Tống Thần Ngữ đỏ mặt, đêm qua Dung Diệc Sâm bỗng nhiên nói rằng muốn cái gì đêm tân hôn, nhất thời thay đổi ý định.
Cô cười nói: "Chờ khi nào có thời gian, chị cùng Diệc Sâm sẽ đến Dung gia một chuyến."
"Tốt quá, chị dâu, em không ngờ rằng, loại người như anh trai em lại chơi trò hôn nhân chớp nhoáng, thật sự nhìn không ra."
Tống Thần Ngữ cười cười: "Chị cũng không ngờ, anh ấy có một cô em gái hoạt bát như em."
"Anh trai em tính cách hơi khó chịu một chút," Dung Thiển Tô nói, lấy điện thoại ra: "Chị dâu, nào, em với chị cùng chụp một tấm."
Tống Thần Ngữ và Dung Thiển Tô đứng chung một chỗ, từ dáng vẻ đến khí chất, đều không thua kém nhau chút nào.
Dung Thiển Tô là một cô gái hoạt bát vui vẻ, như vậy Tống Thần Ngữ chính là một cô gái dịu dàng, nhanh nhẹn, với một đôi mắt sáng long lanh.
Sau khi chụp ảnh xong, Dung Thiển Tô rời đi, Tống Thần Ngữ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, không khỏi cảm khái: "Đây mới đích thực là danh môn bồi dưỡng ra một nữ hài tử vừa tự tin, hoạt bát, lại có lễ phép."
Nhìn lại Lâm Vãn Như, vừa chanh chua vừa ác độc.
Kỷ Hách ở một bên nghe được, không nói gì.
Chỉ là ông nghĩ thầm, nếu như thiếu phu nhân biết, Dung tiểu thư vì theo đuổi Cố Bắc Niên tiên sinh đã làm những chuyện gì, không biết lúc đó cô có nghĩ như vậy nữa hay không.
Dung Thiển Tô ngồi trong xe, mở WeChat ra, đem bức ảnh cô ấy vừa chụp với Tống Thần Ngữ gửi cho Cố Bắc Niên.
Cô ấy còn gửi thêm một đoạn văn tự: "Nhìn xem, đây là chị dâu của tôi, có phải đặc biệt xinh đẹp không? Ánh mắt của anh trai tôi cũng không tệ."
Trong phòng họp của tập đoàn Dung thị, điện thoại của Cố Bắc Niên đột nhiên vang lên một tiếng.
Anh ta nhìn lên màn hình điện thoại, là Dung Thiển Tô gửi WeChat tới nhưng anh ta không có ý định sẽ mở ra xem.
Cố Bắc Niên đang chuẩn bị bỏ xuống, lơ đãng nhìn thấy hai chữ "chị dâu", nhất thời có hứng thú.
Một phút sau, Cố Bắc Niên đặt điện thoại xuống, nhìn Dung Diệc Sâm ngồi ở phía trước bàn hội nghị.
Anh ta nghiêng người qua, hạ giọng nói: "Vợ mới cưới của cậu, trông rất xinh..."
Dung Diệc Sâm lật văn kiện trên tay, liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu gặp rồi?"
Cố Bắc Niên trả lời: "Tớ vừa thấy."
Dung Diệc Sâm chuyển tầm mắt sang điện thoại của anh ta: "Có phải có người gửi ảnh cho cậu rồi không?"
"Đã kết hôn rồi, còn giấu giấu diếm diếm làm gì," Cố Bắc Niên nói, "Hay cậu còn muốn kim ốc tàng kiều* ?"
(Kim ốc tàng kiều*: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình)
Dung Diệc Sâm nghĩ nghĩ, hơi nhướng mày: "Biệt thự Vọng Thu đúng là một tòa kim ốc, nhưng cô ấy... Không kiều, giống như một chú mèo hoang nhỏ, có móng vuốt sắc nhọn."
"Cậu thích kiểu này."
Dung Diệc Sâm gập văn kiện lại: "Nếu tôi đoán không sai, hẳn là Dung Thiển Tô gửi ảnh cho cậu."
Tiếng nói vừa dứt, Giang Chỉ bỗng nhiên đi tới, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Dung tổng, Kỷ Hách vừa nói cho tôi biết, Dung tiểu thư tới gặp thiếu phu nhân, hai người trò chuyện rất vui vẻ."
Dung Diệc Sâm "Ừ" một tiếng, phất phất tay.
Dung Thiển Tô này!
Đầu ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn: "Cố Bắc Niên, nếu cậu không thích Thiển Tô, thì trực tiếp từ chối đi."
Cố Bắc Niên nhún nhún vai: "Tớ từ chối còn chưa đủ rõ ràng sao? Mọi thời khắc tớ đều từ chối."
"Tốt nhất hãy để cho em ấy hoàn toàn chết tâm với cậu." Dung Diệc Sâm nói, "Làm việc, phải tàn nhẫn một chút."
Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Xấu Hổ