Dung Diệc Sâm sau khi rời đi, Tống Thần Ngữ mới xuống giường đi phòng tắm tắm rửa.
Hai chân cô đều như sắp nhũn ra, đứng cũng không vững, miễn cưỡng đi đến phòng tắm, tiến vào bồn tắm nằm, sự ấm áp của nước tràn qua thân thể, lúc này mới thoải mái một chút.
Tống Thần Ngữ thỏa mãn thở dài, một thân nhức mỏi cuối cùng cũng có thể giảm bớt.
Cô không tự giác, liền nhớ tới một màn tối qua, nhớ tới hắn dũng mãnh cùng chiếm hữu, cô nhìn mặt nước phát ngốc.
Lần đầu tiên cùng một người đàn ông có hành vi thân mật như vậy, cô hoàn toàn thuộc về hắn.
Nhưng mà, Tống Thần Ngữ nghĩ nghĩ, Dung Diệc Sâm cưới cô, rốt cuộc là bởi vì cái gì?
Cô không nghĩ ra, coi như cô suy nghĩ cẩn thận, cũng không thay đổi được điều gì.
Bởi vì, cô không đấu lại Dung Diệc Sâm, cô chính là con cờ trong tay hắn đi!
Quên đi, đến đâu thì hay đến đó, cô tùy cơ ứng biến, dù sao, trên người Tống Thần Ngữ, cũng không có gì để mất đi rồi.
Trong hoa viên, Dung Diệc Sâm đứng ở trước xe, nhìn lên tầng hai liếc mắt một cái.
"Để ý cô ấy, không được xảy ra sai lầm."
"Vâng, Dung tiên sinh."
Dung Diệc Sâm lên xe rời đi, xe hướng tập đoàn Dung Thị chạy tới.
Giang Chỉ lái xe, từ kính chiếu hậu liếc nhìn: "Dung tổng ngày hôm nay.. Tinh thần không tệ."
"Cậu hôm nay nói hơi nhiều."
Giang Chỉ yên lặng câm miệng, vẫn là không nên trêu chọc Dung tổng tâm trạng đang tương đối tốt.
Thế nhưng, cậu không dám trêu chọc, lại có người dám trêu chọc, còn dám trắng trợn cùng Dung tổng nói đùa.
Xe của Dung Diệc Sâm dừng ở cửa công ty, vừa vặn, phía trước cũng có một chiếc siêu xe dừng lại.
Chính là Tổng giám đốc tập đoàn Dung thị, Cố Bắc Niên.
Cố Bắc Niên tháo kính râm xuống, cười như không cười nhìn hắn: "Dung đại tổng tài, hôm nay khí sắc không tệ a!"
Dung Diệc Sâm lãnh đạm nhìn hắn một cái, nhấc chân hướng trong công ty đi đến.
Cố Bắc Niên cùng hắn sóng vai đi tới: "Quả nhiên, nam nhân kết hôn xong chính là không giống nhau, thoạt nhìn liền thấy tinh thần thoải mái."
"Ai nói cho cậu biết, tôi kết hôn?"
"Còn cần ai nói cho?" Cố Bắc Niên nói, "Tớ liếc mắt một cái liền nhìn ra."
Dung Diệc Sâm hơi nhướng mày: "Là em gái tôi nói cho cậu?"
Chuyện hắn kết hôn, cũng không có ý định gạt Dung gia. Vốn dĩ đêm qua, chính là muốn mang Tống Thần Ngữ đi Dung gia gặp trưởng bối, đến lúc đó hắn lại đổi chủ ý.
Cố Bắc Niên gật gật đầu, thừa nhận: "Đích thật là cô ấy chủ động nói với mình."
"Cánh tay này của em ấy, đúng là càng ngày càng vươn ra bên ngoài rồi."
"Vậy cậu phải quản nàng thật tốt, nếu như nàng ta không phải em gái cậu, tớ đã sớm.."
Cố Bắc Niên đang nói, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người, lời nói cũng chưa kịp nói xong, đã vội vàng đeo lên kính râm, cúi đầu hướng một bên nhanh chóng chạy đi.
Dung Thiển Tô bước nhanh chạy tới, lại trơ mắt nhìn Cố Bắc Niên tiến vào thang máy, nàng đuổi không kịp.
Nàng có chút ảo não dậm chân một cái: "Hắn thấy ta liền trốn, ta đáng sợ như vậy sao?"
Nói xong, Dung Thiển Tô lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dung Diệc Sâm: "Anh, anh cũng ở đây sao."
Dung Diệc Sâm thản nhiên nói: "Ở trong mắt em, trước tiên nhìn thấy Cố Bắc Niên, mới nhìn tới anh trai là ta đây sao."
"Anh, anh với anh ấy.. Không thể đánh đồng với nhau, hoàn toàn không thể so sánh."
"Vì đuổi theo Cố Bắc Niên, mặt mũi Dung gia chúng ta, đều sắp bị em ném đi rồi."
Dung Thiển Tô bĩu môi: "Nhưng em thích chính là hắn a!"
Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Xấu Hổ