Chủ tử nhà mình thân thể từ nhỏ đã suy nhược, thân mẫu lại mất sớm nên không tránh sẽ có lúc giả bệnh, nhưng Cam Thảo là nha đầu hầu hạ bên cạnh nhiều năm, đương nhiên có thể nhìn ra lúc nào là thật lúc là giả. Hiện tại nhìn nàng ta, Cam Thảo sợ tới sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu cứu.

Tề lão phu nhân vừa đi được bước ngoảnh mặt làm ngơ.

Con dâu như vậy chết cũng tốt, nhưng hôn sự là do Hoàng Thượng ban, nếu Kiều gia truy cứu, Tề gia bọn họ sẽ không yên, cho nên Tề lão phu nhân tức giận trong lòng, bước chân bên dưới càng nhanh, coi như không nghe thấy tiếng kêu của Cam Thảo.

Cam Thảo càng hét càng lớn.

Tuyên Bình Hầu dừng chân.

Tề Lượng đi theo sau cũng dừng lại, cười nói: "Phụ thân vẫn là trở về xem mẫu thân đi, mẫu thân hình như rất cấp bách." Một chút xấu hổ cũng không có.

Tuyên Bình Hầu vừa nhìn thấy hắn liền nghĩ tới cái nón xanh mà mình phải đội, lập tức giáng qua một cái bạt tai: "Hỗn trướng, mặt mũi Tề gia vì ngươi mà mất hết."

Tề Lượng cười hì hì né tránh: "Sự tình đã vậy, phụ thân tốt nhất đừng tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe, tuy nàng ta là mẫu thân của con, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhân, phụ thân keo kiệt thế làm gì?"

"Ngươi còn dám xuất khẩu cuồng ngôn? Nàng ta là mẫu thân của ngươi, các ngươi đây là..." Tuyên Bình Hầu tức giận tới thiếu chút đã hộc máu.

"Gì chứ? Con không để bụng, phụ thân không để ý, chúng ta quản người khác nói gì làm chi?Chúng ta cứ sống thoải mái là được." Tề Lượng nâng bước đuổi theo Tề lão phu nhân, "Tổ mẫu, tôn nhi đưa người về."

Tổ tôn hai người dần dần đi xa.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu của Cam Thảo.

Thấy Tuyên Bình Hầu đứng yên không cử động, đám bà tử và nha đầu cũng không dám nhúc nhích, cúi đầu im lặng.

Tuyên Bình Hầu muốn trực tiếp phất tay áo bỏ đi, nhưng do dự một hồi, ông ta vẫn xoay người về phòng, vừa đi vừa phân phó: "Chết hết rồi hả? Cam Thảo kêu như vậy, các ngươi không biết làm gì sao?"

Rốt cuộc vẫn là phu nhân do Hoàng Thượng tứ hôn, Tây Ninh Hầu thế tử lại là ca ca của nàng ta! Kiều Vũ Đình và hai nhi tử của mình hoàn toàn khác biệt, một bên ăn chơi trác táng, một bên là người có năng lực và thủ đoạn, tuổi trẻ đã nhậm chức ở Kim Ngô Vệ. Kim Ngô Vệ không phải xuất thân cao quý là có thể tiến vào, đó là thân vệ trong tay Hoàng Thượng, không chỉ phải có tài năng, những người ở đó còn được Hoàng Thượng vô cùng tín nhiệm. Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt một mẹ sinh ra, tuổi nhỏ tang mẫu, tình cảm huynh muội không như bình thường, vừa rồi hắn còn nói nếu Kiều Nguyệt xảy ra chuyện, hắn sẽ đem chuyện này nói với Hoàng Thượng. Kiều Vũ Đình nói được thì chắc chắn làm được.

Hoàng Thượng vừa tha tội cho Thất hoàng tử, hiện tại không phải thời điểm gây chuyện, bằng không tới lúc đó nương nương mặc kệ bọn họ thì sao? Tuyên Bình Hầu tuy văn hóa thấp nhưng điểm này vẫn có thể nghĩ tới.

Nha đầu bà tử nhận lệnh, người vào trong, người đi mời thái y.

Tuyên Bình Hầu cũng nhanh chóng vào phòng, ông ta vốn không định quan tâm, nhưng thấy Kiều Nguyệt sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng Cam Thảo, bản thân cũng hoảng sợ.

Cam Thảo thấy Tuyên Bình Hầu trở về liền khóc lóc cầu xin: "Hầu gia, cứu phu nhân."

Tuyên Bình Hầu đi tới, ôm Kiều Nguyệt lên, nhưng ngửi thấy mùi vị của cuộc hoan ái vừa rồi, ông ta thiếu chút đã trực tiếp ném nàng xuống đất. Vốn định đưa nàng ta về phòng, nhưng nghĩ tới chuyện cẩu thả nhi tử và nàng ta, sắc mặt ông tối sầm, đứng đó phân phó người tới nâng đi.

Trước khi ra ngoài, Tuyên Bình Hầu quay đầu nhìn cái giường kia, nghiến răng nghiến lợi: "Đốt đi."

Mấy bà tử nhận lệnh, tuy nhìn hoa văn khắc bên trên liền biết cái giường này rất quý nhưng không ai dám cự tuyệt, nhanh chóng mang tất cả ra ngoài sân thiêu rụi.

Trở về chính viện, Điền thái y mang theo hòm thuốc cùng tiểu dược đồng đã tới.

Vừa thấy sắc mặt của Kiều Nguyệt, ông ta liền nhíu mày, vội vàng bắt mạch kê đơn châm cứu, bận rộn xong mới dám lau mồ hôi.

"Thái y, nội tử sao rồi?" Tuyên Bình Hầu hỏi.

Điền thái y lắc đầu: "Thân mình phu nhân vốn suy nhược không thể chịu kích thích, bình thường tĩnh dưỡng sẽ không sao, nhưng lần này..." Điền thái y dừng một chút. Trên đường tới đây, ông cũng được nghe chuyện xảy ra trong Tuyên Bình Hầu phủ, vì thế khéo léo nói, "Lần này phu nhân chịu kích thích quá độ, bệnh phát vô cùng hung hiểm."

Tuyên Bình Hầu không khỏi khẩn trương.

Phụ tử Kiều gia vừa đi chưa được bao lâu, nếu Kiều Nguyệt chết, Kiều gia còn không phải sẽ nghĩ Tề gia bọn họ giết người hay sao? Tây Ninh Hầu hiểu lý lẽ, nhưng Kiều Vũ Đình thì chưa chắc, nếu tiểu tử kia làm lớn chuyện này, vậy thì không được.

Tuyên Bình Hầu lại hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"

Điền thái y trả lời: "Lần này phải xem ý chí của phu nhân, nếu có thể vượt qua thì không có việc gì, nếu chịu không nổi..."

Chịu không nổi thì thời gian sẽ không còn nhiều, Điền thái y lắc đầu không nói tiếp.

Tuyên Bình Hầu nhìn Kiều Nguyệt trên giường: "Thái y phải cứu nàng, cho dù dùng cách gì cũng phải cứu nàng."

"Lão phu đã tận lực."

Điền thái y là người quen, cho nên dặn dò vài việc và đồ cần kiêng cử xong liền dẫn dược đồng rời đi.

"Các ngươi chiếu cố phu nhân cho tốt." Tuyên Bình Hầu phân phó một tiếng rồi xoay người ra ngoài.

Cho ông đeo cái nón xanh, nếu còn ở lại, ông sợ sẽ nhịn không được mà trực tiếp bóp chết tiện nhân kia!

Cam Thảo gật đầu, sau đó kêu người mang nước tới, ngồi bên mép giường vừa gạt lệ vừa xoa xoa thân mình của Kiều Nguyệt. Lau người xong, vừa đứng dậy liền nghe người báo đã tìm được Liên Kiều ở trong vườn, nàng vội sắp xếp hạ nhân chăm sóc Kiều Nguyệt, sau đó ra ngoài.

Thấy sắc mặt Liên Kiều tái nhợt, xiêm y còn dính lá cây cỏ dại, Cam Thảo vội hỏi: "Trước là ngươi đi cùng phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không biết." Liên Kiều xoa cổ lắc đầu, "Ta và phu nhân dàn xếp Từ Thất cô nương xong liền đi về hướng sân khấu, được nửa đường thì bị đánh hôn mê từ phía sau."

"Không thấy mặt?"

Liên Kiều lắc đầu.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều cho rằng chuyện này do Thất cô nương Từ gia phái người làm.

Cam Thảo thở dài: "Ngươi xuống thay y phục đi."

Liên Kiều gật đầu, về phòng thay quần áo.

Tuyên Bình Hầu nhanh chóng qua chỗ Tề lão phu nhân.

Tề Lượng đang cười hì hì cùng bà ta trò chuyện.

"Đồ bất hiếu, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!" Thấy Tề Lượng vẫn còn vui vẻ, Tuyên Bình Hầu liền giận sôi máu, một tay cầm cái ghế lên.

Thê tử như búp bê thủy tinh, chạm không được mắng cũng không xong, nhưng nhi tử của mình thì có thể đánh!

"Con làm gì vậy hả?" Tề lão phu nhân quát, "Lượng Nhi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đều tại tiện nhân kia không biết liêm sỉ, đều là lỗi của ả ta!"

Tề lão phu nhân một lòng che chở nhi tử, Tuyên Bình Hầu cũng không còn cách nào, trong lòng nghĩ lát nữa sẽ tìm hắn hả giận.

Tề lão phu nhân dứt lời, người điều tra đã quay về, nói không có ai nhìn thấy gì cả.

Một cục tức đè nặng trong lòng, lên cũng không phải mà xuống cũng không được, bà ta đúng là nghẹn tới mức hoảng.

Trong lòng khẳng định chuyện lần này do Thất cô nương phản kích, nhưng bọn họ không thể nói gì.

Tề gia vốn định hãm hại người ta trước!

Quả đắng này bọn họ chỉ có thể tự ăn.

Chẳng lẽ còn muốn đánh vào mặt Từ gia? Chẳng lẽ bọn họ đi nói Tề gia muốn hại cô nương Từ gia, sau đó ngược lại bị cô nương ấy trở tay một kích, gièm pha ra chuyện Kiều Nguyệt và con riêng cẩu thả?

Bọn họ không có lá gan, cũng không có mặt mũi đi làm chuyện đó!

Tề lão phu nhân xoa xoa thái dương, đuổi phụ tử hai người Tề Lượng trở về.

Tề Lượng vừa ra khỏi cửa liền chuồn mất, Tuyên Bình Hầu muốn đánh để hả giận nhưng không đuổi kịp, chỉ đành thở hổn hển đi tìm mỹ thiếp.

..................

Kiều lão phu nhân nôn nóng chờ tin, sớm đã phái người chờ ở nhị môn, vừa thấy ba người Tây Ninh Hầu, Kiều Vũ Đình, Kiều Nhân về phủ liền mời phụ tử Tây Ninh Hầu qua, còn Kiều Nhân ngoan ngoãn về phòng.

"Nguyệt Nhi đâu? Nguyệt Nhi thế nào?" Vừa thấy phụ tử Tây Ninh Hầu, không đợi bọn họ hành lễ, Kiều lão phu nhân liền gấp giọng hỏi, "Là kẻ tâm địa đen tối ngoan độc nào hãm hại bôi nhọ Nguyệt Nhi?"

Tính cách cháu gái thế nào, Kiều lão phu nhân sao lại không rõ?

Nói Kiều Nguyệt cùng con riêng của trượng phu cẩu thả, một chữ bà cũng không tin!

Cháu gái có bệnh trong người, trước nay thanh tâm quả dục, chính mình còn mời ma ma về tỉ mỉ giáo dưỡng, nàng sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Khẳng định là có người bôi nhọ cháu gái!

Tây Ninh Hầu nhấp môi, ngồi xuống, cả giận mắng: "Nghiệt nữ không biết xấu hổ kia nên thắt cổ chết đi."

Trước mắt Kiều lão phu nhân tối sầm, ngập ngừng nhìn phụ tử hai người, gian nan mở miệng: "Lời đồn bên ngoài là thật?"

Tây Ninh Hầu và Kiều Vũ Đình gật đầu.

Bên tai như vang lên tiếng sấm, Kiều lão phu nhân nhấp môi, qua nửa ngày cũng không nói được một chữ.

"Tổ mẫu, Nguyệt Nhi vẫn ổn, người đừng lo lắng, Tề gia sẽ tra rõ chuyện này." Kiều Vũ Đình vội trấn an.

Kiều lão phu nhân lúc này mới mở miệng: "Nguyệt Nhi sao lại không cẩn thận để người ta tính kế như vậy?"

Nhi nữ Kiều gia một vinh đều vinh, một tổn cùng tổn, Kiều Nguyệt bị gièm pha, hai tôn tử cùng cháu gái sau này làm sao đón dâu, gả chồng?

Con cháu Kiều gia chắc chắn đều sẽ chịu liên lụy!

"Còn không phải do Tề gia cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tính kế cô nương Từ gia sao!" Kiều Vũ Đình mắng, "Tính kế không thành, ngược lại làm hại Nguyệt Nhi!"

Kiều lão phu nhân là ai, vừa nghe liền lý giải được toàn bộ sự tình, cả giận: "Nguyệt Nhi hồ đồ rồi..." Bà ta ngước mắt nhìn Tây Ninh Hầu, hỏi, "Tề gia nói thế nào?"

"Ban đầu là muốn hưu Nguyệt Nhi, sau lại nói sẽ điều tra chân tướng." Tây Ninh Hầu trả lời.

Hưu về Kiều gia? Đây là chuyện không có khả năng! Kiều lão phu nhân cho dù yêu thương cháu gái, nhưng nàng ta vẫn mãi mãi đứng sau Kiều gia!

Điều tra? Tra rõ chân tướng thì như thế nào, có thể lau sạch việc cẩu thả của cháu gái và Tề Lượng sao?

Kiều lão phu nhân đầu đau tới muốn nứt ra, đưa mắt nhìn Tây Ninh Hầu: "Con định xử trí thế nào?"

Tây Ninh Hầu trả lời: "Đem trách nhiệm đẩy cho đúng người."

"Đây là cách duy nhất!" Biện pháp này có thể cứu thanh danh của Kiều gia! Kiều lão phu nhân gật đầu, "Phụ tử Tề gia thế nào người trong kinh thành đều rõ ràng, có điều, rốt cuộc thanh danh của Nguyệt Nhi cũng đã bị hủy..."

Mặc kệ có đẩy trách nhiệm lên người Tề Lượng không, thanh danh của cháu gái đã không thể cứu trở về!

Kiều Vũ Đình nghĩ nghĩ, rất nhanh cũng hiểu được chuyện này, đưa mắt nhìn Kiều lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, chúng ta đón Nguyệt Nhi trở về, để bọn họ hòa li đi."

"Hồ nháo!" Tây Ninh Hầu quát, "Hôn sự của nó và Tuyên Bình Hầu do Hoàng Thượng ban, có thể hòa li sao?"

"Không lẽ bỏ mặc Nguyệt Nhi ở Kiều gia?" Kiều Vũ Đình nhìn Kiều lão phu nhân, nói, "Thân thể muội ấy không tốt, xảy ra chuyện này, không biết người Tề gia sẽ đối phó muội ấy thế nào nữa? Sau khi hòa ly, chúng ta đưa muội ấy tới thôn trang sống một hai năm, chờ sự tình phai nhạt lại đón người trở về."

Hắn chỉ có một muội muội cùng mẹ này, hắn sao có thể trơ mắt nhìn nàng để Tề gia giẫm đạp?

Kiều lão phu nhân thương tiếc cháu gái, nhưng lúc này cũng chỉ nhấp miệng không nói lời nào.

Tây Ninh Hầu trầm mặt, nói: "Được rồi, đừng chọc tức tổ mẫu ngươi." Dứt lời, ông ta lại nhìn Kiều lão phu nhân, "Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ xử lý chuyện này, người nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Tây Ninh Hầu liền kéo Kiều Vũ Đình cáo từ ra ngoại viện.

..................

Tuy biết ba phụ tử Tề gia là nhân tài kiệt xuất trong tầm hoa vấn liễu, nhưng Tề gia xảy ra chuyện như vậy, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán.

So với chuyện Bạch Lẫm trộm bản đồ bố phòng lần trước, mọi người có vẻ quan tâm chuyện này hơn, dù sao bản đồ bố phòng là việc của triều đình, hơn nữa còn là bản đồ của Thương Châu, cách xa kinh thành, so với cuộc sống của dân chúng có chút xa vời.

Hôm sau, Từ Lưu Quang tìm cớ xuất phủ.

Đuổi hết nha đầu, ba người dựa vào cửa sổ ngồi trong noãn các.

"Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đổng Ngọc Lan ăn một miếng lê, sau đó lo lắng hỏi Từ Lưu Quang, "Muội không sao chứ?" Nàng và Đổng phu nhân không đi dự tiệc, vừa rồi nghe được lời đồn mới biết.

Dung Hoa cũng quan tâm nhìn nàng: "Lưu Quang tỷ tỷ, tỷ không chịu thương tổn nào chứ?"

"Ta không sao." Từ Lưu Quang mỉm cười, "Tề gia kia dùng cách bỉ ổi tính kế ta, ta đương nhiên sẽ không khách khí, Kiều Nguyệt kia tưởng ta là tiểu cô nương không hiểu chuyện gì, còn vui vẻ nhiệt tình dẫn ta đi thay y phục..."

Từ Lưu Quang đem sự kể cho hai người.

Bỏ chút đồ vào trà, dụ Từ Lưu Quang uống, sau đó Kiều Nguyệt dẫn nàng tới căn phòng kia. Nàng vừa vào liền biết trong huân hương có thêm chút đồ, nếu trộn thêm thứ trong trà khi nãy sẽ khiến người hoa mắt chóng mặt.

Nhưng Từ Lưu Quang là ai?

Nàng là đồ đệ của Ánh cô cô, tuy y thuật không sánh kịp sư phụ nhưng vẫn là người có kiến thức, đặc biệt nàng còn thích nghiên cứu về độc.

Lúc đó, hoặc là không làm, nếu làm thì sẽ làm tới cùng, nàng tìm cách bỏ thêm thuốc mang trong người vào huân lò, đúng lúc trộn chung với đồ của Tề gia sẽ có tác dụng thôi tình. Sau đó, nàng phân phó nha đầu Đổng Ngọc Lan đưa tới đánh hôn mê Kiều Nguyệt, ném nàng ta vào phòng.

Kiều Nguyệt và người Tề gia ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Từ Lưu Quang hiểu biết y thuật, hơn nữa còn không phải chút ít.

"Đáng đời!" Đổng Ngọc Lan bĩu môi mắng một câu rồi cười ha hả, "Mặt mũi Tề gia lần này coi như mất hết!"

Dung Hoa cũng mỉm cười.

Từ Lưu Quang cảm kích nhìn Đổng Ngọc Lan: "Cũng may Đổng tỷ tỷ đưa nha đầu tới giúp muội, bằng không hôm qua muội đã thoát thân được, cũng không thể báo thù lại."

Đổng Ngọc Lan dừng tay, chỉ vào Dung Hoa, nói: "Không phải công lao của ta, muốn đa tạ thì đa tạ Dung Hoa muội muội, là chủ ý của muội ấy đấy."

Dung Hoa khẽ cười: "Muội nghĩ có lẽ Tề gia vẫn muốn kết thân với nhà Lưu Quang tỷ tỷ, cho nên khả năng sẽ xảy ra chuyện xấu, vì vậy mới nhờ Đổng tỷ tỷ tìm một nha đầu hiểu chút quyền cước đưa qua cho tỷ, lo trước khỏi họa."

"Đa tạ Đổng tỷ tỷ, đa tạ Dung Hoa muội muội." Từ Lưu Quang kéo tay hai người, cười nói, "Chỉ là hôm nay ra ngoài muội không mang theo lễ vật gì cả."

"Giữa tỷ muội chúng ta còn phải nói lời đa tạ sao?" Đổng Ngọc Lan cười ha ha, sau đó lại dặn dò, "Còn về nha đầu kia, ta đem khế ước bán thân của nàng đưa cho muội, sau này nàng sẽ đi cùng muội, không cần đưa về, muội cũng không cần lo lắng, nàng là cô nhi, ở bên chúng ta cũng không có thân nhân của nàng."

Từ Lưu Quang cảm động gật đầu: "Vậy muội không khách khí."

Dung Hoa cười vỗ tay.

Từ Lưu Quang chỉ vào điểm tâm trên bàn do nàng mang tới, cười nói: "Bánh mứt táo tự tay ta làm, còn bỏ thêm bách hợp và vài dược liệu, có thể bổ máu, bổ thân còn tốt cho da, lát nữa ta viết lại công thức cụ thể cho hai người, mỗi ngày hai người nên ăn vài miếng."

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan đương nhiên cũng không khách khí, gật đầu nhận.

"Đúng rồi, có thể uống rượu nho." Dung Hoa gọi Lưu Tô vào hầm lấy một vò rượu mang tới.

Ba người ngồi bên cửa sổ vừa uống rượu, vừa ăn điểm tâm, vô cùng thích ý.

Từ Lưu Quang nghiêng đầu nhìn nàng: "Qua hai ngày nữa Dung Hoa muội muội sẽ cập kê, Vương gia sẽ tặng quà gì, muội biết không?"

"Muội nào biết?" Gương mặt Dung Hoa ửng hồng, cười lắc đầu.

"Không ngờ Dung Hoa muội muội tuổi nhỏ nhất lại đính hôn trước, lấy chồng đầu tiên." Đổng Ngọc Lan nhấp ngụm rượu, cảm khái.

"Đúng vậy, Dung Hoa muội muội đây là hậu lai cư thượng (1)!" Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan nhìn nhau, hai người chạm ly, cười phụ họa.

(1) Hậu lai cư thượng: Đến sau vượt trước

Dung Hoa nghe vậy liền cười nói: "Duyên phận của hai vị tỷ tỷ còn chưa tới, tương lai chắc chắn sẽ tìm được đức lang quân như ý."

Ba người nhìn nhau cười, từ cười mỉm biến thành bật ra tiếng.

Mãi tới mặt trời ngã về Tây, Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang mới cáo từ, lúc trở về, Dung Hoa còn tặng mỗi người một vò rượu.

Đổng Ngọc Lan tính cách sảng khoái, cho nên uống hơi nhiều chén, rượu nho tác dụng chậm, lúc về mới có chút men say.

"Nha đầu này, thân là tỷ tỷ còn uống nhiều như vậy, không sợ hai vị muội muội chê cười sao?" Nghe nha đầu nói các nàng uống chút rượu, Đổng phu nhân cười mắng một câu, sau đó sai người đi nấu canh giải rượu. 

"Mẫu thân, con không sao." Đổng Ngọc Lan cười hì hì đáp, lại thấy Đổng Trầm Chu cười một bên, liền cười hì hì gọi một tiếng nhị ca, rồi ôm tay Đổng phu nhân, vừa định nói chuyện thì ngậm miệng lại, ngẩng đầu nhìn hạ nhân trong phòng, phất tay, "Các ngươi đều lui xuống đi."

"Lui xuống đi." Đổng phu nhân gật đầu, mọi người liền vội lui ra ngoài.

Thấy hạ nhân đã rời khỏi, lúc này Đổng Ngọc Lan mới nói với Đổng phu nhân: "Bọn con là cao hứng, mẫu thân, người có biết không, Lưu Quang hôm qua thiếu chút đã bị người Tề gia hãm hại, cũng may muội ấy hiểu y thuật, lại còn thông minh."

Đổng phu nhân thở dài: "Hai hài tử tốt như vậy thật khiến người ta thương tiếc." Dứt lời, bà lại dặn dò Đổng Ngọc Lan, "Lời này không được nói với người khác."

"Con biết rồi."  Đổng Ngọc Lan gật đầu, lại cười hì hì chỉ vào vò rượu nha đầu đặt trên bàn, "Cái này là tự tay Dung Hoa muội muội ủ, lát nữa chờ cha trở về, chúng ta cùng nhau dùng thử."

"Còn uống? Sắp biến thành tửu quỷ rồi kìa! Đổng phu nhân duỗi tay điểm nhẹ lên trán nàng.

Đổng Ngọc Lan tươi cười nhìn vẻ mặt trầm tư của Đổng Trầm Chu ngồi phía đối diện, phe phẩy đầu nói với Đổng phu nhân: "Mẫu thân, Dung Hoa muội muội đã được ban hôn, hiện tại chỉ còn một mình Lưu Quang muội muội, mẫu thân người không ra tay, muội ấy sẽ bị người ta đoạt đi mất."

"Nha đầu này, lại nói bậy gì đó." Đổng phu nhân cười khổ, lại ngước mắt nhìn nhi tử ngồi đối diện.

Trong mắt Đổng Trầm Chu mang vài phần chờ mong.

Đổng Ngọc Lan không tiếp tục mà đứng dậy cáo từ. Đổng phu nhân vội gọi nha đầu hầu hạ đưa nàng về phòng.

Chờ Đổng Ngọc Lan đi, không gọi người tiến vào, Đổng phu nhân nhìn nhi tử của mình: "Con nghĩ thế nào?"

Sắc mặt Đổng Trầm Chu hồng như cánh hoa đào tháng hai, trịnh trọng gật đầu: "Thất cô nương đương nhiên rất tốt."

"Ừ, ta biết." Hai nha đầu nữ nhi giao hảo Đổng phu nhân đều yêu thích, hiện tại một người được Hoàng Thượng tứ hôn, người còn lại đúng như nữ nhi nói, nếu không ra tay sớm muộn cũng bị người khác đoạt mất! Bà dặn dò Đổng Trầm Chu, "Ta và cha con sẽ thương lượng, sau đó thăm dò thái độ của Từ gia, có điều Từ gia là nhà thế nào, trong lòng con cũng rõ."

Đổng gia là võ tướng, hiện tại cho dù nhi tử đỗ cao trung nhưng chỉ sợ dòng dõi thư hương như Từ gia vẫn sẽ không vừa ý!

.........................

Đảo mắt là tới lễ cập kê của Dung Hoa, hôm nay thời tiết vô cùng tốt, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.

Bởi vì nàng là côi nhi, không có trưởng bối, cho nên trước đó một ngày Kính Huệ công chúa đã phái Thành cô cô dẫn người tới giúp nàng thu xếp, lại có Đổng phu nhân hỗ trợ, tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.

Khách tới do Kính Huệ công chúa hạ thiệp mời, đều là phu nhân các nhà gia phong huân quý.

Phương Hoàng Hậu cũng phái cung nữ tới thưởng lễ.

Dương Mặc Tuyết mang thai không tiện ra ngoài, Thất hoàng tử Bạch Nhứ vì chuyện của Thất hoàng tử nên chỉ phái người tặng lễ.

Đại hoàng tử phi cùng Lục hoàng tử phi Tằng Mính tự mình tới.

Không có song thân, cho nên Đổng phu nhân gánh trách nhiệm chủ nhân, mà chính tân do Đại phu nhân Từ gia - Đại bá mẫu của Từ Lưu Quang làm.

Lễ cập kê thập phần náo nhiệt.

Khách nhân đi hết cũng là lúc hoàng hôn, Chu Hành mới tới. Thấy Dung Hoa một thân trang phục lộng lẫy, hai mắt y sáng lên: "Thật xinh đẹp."

Dứt lời, y liền đưa cho nàng một cái hộp gỗ nạm vàng. Dung Hoa mỉm cười nhận lấy, mở ra, bên trong là cặp vòng bằng bạc ẩn ẩn lộ ra ánh sáng.

Chu Hành cầm một chiếc vòng đeo lên cổ tay nàng, dưới ánh trời chiều, ánh sáng từ bên trong phát ra lộng lẫy tới động lòng người.