Sau khi hai người ra khỏi cửa, vốn Thương Ôn Hứa muốn xuống tầng hầm lấy xe, chờ Hứa Dệt đi vào thang máy, mặt anh không chút thay đổi nhấn nút tầng một.

Hứa Dệt nhìn thấy, theo thói quen “Di” một tiếng, nói: “Không phải xuống tầng hầm sao?”

Lúc này Thương Ôn Hứa đứng ở trong góc, dáng người cao cao giống như một cây bạch dương.

Nghe vậy, vẫn giận dỗi như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô, khuôn mặt xoay về phía vách tường, “Bạn trai em đang tức giận, anh sợ anh lái xe sẽ bị xe hỏng người tan.”

Anh đang suy nghĩ đến sự an toàn của hai người.

Hứa Dệt: “…”

Cô có nên nói gì để giảm bớt bầu không khí khó xử này không nhỉ?

Tuy nhiên, không đợi cô mở miệng, đã nghe thấy người đàn ông trong góc mặt hướng về phía tường kia thấp giọng đọc cái gì đó: “Ừm……#¥%@ mau tới dỗ dành anh %&¥ ừ ~~ mau tới hống anh anh sẽ không tức giận ¥%”

Dù sao anh cũng đọc rất nhiều, hàm hồ nói một đống lớn, Hứa Dệt có thể nghe rõ bốn chữ “Mau đến dỗ anh”.

Khóe miệng Hứa Dệt không kiềm chế được vểnh lên trên, thân thể của cô tiến về phía Thương Ôn Hứa, nghiêng đầu muốn nhìn anh.

Thương Ôn Hứa chú ý tới động tĩnh bên cạnh, lập tức giả bộ “Mình cái gì cũng không nói, người vừa mới niệm không phải mình”, vẫn nâng cằm như cũ, ánh mắt chậm rãi liếc về phía Hứa Dệt, liếc xong lại thản nhiên trở về chỗ cũ.

Rõ ràng chính là bộ dáng vợ đang đến dỗ dành tôi.

Hứa Dệt: “…”

Quỷ Thương Ôn Hứa ấu trĩ, quỷ Thương Ôn Hứa ngạo kiều.

Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Hứa Dệt vẫn vươn tay ra.

Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy ngón trỏ của người đàn ông kéo nhẹ nhàng, “Anh đừng tức giận nữa, được không? ”

Ai ngờ, Thương Ôn Hứa không những không nói “được”, mà còn được một tấc tiến thêm một thước phát ra một tiếng “khinh thường” từ cổ họng, hừ nhẹ: Em bảo anh đừng tức giận nữa thì anh sẽ hết tức giận à? Vậy không phải sẽ rất mất mặt sao?

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Dệt nhăn thành cái bánh bao thịt, cô cất bước, dùng sức chen mình vào giữa Thương Ôn Hứa và vách tường.

Hai tay cô vòng qua eo anh, ngửa đầu, kiễng chân giống như muốn hôn anh.

Không phải tất cả tiểu thuyết và phim truyền hình đều diễn như vậy sao? Nữ chính vừa tức giận, nam chính liền chặn miệng nữ chính điên cuồng hôn! Cưỡng hôn! Thâm tình hôn! Dùng sức hôn! Các loại tư thế hôn! Hôn đến khi nữ chính hết tức giận.

Tuy nhiên phim truyền hình so với hiện thực vẫn có chút chênh lệch, chiều cao của Hứa Dệt không đủ, cho dù có nhón chân hay nhảy lên nhảy xuống, cái miệng nhỏ nhắn kia khó khăn lắm mới đến được cằm Thương Ôn Hứa.

Hứa Dệt nhất thời nóng nảy, bọn họ đổi kịch bản của nam nữ chính còn chưa tính! Để cho cô một mét sáu đi cưỡng hôn một người gần mét chín, làm sao mà hôn được!

“Thương Ôn Hứa, anh đừng có mà được một tấc lại tiến thêm một thước!” Hứa Dệt thở phì nắm bàn tay thành quả đấm nhỏ.

Thương Ôn Hứa rũ mắt, nhìn tư thế như muốn đánh người của cô, nhàn nhạt “A” một tiếng, quai hàm tinh xảo trong tầm mắt Hứa Dệt lại một lần nữa nhếch lên thành đường vòng cung duyên dáng hướng 45 độ lên trần nhà.

Hứa Dệt tức giận, bộ dạng ngạo kiều “Em không thể hôn được anh” của anh là có ý gì đó!

Tại sao người đàn ông này tức giận còn vô lý hơn cả phụ nữ thế?

Hứa Dệt hít sâu, mở miệng gọi bạn trai nhà mình một tiếng, “Thương Ôn Hứa.”

Thương Ôn Hứa theo thói quen nhìn về phía cô, cô gái nhỏ lần này hình như muốn giằng cô với anh, “Em không tin không hôn được anh! ”

Một giây sau, cô bật người nhảy lên Thương Ôn Hứa, tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán, cũng làm Thương Ôn Hứa hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng vươn tay ra đỡ cô, giữ chặt cô lại.

Lúc này, hai tay Hứa Dệt vòng qua cổ Thương Ôn Hứa, hai chân kẹp ở bên hông anh, cả người lập tức cao hơn anh một đoạn.

Chuyện đầu tiên sau nhảy lên người anh, chính là cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi người đàn ông, khi đôi môi hồng phấn rời đi, cô thuận tiện nói với người đàn ông một câu cảnh cáo không hề có lực uy hiếp: “Nếu anh lại tức giận, em cũng sẽ tức giận nha! ”

Nghe vậy, ánh mắt của Thương Ôn Hứa đột nhiên mềm mại rối tinh rối mù.

Làm sao mà anh giận tiếp được?

Huống hồ, vốn dĩ anh tức giận cũng chỉ là giả bộ, muốn cho cô một cái “giáo huấn” mà thôi.

Lúc này cửa thang máy mở ra, mấy người đang chờ bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy đều sợ đến ngây người, xấu hổ đến mức muốn tìm một kẽ hở để chui vào.

Vừa rồi nhảy lên người người khác cũng không cảm giác được Hứa Dệt thẹn thùng, lúc này sẽ nghe thấy ngoài cửa liên tiếp vang lên thanh âm, xấu hổ hận không thể lập tức tìm một khe hở chui vào.

Cô lo lắng vỗ vỗ lưng Thương Ôn Hứa, “Anh thả em ra! ”

Nhưng người đàn ông hết lần này tới lần khác không chịu buông tay, cứ như vậy ôm cô ra khỏi thang máy, Hứa Dệt ngượng ngùng đỏ hết cả mặt, vùi đầu vào cổ Thương Ôn Hứa không dám gặp người, cô cảm giác nhiệt độ trên cơ thể của mình đang tăng lên rất nhanh.

Cuối cùng, Thương Ôn Hứa bế cô vào cầu thang thoát hiểm, mới đặt cô xuống đất, lúc buông tay ra, người đàn ông liền ghé vào vành tai mẫn cảm của Hứa Dệt, phát ra một tiếng cười khẽ, “Lúc nhảy lên người anh, sao không thấy em thẹn thùng như vậy? ”

Sau khi Hứa Dệt xuống đất nhanh chóng che hai má mình lại, nhiệt độ sắp hạ xuống thì nghe thấy Thương Ôn Hứa thấp giọng gợi cảm nói chuyện bên tai mình, cảm giác nóng rực lại trở về trên mặt.

Hai năm nay cô ở cùng một chỗ với Thương Ôn Hứa, đã sớm luyện được một khuôn mặt dày siêu cấp vô địch. Nhưng da mặt dày này chỉ giới hạn khi ở chung với Thương Ôn Hứa, nếu có người ngoài ở đây, cô vẫn là một người con gái sẽ thẹn thùng.



Hứa Dệt thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó xảy ra, kỳ nghỉ đông năm nhất lúc cô ở nhà Thương Ôn Hứa đón năm mới có nghĩ “Giao thừa kế tiếp sẽ trải qua ở nhà Thương Ôn Hứa” cũng trở thành sự thật.

Hơn nữa còn duy trì cho đến tận bây giờ, bởi vì các năm mới tiếp theo của cô đều ở trải qua ở nhà Thương Ôn Hứa, giống như một “lời nguyền” tuần hoàn không ngừng.

Từ sau khi Hứa Dệt đến nhà Thương Ôn Hứa ở, một lần ở liền thành vài năm, đôi vợ chồng họ Hứa biết nhà chồng tương lai của con gái mình là gia đình ông Thương, thì vô cùng yên tâm bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới, ngoại trừ ngày lễ sẽ về nước thăm con gái, chuyến du lịch này đã được thực hiện rất nhiều năm rồi.

Bởi vậy có thể thấy, bọn họ đối với việc con gái mình ở nhà người khác cực kỳ yên tâm.

Nguyên nhân năm đó Hứa Dệt cư trú ở nhà họ Thương, là bởi vì ba mẹ mình không gửi được chìa khóa nhà về.

Nói đến chìa khóa nhà, thời gian này phải lùi lại đến kỳ nghỉ đông năm nhất của Hứa Dệt, một tuần sau mùng bảy Tết.

Đầu năm mới, vợ chồng ông Thương trở về công ty bắt đầu xử lý việc vặt, trong nhà chỉ còn lại hai người Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt.

Hôm đó Thương Ôn Hứa ra ngoài vứt rác, đúng lúc nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại tới nói có một thư từ nước ngoài đến, kêu anh xuống phòng bảo vệ lấy đồ.

Từ nước ngoài gửi tới, Thương Ôn Hứa cũng không cần nghĩ người gửi là ai, trong lòng đã có đáp án.

Cho nên ngày đó Thương Ôn Hứa ra ngoài vứt rác về nhà muộn hơn mười phút so với bình thường.

Sau đó một ngày Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt gọi video với vợ chồng họ Hứa, Trương Nhan nghĩ đến chuyện con gái mình không nhận được chìa khóa, thì cảm thấy có chút kỳ quái, “Lúc ấy mẹ nghĩ Ôn Hứa đáng tin cậy hơn Chi Chi nhà chúng ta, nên ghi số điện thoại của Ôn Hứa, nhân viên chuyển phát nhanh không có gọi điện thoại cho con sao? ”

Thương Ôn Hứa đáng tin cậy hơn Hứa Dệt rất nhiều, trong đầu lập tức nhớ tới chiếc chìa khóa nhà nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của mình, nhanh chóng nghiêm trang lắc đầu với Trương Nhan trên màn hình, “Không có ạ.”

“Thật là kỳ lạ.” Trương Nhan gãi gãi ót mình, “Mã số của gói bưu phẩm đó mẹ không giữ lại, cũng không gọi công ty chuyển phát nhanh để hỏi được.”

Nghe vậy, Thương Ôn Hứa giơ tay che khóe môi đang nhếch lên.

Điều đó thật tuyệt vời.

Lần này ngoại trừ anh, người gác cổng tiểu khu cùng với nhân viên chuyển phát nhanh ra, thì không có người thứ tư nào biết được rốt cuộc chiếc chìa khoá nhà được chuyển phát nhanh kia đã đi đâu.

Giờ khắc này, Thương Ôn Hứa vẫn đang dùng sức nhịn cười, khóe miệng lại không kìm được ý cười.