Triệu Vĩnh Tài cứ như bị cái gì chặn ngang họng, chật vật mãi mới nói ra sự thật.

Thì ra trước đó mẹ Triệu Lâm Phong là Trần Tụ Vân vô tình trượt xuống khe suối, ngã gấy mất hai chân!

Sau một loạt điều trị, nhà bọn họ đã nhanh chóng bị đào rỗng hết hai ba vạn tiền tiết kiệm, Triệu Khả Nhi cực kì bất đắc dĩ mới tìm đến Nhị Lại Tử để mượn năm vạn tệ.

Nhưng mặc dù là như vậy, vì bọn họ đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để tiến hành trị liệu nên bác sĩ của bệnh viện huyện đã đưa ra quyết định cuối cùng là phải cắt hai chân của Trần Tụ Vân!

Chuyện này gần như đã ép nát gia đình yếu ớt này!

Nhắc tới bệnh của mẹ, Triệu Khả Nhi đứng bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng.

“Mẹ con bây giờ đang ở đâu! ở bệnh viện huyện sao? Con lập tức tới đó!” Triệu Lâm Phong vội vàng nói.

Vẻ mặt Triệu Vĩnh Tài cực kì xấu hổ, thở dài nói: “Con à, chúng ta đâu có năm viện nổi, mẹ con đang ở trong nhà đấy!”

Lúc này Nhị Lại Tử ôm đầu ỉu xìu bò dậy khỏi mặt đất, lấy ra một tờ giấy nợ: "Triệu Lâm Phong, mày thấy đấy, tao không hề lừa mày. Tờ giấy nợ này giấy trắng mực đen rất rõ ràng, hàng xóm đều đang nhìn đấy, mày đừng tưởng là có thể quyt nợ được!"

Triệu Lâm Phong nhận lấy tờ giấy nợ, nhìn lướt qua mấy. giây xong, gương mặt hẳn lập tức đanh lại nói: “Trên giấy nợ viết ngày trả nợ là ngày kia, hôm nay mày đã tới đây làm gì?”

Nhị Lại Tử nuốt nước miếng một cái, tuy gã đang sợ nhưng dù sao cũng rất để ý đến tiền của mình, gã lấy hết can đảm hỏi ngược lại: “Đúng là ngày kia, nhưng khác gì với ngày. hôm nay chứ? Hôm nay còn chưa có chẳng lẽ ngày kia lại có được sao?”

Vẻ mặt Nhị Lại Tử đầy khinh thường, với tình hình hiện tại của nhà họ Triệu, hoàn toàn không thể gom được một số lớn như thế trong hai ngày.

Hàng xóm xung quanh cũng lắc đầu, năm vạn, chính là thu nhập trong vòng hai ba năm của một gia đình bình thường trong thôn rồi!


“Chuyện của ngày kia không cần mày quan tâm, đến lúc đó cứ cầm giấy nợ tới lấy tiền là được!” Triệu Lâm Phong lạnh lùng quát.

Nhị Lại Tử nhìn đám đàn em đang năm đầy đất của mình, trong lòng cũng run rẩy, rất sợ chọc Triệu Lâm Phong nổi điên thêm lần nữa, cuối cùng gã căn răng nói: “Được, ngày kia thì ngày kia, đến lúc đó tao xem xem mày sẽ quyt nợ kiểu gì!”

Sau khi đám người Nhị Lại Tử rời đi, hàng xóm đứng ngoài vây xem cũng lục tục giải tán.

Triệu Lâm Phong lo lắng cho bệnh tình của mẹ mình, vội vã đi vào buồng trong. Trên chiếc giường gỗ là một người phụ nữ nông thôn xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đầy đủ đang ngủ mê man, trên hai chân bó chặt bằng thạch cao dày cộp.

“Mẹ, mẹ!”

Trái tim Triệu Lâm Phong như bị dao cắt, hắn cầm lấy bàn †ay xương xẩu của Trần Tụ Vân, Triệu Lâm Phong nghẹn ngào. gọi hai tiếng, công pháp trong cơ thể vận chuyển, từng luồng chân khí được độ vào cơ thể mẹ hẳn.

“Ừm.."

Trần Tụ Vân hơi mở mắt ra, yếu ớt liếc nhìn Triệu Lâm Phong, ban đầu chưa nhận ra được là ai.

Chẳng qua bà ấy lại cảm nhận được trong cơ thể mình như có dòng nước ấm chảy qua, cơn đau dai dẳng ở hai chân lại được giảm bớt hơn phân nửa, chẳng bao lâu sau ý thức. của bà ấy đã tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng cũng nhận ra con trai của mình!

“A!”

Trần Tụ Vân kích động tới mức nước mắt rơi lã chã: “Con của mẹt Con về rồi ư? Không phải mẹ đang nằm mơ đấy chứ?”

“Mẹ, mẹ không năm mơ đâu, con giải ngũ rồi vừa về tới nhà!” Triệu Lâm Phong näm chặt tay mẹ mình, quỳ sụp xuống trước giường!


“Mẹ! Mấy năm nay con trai không thể làm tròn chữ hiếu, con trai bất hiếu!” Triệu Lâm Phong nức nở nói.

Chiến Thần chinh chiến năm năm liền, đã trải qua bao nhiêu lần gió tanh mưa máu, Triệu Lâm Phong chẳng bao giờ khóc, nhưng giờ phút này hai mắt hẳn đỏ ửng lên!

Nước mắt Trần Tụ Vân rơi lã chã, bà ấy cầm lấy tay của Triệu Lâm Phong.

“Con trai đứng lên đi. Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi, gia đình chúng ta sống tốt với nhau.”

Triệu Vĩnh Tài đứng bên cạnh lau nước mắt, n Phong, chúng ta nhanh chóng đưa mẹ con tới bệnh viện đi, bác sĩ ở bệnh viện huyện đã dặn dò nhiều lần rồi, bảo hôm nay phải đưa mẹ con đi cắt chân.”

“Ba, tạm thời chúng ta không cần đi!”

Triệu Lâm Phong lại hơi lắc đầu, hắn đảo mắt nhìn qua vết thương của Trần Tụ Vân, nói: “Chân của mẹ con, con có thể chữa được! Không cần cắt cũng có thể khôi phục như lúc đầu!"

Trần Tụ Vân nghe con trai nói như vậy thì hơi ngạc nhiên. “Tiểu Phong, con nói gì thế?”

Triệu Lâm Phong nói: “Mẹ, lúc con ở trong quân đội có học qua về châm cứu từ một vị quân y già. Vừa nãy con đã xem qua rồi, vết thương của mẹ chỉ cần châm cứu là có thể chữa khỏi hoàn toàn."

“Trời, con không nói đùa chứ?” Triệu Vĩnh Tài mở to hai mắt, cực kì hoài nghỉ nhìn Triệu Lâm Phong.

Triệu Khả Nhi cũng kinh ngạc không thôi.


“Ba, ba cứ thả lỏng đi” Vẻ mặt Triệu Lâm Phong cực kì tự tin.

Nói là quân y già cũng chỉ là hắn lấy cớ mà thôi.

Bản lĩnh của Triệu Lâm Phong hắn có được khi vừa nhập ngũ, trong một lần huấn luyện vô tình rơi xuống vách núi, lấy được một truyền thừa từ xa xưa...

Thiên Tiên chính khí quyết!

Truyền thừa này bao gồm tất cả mọi mặt, có kiến thức về các loại thuật pháp thất truyền, từ y thuật đơn giản nhất là châm cứu, đến pháp quyết tu hành, kỳ môn bát quái, phong thủy xem tướng, thấu thị thôi miên vân vân...

Gái gì cần có cũng có hết!

Cũng chính nhờ truyền thừa này mà Triệu Lâm Phong mới có thể thể hiện hết tài năng trong cuộc chiến ở biên giới phía Tây!

Năm năm ngắn ngủi, dẹp yên biên giới phía Tây, uy danh chấn động toàn cầu!

“Mẹ, để con tháo thạch cao cho mẹ. Tối đa chưa tới mười phút là mẹ có thể xuống giường đi lại”

“Tiểu Phong, con đừng nói quá, rốt cuộc là có chắc chắn không” Vẻ mặt Triệu Vĩnh Tài đầy lo lắng.

“Ba nó đừng nói nữa!” Trần Tụ Vân cần răng, nói: “Dù sao hai chân của tôi cũng tàn phế rồi, sớm muộn gì cũng phải cắt, không bằng cứ để con trai thử trước xem sao.”

Triệu Lâm Phong cũng không nói nhiều vô ích, nhanh nhẹn mở thạch cao ra.

Sau đó hắn lấy một túi ngân châm từ trong túi du lịch ra.

Từng cây châm được Triệu Lâm Phong nhanh chóng lấy ra, đâm vào đùi Trần Tụ Vân, nhẹ nhàng vân vê.


Nếu như là người có kiến thức trung y đứng ở đây, nhất định sẽ bị Triệu Lâm Phong dọa sợ.

Thủ pháp mà Triệu Lâm Phong sử dụng phần lớn đã bị thất truyền!

“Mẹ, cảm giác thế nào rồi.” Triệu Lâm Phong vừa hỏi vừa vận chuyển chân khí trong cơ thể, từng luồng chân khí thông qua ngân châm chảy vào huyệt vị quan trọng.

“Hơi nóng lên, hơi ngưa ngứa, cảm thấy... không đau lắm.” Trần Tụ Vân hơi nhíu mày.

“Mẹ nó à, thật hay giả vậy!" Triệu Vĩnh Tài vừa mừng vừa Sợ.

“A! Chân mẹ động đậy rồi!" Đột nhiên sắc mặt Triệu Khả Nhi thay đổi, hưng phấn kêu lên.

Từ sau khi Trần Tụ Vân bị gãy chân, không chỉ không thể. động đậy được mà ngày nào cũng phải uống một lượng thuốc giảm đau lớn!

Chỉ sau bảy tám phút, Triệu Lâm Phong thu hồi ngân châm.

“Mẹ xuống khỏi giường bước thử xem” Triệu Lâm Phong nâng Trần Tụ Vân dậy, nói.

Trần Tụ Vân gật đầu một cái, dựa vào Triệu Lâm Phong đỡ mà xuống khỏi giường, bước từng bước nghiêng ngả.

Một lát sau, không cần Triệu Lâm Phong đỡ mà Trần Tụ Vân cũng có thể tự đi bộ được!

Tuy rằng bước chân tập tễnh nhưng thật sự không có chút đau đớn nào!

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi...” Trần Tụ Vân không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, nước mắt rơi không lau kịp.

Triệu Khả Nhi xông lên ôm lấy Triệu Lâm Phong: “Anh, anh thật lợi hại!”