Trong buổi học ngày hôm nay, giáo viên và các bạn nói về chi phí sinh hoạt của sinh viên đại học, đồng thời còn so sánh phí sinh hoạt lúc giáo viên là sinh viên với sinh viên hiện tại, và đặt ra câu hỏi “mọi người có thói quen ghi sổ mức chi tiêu hay không.”

Mười phút trước khi kết thúc giờ học, giáo viên đã giới thiệu một ứng dụng kế toán cho tất cả mọi người.

Sau đó, buổi trưa lúc ăn cơm cùng bạn gái, Thương Ôn Hứa phát hiện Hứa Dệt ngồi đối diện cứ cười ngây ngô với màn hình điện thoại rất lâu.

Đột nhiên trước mắt Hứa Dệt xuất hiện một bàn tay, ngón tay kia cong lên, không nặng không nhẹ gõ xuống mặt bàn, giống như giáo viên chủ nhiệm tóm được một học sinh vi phạm, ngữ khí nghiêm túc: “Ăn cơm.”

Nghe vậy, Hứa Dệt vội vàng “ừm” một tiếng buông điện thoại xuống, ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng lần này tốc độ ăn cơm của cô nhanh hơn trước, như một cơn gió giải quyết hết đống đồ ăn, xong rồi lại cầm điện thoại đặt ở một bên lên.

Này, này.

Thương Ôn Hứa hít sâu một hơi, đột nhiên trở nên hứng thú.

Vừa rồi người đàn ông còn ngồi đối diện, sau một khắc liền dời trận địa đến bên cạnh Hứa Dệt.

Anh muốn nhìn xem, trong điện thoại này có gì thú vị? Thậm chí còn hấp dẫn hơn người yêu đẹp trai như anh.

Hứa Dệt chơi điện thoại đến nhập thần, đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống khiến cô giật mình, cô nhanh chóng chớp chớp mắt, nhìn chỗ trống đối diện, lại nhìn Thương Ôn Hứa ngồi bên cạnh, cực kỳ khó hiểu, “Sao vậy? Phải đi rồi à? ”

Thương Ôn Hứa chỉ nhìn cô lắc đầu, “Anh đang xem em chơi cái gì.”

Mấy ngày trước cô gái nhỏ còn ngốc nghếch lôi kéo anh “ăn gà”, sao trưa hôm nay cô còn ngốc nghếch hơn mấy ngày trước vậy?

Nhưng mà đối tượng khiến cô ngốc nghếch, cũng không phải “ăn gà”.

Cô gái nhỏ nghe thấy anh nói xong, hiểu rõ “A~” một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, thuận tiện đưa điện thoại trong tay đến trước mặt Thương Ôn Hứa, “Anh nhìn đi.”

Thứ đầu tiên lọt vào mắt là một giao diện trò chuyện, Thương Ôn Hứa nheo mắt lại nhìn dòng chữ trong hộp thoại ——

22 quá ít! nếu em yêu không ăn nhiều một chút, tôi sẽ đau lòng.

Kèm theo một nhãn dán tiểu bạch kiểm ủy khuất.

Lại nhìn ảnh đại diện của người gửi tin nhắn kia, hiển nhiên chính là cùng một người với nhãn dán tiểu bạch kiểm.

Thương Ôn Hứa: “…”

Cái quái gì vậy?

Còn em yêu là sao?

Đột nhiên có một loại ánh sáng xanh lá lởn vởn trước mắt.

Còn không để anh kịp nhìn rõ nội dung trò chuyện trên màn hình, cô đã mừng rỡ thu điện thoại lại, cúi đầu chơi tiếp, vui vẻ nói: “Đây là ứng dụng giáo viên đề cử cho bọn em, thật sự rất thú vị nha~”

Anh cảm thấy người mình toàn đồng chí xanh lá cây, lúc này chỉ quan tâm đến một câu hỏi: “Người đàn ông gửi tin nhắn cho em là ai?” 

Còn gọi em là em yêu à?

Cho anh ta mặt mũi.

Khi được hỏi, đầu ngón tay Hứa Dệt khẽ chạm vào màn hình, rất trôi chảy nói ra tên đối phương, “Từ Tư Hành, Từ Nhị gia nha ~”

Thương Ôn Hứa nghe thấy tên này, vẻ mặt ngây thơ.

Nhưng lại cảm thấy hơi quen tai.

Hứa Dệt không nghe thấy anh đáp lại nên nghi hoặc ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía Thương Ôn Hứa, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, cô gái nhỏ giống như phát hiện ra một đại lục mới, “Anh ấy là một ngôi sao rất hot! Lúc trước còn giành được ngôi ảnh đế!”

“Anh không biết sao?”

Thương Ôn Hứa: “…”

Tại sao anh phải biết?

Hơn nữa, … Tại sao ảnh đế lại nhắn tin cho em?

Hứa Dệt mở to đôi mắt tò mò, đánh giá biểu tình của Thương Ôn Hứa một hồi lâu, cuối cùng cũng đọc ra được nghi vấn từ trong mắt anh.

Hứa Dệt bất đắc dĩ, đặt điện thoại trước mặt Thương Ôn Hứa một lần nữa, “Bởi vì đây là phần mềm kế toán nha! Phần mềm kế toán này rất mới lạ, nó muốn mọi người ghi chép nhiều hơn, vì vậy nó mới trình bày dưới dạng hộp thoại.”

Thương Ôn Hứa nghe bạn gái mình giảng giải, ánh mắt chán ghét dời khỏi cái nhãn dán tiểu bạch kiểm, lúc nhìn lại, bộ phận lúc đầu bị mình xem nhẹ, chính là hộp thoại của Hứa Dệt.

Hộp thoại của Hứa Dệt rất đơn giản, ghi “Sự kiện + Số tiền”.

Ví dụ.

Hứa Dệt: Đồ ăn vặt: 15.50.

Từ Tư Hành sẽ trả lời: Rất muốn đi ăn cùng em yêu.

Kèm theo một cái nhãn dán Từ Tư Hành tung trái tim yêu thương.

Một ví dụ khác.

Hứa Dệt: Bữa sáng: 5.00.

Từ Tư Hành: 5.00 có đủ ăn không? Ăn ít như vậy, tôi sẽ không cần em nữa.

Kèm theo nhãn dán khuôn mặt nghiêm túc của Từ Tư Hành.

Vân vân và mây mây.

Thương Ôn Hứa kiểm tra khoảng cách “các lần trò chuyện”, Hứa Dệt ngồi một bên lẳng lặng quan sát biểu tình của anh, tiếp tục giải thích: “Giáo viên nói bọn em phải rèn luyện thói quen ghi chép sổ chi tiêu, sau khi ghi hết lại, mới biết rốt cuộc tiền của mình đi đâu, sẽ không có ảo giác ‘cảm giác mình chả mua cái gì, nhưng tiền lại biến mất rất nhanh’. ”

Nói tới đây, Hứa Dệt chậm rãi thở dài một hơi, “Vừa nãy em ngồi nhớ lại tất cả khoản chi trong tuần này của mình để viết xuống, mệt chết em~”

“Vất vả cho bảo bối rồi.” Sau khi hiểu rõ đầu đuôi, Thương Ôn Hứa mỉm cười trả lại điện thoại cho Hứa Dệt.

Hứa Dệt cẩn thận cầm lấy: “Không vất vả không vất vả, haha, lợi ích của việc ghi sổ là để chúng ta biết được mỗi khoản chi đều đi đâu, em cảm thấy phần mềm này thật sự rất tốt!”

“Ồ?” Thương Ôn Hứa lười biếng tựa lưng vào ghế, nghe vậy nhướng mày.

Hứa Dệt ngay lập tức cong cong mắt, cười nịnh nọt, “Thật sự rất dễ dùng, em nghĩ anh cũng có thể thử xem.”

Đôi mắt của Thương Ôn Hứa cong thành hình lưỡi liềm, cười đầy ẩn ý, “Vậy thì anh muốn hỏi bạn học Hứa Dệt một chút, nếu như anh dùng phần mềm ghi sổ này, anh nên chọn ngôi sao nữ xinh đẹp nào đây?”

Ngôi sao nữ xinh đẹp nào?!

Đồng tử Hứa Dệt bỗng dưng giãn to, bàn tay không cầm điện thoại nhanh chóng nâng lên che miệng Thương Ôn Hứa, “Anh dám chọn ngôi sao nữ xinh đẹp thử xem! ”

Nói xong, còn ủy khuất, “Bạn gái của anh ở đây, anh còn chọn ngôi sao nữ xinh đẹp gì chứ…”

Thương Ôn Hứa bình tĩnh lấy bàn tay nhỏ bé da thịt mềm mại của người nào đó từ trên môi mình xuống, thu ý cười ban đầu lại, miệng hơi nhấc lên: “Vậy em còn không nhanh thay ảnh đế gì đó đi? ”

“Bạn trai em đang ở ngay trước mặt, mà em dám dùng tiểu bạch kiểm tuyến 18 làm đối tượng ghi sổ? Không đổi để giữ lại ăn Tết à? ”

Hứa Dệt vốn tưởng rằng anh đã quên chuyện vừa nãy, ngay lập tức uể oải cúi đầu, ngón tay ấn vào hình nhân vật, đổi đối tượng kế toán thành Thương Ôn Hứa.

Thấy vậy, Thương Ôn Hứa cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, giơ tay xoa đầu bạn gái mình: “Ngoan ~”

Hứa Dệt: >人<

Luôn cảm thấy anh đang vuốt v3 chó.



Trải qua hai tháng dưới sự dẫn dắt của Thương Ôn Hứa, tuy rằng Hứa Dệt không thể chơi đến mức lợi hại, nhưng “kiến thức lý thuyết” đã gần như nắm vững, lý luận suông là không có vấn đề.

Đầu tháng 5, tiểu thuyết trên trang web của Hứa Dệt thuận lợi nhập V, sau khi nhập V, cô cập nhật chương mới siêng năng hơn, cũng ít chơi đi.

Có đôi khi Hứa Dệt mất ăn mất ngủ một mức nhất định vì mã hóa chữ số, cô thường xuyên nhốt mình trong phần mềm mã số, mỗi lần mã khóa được khoảng 6000 từ.

Đừng nhìn số chữ kia mà nghĩ không nhiều, với tốc độ bàn tay cặn bã của Hứa Dệt mà nói, đủ để dùng từ “mất ăn mất ngủ” hình dung, bởi vì cô mã 1000 chữ sẽ dùng khoảng một giờ, hơn nữa nếu bị bí từ gì đó, một giờ còn chưa làm nổi 1000 từ.

Vì vậy, cô phải mất ít nhất 6h để hoàn thành 6000 từ.

Cũng bởi vậy Thương Ôn Hứa thường xuyên mất liên lạc với cô sáu tiếng đồng hồ, điều này cũng dẫn đến trong lòng đồng chí Thương sinh ra chút cảm xúc nhỏ.

Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với bạn gái mình, sau khi không vui vẻ thì chỉ có thể tự điều chỉnh tâm trạng.

Tuy nhiên, sự việc này đã tích lũy trong một thời gian dài và sẽ luôn có một điểm bùng phát.

Kéo dài tới một tuần sau, ngày cuối tuần mà Thương Ôn Hứa mong đợi cũng đã đến, nhưng anh trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, cô gái nhỏ lại vứt anh ở một bên, nhốt mình trong phòng, tiến hành kế hoạch sáu giờ mỗi ngày của cô.

Một mình Thương Ôn Hứa đi đi lại lại trong phòng khách rất lâu, đại khái đến lúc “Kế hoạch sáu giờ” của Hứa Dệt tiến hành được một nửa, cuối cùng anh không nhịn được nữa gõ cửa phòng Hứa Dệt.

Cô chạy đến mở cửa, “Có chuyện gì vậy? ”

“Em viết xong một chương chưa?” Thương Ôn Hứa biết Hứa Dệt viết một chương dài ba ngàn chữ, cho nên gõ cửa cũng phải tính thời gian mới gõ.

Nhưng cô gái nhỏ lại nắm lấy tóc mình, “Còn chưa có xong, bí rồi.”

Ánh mắt Thương Ôn Hứa lóe lên rồi biến mất, nhưng mà nghĩ lại, lại nghĩ ra biện pháp, “Kẹt ở chỗ nào? Anh có thể nghĩ ý tưởng giúp em.”

Hứa Dệt vốn chỉ hơi xấu hổ, lúc này càng thêm hồi hộp, “Ừm. Không dễ nói lắm…”

Hai tay cô để sau lưng, xấu hổ kéo quần áo của mình về phía sau.

Cô cũng không thể nói là kẹt ở đoạn nam nữ chính có cảnh hôn đúng không?

Việc này muốn cô nói như nào? Quá xấu hổ.

Lúc cô còn đang suy nghĩ bậy bạ, người đàn ông đã lặng lẽ bước vào phòng lúc nào không hay, anh đóng cửa lại, giơ tay nhéo cái má mập mạp trên mặt cô, “Không thì để anh xem nội dung? ”

!!!

Trong lòng Hứa Dệt rung lên một hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ, vậy càng không được!

Khi người đàn ông cất bước đi về phía bàn làm việc của cô, Hứa Dệt vội vàng giữ tay anh lại, đầu ngón tay luồn vào bàn tay anh, biến thành mười ngón đan vào nhau, làm nũng nói: “Văn phong của em không tốt lắm, anh không cần xem đâu ~”

Hứa Dệt kéo anh ra sau cửa, ánh mắt né tránh không muốn anh tiếp cận bàn làm việc, ngay khi cô muốn mở cửa định cùng anh ra phòng khách xem TV, bàn tay gác cửa đã bị bàn tay của người đàn ông đè lên.

Sau đó anh áp sát về phía cô, Hứa Dệt bị ép xoay người, phía sau cô mới mở một khe hở, “Phanh” một tiếng đóng lại.

Trái tim Hứa Dệt bỗng dưng nhảy dựng lên, vừa định hờn dỗi một câu, liền nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng người.

“Chi Chi nhà chúng tôi không gây phiền toái cho hai người chứ?”

Hứa Dệt nhanh chóng chớp chớp mắt, trong nháy mắt nghe được thanh âm của mẹ mình.

“Nào có, Chi Chi ngoan ngoãn, so với tiểu tử thúi nhà tôi bớt lo hơn nhiều.” Ôn phu nhân cười đáp.

Theo như mọi ngày, vào giờ này vợ chồng Thương gia hẳn là đang xử lý công việc trên công ty, rất ít khi đột nhiên về nhà.

Hứa Dệt lúc này bị người đàn ông vây ở sau cửa, từ phản ứng không dám cho anh xem vừa rồi của Hứa Dệt, Thương Ôn Hứa cũng đoán được một hai.

“Chi Chi.” Giọng nói của Thương Ôn Hứa khàn khàn, gợi cảm, anh cúi đầu gọi cô một tiếng.

Trái tim Hứa Dệt đập nhanh đến lạ thường, không đợi cô ngước mắt đáp lại, đôi mắt rũ xuống mơ hồ có thể cảm nhận được tiếng hít thở của người đàn ông đến gần, từng đợt từng đợt.

“Có muốn thử xem không?” Thương Ôn Hứa giơ tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh vuốt v3 cổ Hứa Dệt, sau đó chậm rãi di chuyển xuống xương sống của cô, thẳng thắn đến mức không còn sự lạnh lùng tự kiềm chế ngày thường, “Nụ hôn nóng bỏng.”

Tất cả các giác quan của Hứa Dệt đều bị những câu hỏi và động tác của anh k1ch thích, đầu ngón tay anh đặt sau lưng cô phảng phất như mang theo dòng điện, một đường quấy nhiễu khiến cô không biết phải làm sao.

Sau cánh cửa hẹp, trái tim Hứa Dệt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng theo những lời nói của anh.

“Mấy đứa nhỏ hẳn là ở nhà nha, sao lại không thấy ai hết vậy?” Giọng nói dịu dàng nghi hoặc truyền ra từ phòng khách.

Mặt Hứa Dệt lập tức đỏ bừng, cô vội vàng giơ tay lên muốn đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, nhưng anh lại không chấp nhận mong muốn này của cô, bàn tay trống rỗng trực tiếp kéo hai tay cô l3n đỉnh đầu.

Sau đó cũng không cho cô chút thời gian để phản ứng, tầm mắt cô tối sầm, người đàn ông lao tới như vũ bão, hôn lên môi cô, bá đạo cắn cắn, ôn nhu trằn trọc.

Hai chân Hứa Dệt mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững được, cũng may bàn tay còn lại của Thương Ôn Hứa ôm chặt eo cô.

Đột nhiên, cửa phòng phía sau lưng Hứa Dệt bị gõ, “Chi Chi, Ôn Hứa, hai đứa ở trong phòng à? ”

Hứa Dệt sợ tới mức trán đổ mồ hôi, theo bản năng cô lựa chọn mím môi, không lên tiếng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, người đàn ông đè trên người mình lại lui ra, nhẹ giọng nói: “Sau này viết văn phải chú ý kết hợp với nghỉ ngơi, biết chưa? ”

Tiếng gõ cửa bên ngoài hình như không ảnh hưởng gì đến anh cả.

Hứa Dệt gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, “Anh…” Lời sau còn chưa nói ra, Thương Ôn Hứa lại hôn lên lần nữa, đầu lưỡi linh hoạt nhân lúc cô mở miệng ra liền công thành đoạt đất, triển khai một đợt tấn công mới.

“Ô, lạ nhỉ, hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi rồi sao?”

Đôi mắt Hứa Dệt trong veo sáng bóng, trong lòng không ngừng cầu nguyện người bên ngoài ngàn vạn lần đừng mở cửa.

Cũng may, đôi vợ chồng ngoài cửa chỉ nghi hoặc một lát xong cũng rời đi, rất nhanh trong phòng khách truyền ra tiếng nói chuyện vui vẻ của bọn họ.

Thần kinh khẩn trương cao độ của Hứa Dệt cuối cùng cũng buông xuống, Thương Ôn Hứa hôn đủ rồi, thì lui ra, trán kề vào trán cô, hơi thở trong trẻo quanh quẩn nơi chóp mũi, hai người đều thở gấp sau khi làm chuyện xấu, cứ như vậy tựa vào sau cửa.

“Em viết tiểu thuyết anh không có ý kiến, nhưng anh hy vọng em có thể quan tâm đến anh nhiều hơn.” Lúc này anh mới bình tĩnh nói ra tâm trạng tồn đọng suốt cả tuần.

Đôi mắt lấp lánh nước của Hứa Dệt hơi ngước lên, người con gái nhìn mà thấy thương dưới ánh mắt chăm chú của anh gật gật đầu.

Vài phút sau.

Hứa Dệt: “Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài như nào đây? ”

Thương Ôn Hứa: “Chờ bọn họ rời đi.”

Hứa Dệt: “Chẳng may bọn họ không đi thì sao? ”

Thương Ôn Hứa an ủi cô: “Sẽ có lúc rời đi mà.”

Hứa Dệt: “À…”

Ai ngờ, hai người ở trong phòng chán nản một hồi lâu, tiếng chuông điện thoại Hứa Dệt đặt trên bàn vang lên rất lớn.

Trương Nhan trong phòng khách đang gọi điện thoại cho con gái mình, điện thoại vừa mới gọi đi, liền nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng Hứa Dệt.

“A? Đó chẳng phải là tiếng chuông Chi Chi sao? ”

Hứa Dệt:…

Xong rồi.

Nếu bị phát hiện thì nói gì cũng không rõ.