Lãnh Nhược Băng đã không uống một ngụm nước nào sau hơn hai giờ làm việc, cả hai trợ lý của cô cũng không chăm sóc cho cô.Cô đặt bút và thước trong tay xuống, nhấp một ngụm từ cốc nước trên tay.


Nước lạnh, mùa đông uống nước lạnh rất khó chịu vì vậy cô nói với trợ lý bên cạnh: "Phiền cô rót cho tôi một cốc nước nóng, cảm ơn."Hai trợ lý của cô đều là những cô gái trẻ, trạc tuổi cô.

Thời gian làm việc ở Nam Cung không quá dài, họ đều tốt nghiệp đại học nổi tiếng ngành kiến ​​trúc sư, họ không cảm thấy vui khi phải đi làm trợ lý nhưng dù sao có thể vào Nam Cung làm việc cũng là một may mắn với họ.Nhưng hôm nay họ thấy Lãnh Nhược Băng cũng giống mình, đều là nhân viên mới tại sao cô ấy lại có thể có được vị trí tốt như vậy?Ghen ghét đố kị luôn là bản chất của một người phụ nữ dung tục.Vì vậy, hai người trợ lý đã đối xử với Lãnh Nhược Băng một cách lạnh lùng và tệ bạc.

Mệnh lệnh mà Nhược Băng đưa ra trong một thời gian dài cũng không ai có động thái gì, thay vào đó là ánh mắt khinh thường.Đương nhiên Nhược Băng biết bọn họ đang nghĩ gì vì vậy cô cau mày nói: "Làm sao, là nhà thiết kế, tôi không thể sai bảo trợ lý của mình được sao?"Ánh mắt lạnh như dao, giọng nói sắc nhọn có một sự cứng rắn không thể phủ nhận.


Xét cho cùng, hai trợ lý nhỏ cũng là những người mới ra trường, họ chưa từng trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc như Lãnh Nhược Băng vì vậy khi cô liếc mắt lạnh lùng họ đã cảm thấy sợ hãi.Cho nên một người trợ lý trong số họ đã miễn cưỡng đứng dậy và rót cho cô một cốc nước nóng.“Để xuống đi.” Cô ta vừa đưa nước tới, Nhược Băng lại không có hứng thú uống nước, lạnh lùng liếc nhìn trợ lý một cái tiếp tục vẽ bức tranh.Người trợ lý bị cô đối xử một cách hờ hững trong lòng càng tức giận hơn, hai người túm tụm lại, bắt đầu thóa mạ thì thầm."Xí, nhìn cô ta đắc chí xem, có gì hay mà lên mặt dậy đời người khác như vậy!""Phải đó, không phải vị trí đó có được nhờ giỏi trèo lên giường người khác sao.""Đúng là không biết xấu hổ!""Tiện nhân!"Nếu hai câu đầu Lãnh Nhược Băng vẫn có thể nhắm mắt bỏ qua thì hai câu cuối đã chạm vào vảy ngược của cô.

Lãnh Nhược Băng cô là ai, một sát thủ bóng đêm có thể lấy đầu kẻ thù trong tích tắc tại sao lại phải tức giận với hai tiểu trợ lý?Mật danh của cô ấy là Sunset Angel, ưu nhã là tính từ dành cho cô, cho dù giết người, cô cũng sẽ giết bằng nghệ thuật.Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp thánh thiện như thiên thần ưu nhã đứng lên, cầm cốc nước trên tay, đi về phía trợ lý mỉm cười duyên dáng.Đột nhiên, toàn bộ nước nóng trong cốc văng vào mặt một trợ lý."A!" Có tiếng hét như heo kêu cất lên từ văn phòng, người trợ lý nhỏ bé che mặt, nằm lăn quay ra.Mặt mũi một trợ lý còn lại tái mét, run rẩy nhìn người đang lăn lộn trên mặt đất.Vẻ mặt Lãnh Nhược Băng bình tĩnh, mê hoặc nở nụ cười tao nhã nhìn về phía tiểu trợ lý còn nguyên vẹn nói: "Cô vừa mới nhìn thấy cái gì?""Tôi...!tôi thấy..." Tiểu trợ lý không tự chủ được sợ hãi: "Cô tạt nước nóng vào mặt cô ấy."Khóe Lãnh Nhược Băng khẽ giật giật, giống như hạt dẻ Anh Túc vừa mới nở rộ: "Cô đúng là...!không thông minh!"Giọng nói vừa dứt chiếc compa trên bàn đột nhiên bay lên, tay Lãnh Nhược Băng xoay một đường vòng cung tuyệt đẹp nhanh chóng xuyên qua cổ trợ lý.

Người trợ lý nhỏ đau khổ run rẩy nhưng không thể thốt ra được một âm thanh nào.Lãnh Nhược Băng là một sát thủ bóng đêm, cô am hiểu cấu trúc cơ thể người không kém một bác sĩ xuất sắc.


Nơi nào có thể trực tiếp giết người hoặc nơi nào người ta có thể khiến người khác cảm thấy đau khổ mà không mất mạng cô đều nắm rõ.Vì vậy người trợ lý tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau đớn không chịu nổi, cô ta không nói được lời nào bởi dây thanh quản đã bị tổn thương.

Cô ta không biết rằng chỉ cần tí tẹo nữa chiếc compa sẽ xuyên qua động mạch chủ của cô ta..