Dung Diệc Sâm giơ tay bắt được đống vải trắng mà cô ném qua, lúc này mới thấy rõ, cô vẫn luôn ôm chính là một chiếc váy cưới.

Tuy nhiên mặt trên có một mảng lớn vết bẩn màu cà phê, lại còn bị rách.

Xem ra lần này, cô thật sự bị chọc giận.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua người giám đốc: "Cô ấy đánh Lâm Vãn Như?"

"Dung tổng, là là.. Đúng vậy. Cô.. cô cô cô ấy cùng tiểu thư Lâm Vãn Như xảy ra mâu thuẫn."

Dung Diệc Sâm xoay người, lúc này mới nhìn thấy Lâm Vãn Như đứng ở một bên, lúc nãy sự chú ý của hắn đều ở trên người Tống Thần Ngữ, căn bản không quan tâm đến những người khác.

"Diệc Sâm.." Lâm Vãn Như vô cùng đáng thương, cố ý cho hắn xem vết đỏ ở trên mặt, "Tống Thần Ngữ, chính cô ấy đánh ta. Anh phải lấy lại cho ta một công đạo."

Trên mặt Lâm Vãn Như có năm dấu tay, có thể nhìn thấy rõ ràng không có mất đi.

Có thể thấy, một tát này của Tống Thần Ngữ xuống tay rất nặng.

Tống Thần Ngữ tức giận nhìn Lâm Vãn Như giả bộ đáng thương, nhìn đến Dung Diệc Sâm cô lại càng tức giận hơn.

"Tôi liền đánh cô ta, như thế nào!" Tống Thần Ngữ nói, "Dung Diệc Sâm, tôi không muốn ở đây lãng phí thời gian, về nhà lại nói!"

Ngoài dự đoán, Dung Diệc Sâm thế nhưng chiều theo ý cô: "Được, chúng ta về nhà nói."

Kỳ thật lời này của Tống Thần Ngữ vô cùng ái muội, người bình thường có thể cùng Dung Diệc Sâm về nhà, sống chung dưới một mái hiên sao?

Chỉ là cô đang nhất thời nổi nóng, cũng không có để ý nhiều như vậy.

Tống Thần Ngữ lại trừng mắt nhìn Lâm Vãn Như một cái, bình tĩnh giật lấy chiếc váy cưới trong tay Diệc Sâm, bỏ đi không quay đầu lại.

Chết chắc rồi.. Cô phải nghĩ cách sửa lại váy cưới.

Đừng nói chiếc váy này có bao nhiêu quý, lại là thiên kim nhà thị trưởng, cô đắc tội không nổi!

Tống Thần Ngữ bỏ đi mà không quay đầu lại, đem mớ hỗn loạn vứt tại nơi này, mặc kệ.

Dung Diệc Sâm nhìn bóng lưng của cô, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia cưng chiều.

Thấy Tống Thần Ngữ đi rồi, Dung Diệc Sâm vẫn luôn nhìn cô ấy rời đi, Lâm Vãn Như trong lòng cực kỳ không cam lòng!

"Diệc Sâm.." Lâm Vãn Như cố tình dịu giọng xuống, "Chuyện này, anh phải cho ta một công đạo."

Giám đốc nói: "Dung tổng, thật ra chuyện là như vậy, Lâm tiểu thư vừa mới cùng.."

Dung Diệc Sâm xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không muốn nghe đã xảy ra cái gì."

Lâm Vãn Như nói: "Nhưng là cô ta đánh ta, đây là sự thật! Đầu đuôi câu chuyện anh đều không hiểu một chút sao!"

"Cô ấy đánh cô." Dung Diệc Sâm gật gật đầu, dừng một chút, "Thì sao?"

Lâm Vãn Như ngạc nhiên nhìn hắn, không dám tin vào tai mình nghe được.

"Cô ấy muốn đánh ai liền đánh, tôi cho phép." Dung Diệc Sâm lại nói, "Cô vì sao phải tìm cô ấy gây phiền phức?"

"Ta chỉ là không cẩn thận đem cà phê đổ.."

Dung Diệc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Lại thuận tiện không cẩn thận đem váy cưới xé rách?"

"Ta.."

Dung Diệc Sâm ngắt lời Lâm Vãn Như: "Bởi vì cô, cô ấy tức giận với tôi rồi. Tổn thất này, cô gánh chịu nổi sao?"

"Anh sao có thể thiên vị cô ta như vậy!" Lâm Vãn Như đều tức đến phát khóc, "Rõ ràng chính là cô ta làm sai!"

"Lâm Vãn Như, cô nên biết rằng tôi ghét nhất chính là người khác nói dối."