Chu Đình nói cho hắn, ta nói với các ngươi, sau này không nên qua lại cùng nàng, lòng dạ của nàng quá thâm trầm.""Mọi người đều là bạn bè với nhau, đừng nói mấy lời như vậy." Giang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn, ta biết một quán món cay Tứ Xuyên ăn rất ngon."Sau khi Trần Dương nhìn thấy tất cả những thứ này, hắn cũng có thêm mấy phần hảo cảm đối với Giang Hạo Nhiên.Nam sinh này làm việc rất cẩn trọng.Trong lúc dùng bữa, cha của hắn gọi mấy cuộc điện thoại, thúc giục hai anh em nhanh chóng trở về.Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Dương Mai lái xe đưa bọn họ về nhà.Trên đường, Dương Mai nhắc nhở: "Tiểu Vũ, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng qua lại với Chu Đình, hôm nay nàng cố ý gọi Nghiêm Đông đến, chính là muốn làm ngươi khó xử."Trần Tiểu Vũ cau mày một cái, nói: "Không đến mức đó chứ?.""Sao lại không đến mức? Ta nói với ngươi.


.

.

Thôi được rồi, không nói nữa." Dương Mai liếc nhìn kính chiếu hậu, cảm thấy nói những điều này ngay trước mặt Trần Dương không thích hợp.Xe dừng trước cửa nhà, Trần Dương dặn dò một câu: "Trên đường về thí chủ lái xe chậm một chút.""Ta biết rồi, cảm ơn tiểu ca ca nhắc nhở." Dương Mai cười hì hì nói.Nàng cảm thấy tiểu đạo sĩ này rất có sức hấp dẫn.Mở miệng một tiếng là thí chủ, quá đáng yêu.Nhưng khi trở nên bá đạo, lại có thể hù chết người khác."Nếu như hắn là bạn trai của ta thì tốt quá." Trên đường trở về, Dương Mai thỏa sức mơ mộng.Buổi tối hôm đó, trong nhóm chat riêng của Trần Tiểu Vũ và các bạn nàng, đã triển khai một cuộc thảo luận hết sức sôi nổi về Trần Dương.Cuối cùng diễn biến thành yêu cầu Trần Tiểu Vũ gửi thêm mấy tấm hình của Trần Dương.Trần Dương vốn là khá tuấn tú, hơn nữa còn thuộc loại đặc biệt dễ nhìn.360 độ, cơ hồ không tìm được góc chết.Chỉ nhìn khuôn mặt, sẽ cảm thấy Trần Dương là một tên thư sinh ốm yếu.Nhưng vừa nghĩ đến cú đá kia của Trần Dương thì trong lòng từng cô nàng nhất thời đều trở nên rạo rực, tràn đầy cảm giác an toàn.Cha mẹ vốn làm một bàn thức ăn, muốn đợi Trần Dương trở về ăn cùng, kết quả huynh muội hai người đã ăn ở bên ngoài rồi.Nhà của Trần Dương có bốn phòng ngủ hai phòng khách, mới mua cách đây vài năm, rộng hơn một trăm mét vuông.Lúc mới mua nhà đích thân lão đầu xuống núi thăm hỏi.Bố cục trong nhà và đồ trưng bày, tất cả đều do lão đầu tự tay chỉ điểm và xắp xếp."Mẹ, bây giờ ta không thể hoàn tục."" Trước khi sư phụ lâm chung đã nắm thật chặt tay ta, hy vọng ta nhất định phải duy trì hương hỏa cho đạo quan, ta đã đáp ứng sư phụ rồi."Trần Dương ngồi trên ghế salon, đối mặt thế công của cha mẹ và tiểu muội, rất là bất đắc dĩ.Hắn có thể hiểu tâm tình của cha mẹ, nhưng bây giờ hắn thật sự không thể hoàn tục.Đây là đường thành tiên của hắn a!"Lâm đạo trưởng hắn.

.


." Mẹ không biết nên nói thế nào, chỉ có thể thở dài.Còn cha thì hút hết điếu thuốc này đến điếu khác: "Năm đó nếu không có Lâm đạo trưởng ra tay, con trai không biết sẽ phát sinh vấn đề gì.""Nhưng là Lâm đạo trưởng làm chuyện này.

.

."Hai vợ chồng đều trầm mặc.Con trai con gái, đều là bảo bối trong lòng cha mẹ.Từ nhỏ Trần Dương đã phải rời khỏi nhà, hai mươi năm qua đi, số lần bọn họ gặp được Trần Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vốn tưởng rằng sau khi hắn đủ hai mươi tuổi, là có thể ở cùng một nhà ngày ngày gặp mặt.Ai ngờ được, Trần Dương lại kế thừa đạo quan.Nếu nói trong lòng bọn họ không có oán khí, thì đó là nói dối.Nhưng Lâm đạo trưởng đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều.Không nói đến tính mạng của Trần Dương là được Lâm đạo trưởng cứu.Mấy năm nay, việc làm ăn của cha hắn càng làm càng lớn, hơn nữa còn không xuất hiện phiền toái gì, tất cả đều do Lâm đạo trưởng giúp đỡ.Nhưng Lâm đạo trưởng lại muốn cả đời Trần Dương phải dâng tặng cho đạo quan.Làm cha mẹ, khó mà tiếp nhận."Cha, mẹ, thực ra ở đạo quan cũng rất tốt.""Tốt chỗ nào chứ?" Mẹ nhìn hắn chằm chằm: "Lần trước ta đến đó, đạo quan cũng sắp sập, mái ngói thì chỉ cần gặp mưa là dột, trong đạo quan thì ngay cả một thần vị ra dáng cũng không có.Lâm đạo trưởng cũng quá cố chấp, quyên góp tiền hắn không nhận, giúp hắn sửa đạo quan hắn cũng không cần.Ta là muốn tốt cho hắn, cũng muốn ngươi có thể sống tốt hơn một chút, người làm mẹ như ta cũng chỉ muốn những thứ này.

Kiếm nhiều tiền hơn nữa, con trai lại không ở bên cạnh thì có ích lợi gì.


.

."Vừa nói, hốc mắt mẹ dần dần đỏ lên.Cha thì trực tiếp khóc.Trần Dương đau cả đầu, vội vàng nói: "Mẹ, đạo quan đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước ngươi đến.""Dán thêm một tờ câu đối xuân thì trở nên tốt hơn rồi? Chẳng phải vẫn là đổ nát như trước hay sao.""Thật !Ta không có lừa ngươi, về sau có cơ hội mọi người có thể đến xem một chút, bây giờ đạo quan đã trở nên tốt hơn trước đây rất nhiều.

Hơn nữa còn có internet, sau này chúng ta còn có thể gọi video với nhau mỗi ngày nữa.""Thật sao?""Thật!"Trần Dương bảo đảm đi bảo đảm lại, mẹ hắn mới miễn cưỡng tin tưởng."Vậy lần này ngươi xuống núi sẽ ở nhà bao lâu?""Khoảng chừng hai ba ngày, lần này ta có việc cần làm nên mới phải xuống núi, xong việc ta sẽ trở về."Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay.Lão Chu gọi điện thoại tới.Trần Dương nghe máy: "Chu thí chủ ngươi khỏe a.""Đạo trưởng, ngài đã xuống núi chưa? Việc khai đàn làm phép.

.

."" Nếu thí chủ đang vội, bây giờ bần đạo có thể đi ngay."Đến sớm không bằng đến đúng lúc, làm lễ siêu độ, buổi tối cũng tương đối thích hợp."Vậy thì làm phiền đạo trưởng." Lão Chu thở phào nhẹ nhõm.Tắt điện thoại, Trần Dương nói: "Mẹ, ta phải đi giải quyết công việc.""Đi công việc ở đâu? Để ta đưa ngươi đi.""Không cần, ta tự mình đi là được, hơn nữa ngươi cũng biết quy củ mà."Vậy.


.

.

Ngươi đi đường cẩn thận một chút.

Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho ta."Trần Dương dở khóc dở cười, mẹ còn coi mình là trẻ con ba tuổi hay sao." Ca, ta có thể đi không?" Trần Tiểu Vũ hỏi."Đạo sĩ làm pháp sự, thân nhân phải tránh xa.""Được rồi." Trần Tiểu Vũ hơi thất vọng, nàng rất muốn đi xem.Nàng đã nghe mẹ nói rất nhiều lần, sư phụ của ca ca rất có bản lĩnh, nhưng nàng vẫn chưa từng nhìn thấy."Mẹ, ta đi đây, ba người đừng khóc nữa."Trần Dương vẫy tay chào bọn họ, khép cửa rời đi..