Không khí đột nhiên trầm xuống, nếu không phải cô gái nhỏ còn đang ngồi đối diện, có lẽ Thương Ôn Hứa đã trực tiếp đem người không đáng tin cậy đứng ở cạnh bàn kia đè xuống sàn nhà oánh một trận.

Thương Ôn Hứa hoàn hồn nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ đầy màu sắc trên bàn, nhắm mắt nhẫn nhịn nói: “Cậu nên giữ lại ăn đi.”

Cô gái nhỏ thích những thứ đẹp đẽ, để cho cô ăn một chiếc bánh xấu xí như vậy, sẽ bị gánh nặng tâm lý mất.

Người bạn tốt không phục: “Chính cậu bảo tôi làm, giờ cậu nói không thì mặt mũi của ông chủ là tôi để ở đâu chứ?” 

Thương Ôn Hứa muốn nói, kể từ khi chiếc bánh màu đen này được bưng ra, thì mặt mũi của ông chủ cũng đã không còn.

Anh vừa định mở miệng, thì cô gái ở đối diện đã đưa hai tay ra sau nói: “Đàn anh, ông chủ cũng đã rất dụng tâm rồi.”

Khi nói, cái đầu của cô lắc lư lên xuống cùng với cái miệng nhỏ nhắn đóng vào mở ra, bộ dáng nhỏ bé kia có vài phần đáng yêu ngốc nghếch.

Cô nói gì cũng đúng.

Thương Ôn Hứa gật đầu, xem như phụ họa.

Lại là một màn tình yêu của đôi uyên ương này, anh cố gắng kìm nén xúc động, bởi vì có cô giúp đỡ nói chuyện, bây giờ anh nhìn cái tình yêu đen thùi lùi ở giữa bánh ngọt cũng có chút thuận mắt.

Nghe cô bé nói như vậy, bạn tốt vỗ tay một cái, vô cùng vui vẻ nói: “Đúng là chỉ có em mới có mắt nhìn thôi.” 

Sau đó, lại đảo mắt đặt lên trên người Thương Ôn Hứa, trợn mắt lên: “Không giống người nào đó…”

Nghe vậy, người nào đó khẽ nhướng mắt, ánh mắt sắc bén quét qua, bạn tốt lập tức ngậm miệng lại.

“Vậy tôi lấy, cậu đi đi.” Có bóng đèn điện lớn 250W ở đây, Thương Ôn Hứa hơi không kiên nhẫn, trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

“Vậy thì không được, tôi còn phải nghe nhận xét xem có cái gì cần cải thiện hay không.” Bạn tốt chẳng những không đi, còn ngồi xuống bên cạnh Thương Ôn Hứa.

Thương Ôn Hứa: “…”

Biết thế anh không ngồi bên trong.

Vốn là ngồi đối diện với đàn anh, Hứa Dệt không hề cảm thấy xấu hổ, nhưng khi đối diện lại xuất hiện thêm một người, biến thành hai người đàn ông đồng loạt nhìn về phía cô ——

Cô 囧.

Họ có thể đừng nhìn cô như vậy được không?

Cô cảm thấy rất xấu hổ QAQ.

Hứa Dệt cố hết sức để giữ bình tĩnh, cô đẩy chiếc bánh ngọt nhỏ vốn đang đặt trước mặt mình về phía hai người đàn ông, sau đó vẻ mặt tôn kính nói: “Đàn anh, anh đã mời em và bạn bè của em vé vào chơi nhà ma.”

“???”

Bạn tốt không hề hay biết gì, bắt được mấy từ khóa trong lời nói của cô gái nhỏ ——

“Mời” “Vé vào nhà ma”.

Trên đầu bạn tốt hiện ra vô số dấu chấm hỏi, Thương đại thiếu gia ngài đã gặp qua “nhà mẹ đẻ” của cô gái nhỏ rồi sao, ngay cả vé vào nhà ma cũng miễn cho các cô ấy.

Nếu nói anh không có suy nghĩ gì với cô gái trước mắt này, thì hôm nay mẹ nó tôi trở về nuốt bàn phím chơi game trong nhà.

Những gì anh nói cũng thật dễ nghe, nhưng cuối cùng cũng là ông chủ tôi đến tính tiền không phải sao:)

Hứa Dệt hoàn toàn quên mất người đang ngồi bên trong là một ông chủ, cô không cảm nhận được oán giận của bạn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Cho nên đàn anh, món tráng miệng này coi như là em mời anh đi!”

“……”

Thương Ôn Hứa nghe được những lời này của cô, giống như bị đánh một cú chí mạng, phảng phất như một tia sét từ không trung bổ xuống, chém thẳng vào anh chia làm hai phần.

Đừng nói đến việc các cô gái đều thích những thứ đẹp đẽ, Thương Ôn Hứa là một người đàn ông, vào giờ phút này cũng ý thức được mình cũng là một người thích cái đẹp.

Đồ trước mặt gà không giống gà, vịt không giống vịt, kết quả còn bị bạn tốt nói thành loài không rõ ràng – uyên ương, làm sao anh có thể xuống tay đây?

Lúc này bạn tốt cười cười vẻ mặt âm trầm ôm lấy cổ Thương Ôn Hứa, “Nếu cô bé đã nói là mời cậu rồi, cậu còn khách khí cái gì.”

Không biết vì sao, hắn thế mà có chút hả hê khi người khác gặp hoạ.

Mặc dù chính hắn cũng không biết mình hả hê khi người ta gặp họa vì cái gì, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Thương Ôn Hứa phải ăn sản phẩm mới mà mình nghiên cứu rất lâu mới làm ra, ánh mắt hắn cũng sắp biến thành sao rồi.

Thương Ôn Hứa: “…”

Anh lựa chọn GO DIE.

Bạn tốt một tay ôm cổ anh, hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu miễn vé cho người khác, thì sao cậu không ăn thử sản phẩm mới của tôi coi như bồi thường?”

Bạn tốt của Thương Ôn Hứa rất có điệu nghệ về món tráng miệng, khi sáng tạo đều căn cứ theo cảm hứng của mình mà thêm yếu tố mới vào.

Bình thường hắn cũng thích nghiên cứu một ít sản phẩm mới, những món nhìn qua bề mặt trông vô cùng đẹp mắt, nhưng nó lại không dễ ăn, còn mấy món nhìn không được đẹp mắt thì hương vị lại rất ngon.

Mà lần này tình yêu hệ hắc ám của uyên ương trong phiên bản Tiramisu, chính là tác phẩm hình thành từ tâm trạng dám giận không dám nói của hắn đối với Thương Ôn Hứa.

Thôi được rồi, vừa nghĩ đến mình miễn vé cho nhiều người như vậy, Thương Ôn Hứa cũng thỏa hiệp.

Anh cầm lấy cái nĩa đặt ở một bên đĩa, chọn một khối bánh ngọt nhìn không tệ đưa vào trong miệng mình.

Nếu để bạn tốt biết mình miễn vé cho mười ba người…

Hương kem ngọt ngào trên đầu lưỡi tan ra lập tức khiến tâm tình của anh trở nên tuyệt vời.

Kỳ thật lúc Thương Ôn Hứa ăn miếng đầu tiên, trong khoang miệng Hứa Dệt không tự chủ được tiết ra rất nhiều nước bọt, bởi vì cô nằm sấp trên bàn, ngửi được hương vị ngọt ngào.

“Đàn anh, có ngon không?” Đôi mắt Hứa Dệt lóe lên không chớp chờ mong nhìn Thương Ôn Hứa.

Ngay lúc đầu cô nhìn thấy kiểu dáng kỳ quái này, trong lòng vốn không muốn ăn lắm, nhưng khi cô ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô cảm thấy có thể suy nghĩ của mình sai rồi.

Chỉ cần không nhìn hình dáng kia, chỉ nếm thử hương vị, cũng không phải là không thể.

Gương mặt trắng nõn của cô gái được ánh đèn màu cam ấm làm nổi bật vẻ nhu hòa nói không nên lời, mắt cô giống như ngôi sao nhỏ tỏa sáng lung linh, lúc nhìn anh tràn ngập sự tò mò.

Trên tay Thương Ôn Hứa còn đang cầm cái nĩa màu đen, lúc cầm cái nĩa anh thích móc ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, làn da trắng cùng một bàn tay thon dài rõ ràng.

Anh gật đầu, “Cũng không tệ, em có thể thử xem.”

Người bạn tốt liều sống liều chết mới làm ra được chiếc bánh mà chỉ nhận được ba chữ đánh giá lạnh lùng từ Thương đại thiếu gia, hắn thiếu chút nữa vì tức giận mà hộc máu tại chỗ.

Nhưng mà người hiểu rõ Thương Ôn Hứa đều biết, một câu “cũng không tệ” của anh tương đương với mức độ cao nhất trong cấp bậc đánh giá, bạn tốt ở trong lòng oán thầm anh kiêu ngạo, quay đầu nhìn cô gái nhỏ, hy vọng có thể nghe được từ ngữ cao cấp hơn một chút từ miệng cô.

Trước khi bạn tốt đưa món tráng miệng lên rất cẩn thận để hai chiếc nĩa, Thương Ôn Hứa ngay từ đầu đã chú ý tới, cằm anh khẽ nhếch lên, nhìn vào cái nĩa kia ra hiệu.

Hứa Dệt lập tức hiểu được ý của anh, cầm lấy cái nĩa xắn một khối bánh ngọt đưa vào miệng.

Ngay lập tức, lớp kem ngọt ngào trong miệng chảy một đường từ đầu lưỡi vào tận tim, hương vị mịn màng tinh tế làm cho mồm miệng lưu hương, dư vị vô cùng.

Lúc cô vui vẻ, rất thích nhón ngón chân xuống đất, đôi chân nhỏ bé dưới bàn tự do tự tại lắc lư qua lại.

Giống như một đứa trẻ dễ dàng thỏa mãn, giờ phút này trên mặt đều là nụ cười thuần khiết nhất, “Ăn rất ngon.”

Nói xong, cô cảm thấy sức thuyết phục của mình chưa đủ, lại nghiêm túc bổ sung một câu: “Siêu cấp vô địch, rất ngon.”

Thương Ôn Hứa bật cười.

Dùng từ “vô địch” để hình dung một thức ăn ngon, sợ là cũng chỉ có cô gái trước mặt này thôi.

“Ha ha ha, ăn ngon thì em ăn nhiều một chút.” Bạn tốt được cô gái nhỏ dùng mấy từ khen ngợi, cười không khép được miệng.

Hắn dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Thương Ôn Hứa, có chút lâng lâng: “Nghe thấy không? Cô bé khen tôi làm ngon.”

Mặc dù là như vậy, nhưng Thương Ôn Hứa cũng không lộ ra cảm xúc khó chịu gì, anh chỉ cười.

Nụ cười có thể sử dụng trong mọi tình huống, bạn tốt đang đắc ý vênh váo cũng không chú ý tới nụ cười này của anh.

Đợi đến khi hắn chính thức nhìn thấy sự thật đằng sau nụ cười này, là lúc hắn nhìn thấy một làn sóng phụ nữ từ lối ra, vui vẻ đi về phía bọn họ.

“Chi Chi, bên trong thật sự quá k!ch thích! Em ra ngoài khi nào vậy không khóc sao?” Nữ sinh hip hop đi tới, không câu nệ mà ngồi xuống chỗ bên cạnh Hứa Dệt.

Sau khi ngồi xong nhìn thấy hai vị soái ca ngồi đối diện, cô ấy hướng Thương Ôn Hứa ôm quyền: “Rất cảm ơn anh, trước khi vào nhà ma tôi vẫn chưa cảm ơn anh.”

Thương Ôn Hứa lễ phép gật đầu.

“Vị này là?” Bạn tốt mỉm cười, quay đầu lại nhìn Thương Ôn Hứa, ý tứ trên mặt rất rõ ràng ——

Anh còn không mau giới thiệu?

Lúc này Thương Ôn Hứa mới chậm rãi mở miệng: “Bạn của đàn em.”

Bạn tốt vừa suy nghĩ thì hiểu rõ gật đầu, mấy nữ sinh khác đi theo, một nữ sinh trong đó nói: “Lát nữa mọi người có muốn đi ăn liên hoan không?”

Nữ sinh hip hop nhướng mày: “Tất nhiên là có.” 

Nụ cười trên mặt bạn tốt xuất hiện một tia nghi hoặc, mặc dù trong lòng đã đoán được điều gì đó, nhưng hắn ho nhẹ một tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Mấy vị này là?”

Thương Ôn Hứa vẫn bình tĩnh lặp lại câu trả lời vừa rồi của mình: “Bạn của đàn em.”

Lúc này mọi người đều bị ăn uống làm cho hấp dẫn, cho nên cũng không chú ý tới xưng hô của đàn anh đối với Hứa Dệt, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, “Vậy đợi lát nữa chờ mọi người đi ra, chúng ta cùng nhau thảo luận xem đêm nay đi đâu nhé? ”

“Mọi người —— cửa —— ” Trên mặt bạn tốt phảng phất như có vết nứt từng chút từng chút một lan rộng ra, “Là? ”

Vừa hỏi xong, bên tai vang lên câu trả lời như máy nhắc lại của Thương Ôn Hứa.

Lúc anh nói chuyện mang theo giọng phát thanh trầm thấp của người đàn ông chủ trì, cùng với âm thanh vòm 360 độ: “Bạn của đàn em.”

Bạn tốt thiếu chút nữa thì lật bàn lên, “Còn gì nữa không? Cậu nói hết một lần luôn đi?”

Thương Ôn Hứa dáng vẻ đoan chính, ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Không còn.”

“Bỏ đàn em ra, vừa vặn có thể gom thành ba bàn mạt chược.”

~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: 

Bạn tốt: (╯‵□′)╯︵┻━┻ phá của ông!!!

Hôm nay là Thương ngoan ngoãn (phúc hắc) Ôn Hứa:

– Bạn tốt được vợ khen làm sao bây giờ?

– Trước tiên cho cậu đắc ý một chút, giữ lại chiêu lớn hù chết luôn.