“Minh, chúng tôi ở đây là để cứu cậu, không phải để cậu cứu chúng tôi”, Lâm Vũ cười nói.

Ngay sau đó, ở đường đối diện có năm chiếc xe thương mại có cùng kiểu dáng chạy tới.

Thấy năm chiếc xe thương mại này lần lượt đậu sau chiếc Lamborghini của Lâm Vũ.

Ngay sau đó, cửa của năm chiếc xe thương mại đồng thời được mở ra, hơn bốn mươi thanh niên mặc đồng phục bảo an lao ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng đi về phía đám người Lâm Vũ.

Hàng chục người mặc đồng phục lao đến, tất cả đều cầm dùi cui trên tay, với khí thế hừng hực!
Đám Hoàng Mao đang chuẩn bị ra tay nhìn thấy thế đều đồng loại dừng lại.

“Anh Hoàng Mao, những người này là ai!”, dám đàn em kinh ngạc nói.

“Tao...!Tao không biết”, Hoàng Mao cũng vô cùng bối rối.

Dưới ánh mắt của mọi người, những nhân viên bảo an này bước nhanh đến chỗ Lâm Vũ.

Khoảnh khắc tiếp theo.


"Chủ tịch!!!"
Hàng chục nhân viên bảo an đồng loạt cúi đầu và hô lên, âm thanh vang dội!
Huh!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, đám người Hoàng Mao lập tức ngẩn ra.

Họ không ngờ rằng, hàng chục nhân viên bảo an này hóa ra lại là người mà Lâm Vũ gọi tới.

“Bao vây những người này cho tôi!”, Lâm Vũ vung tay.

"Vâng, thưa Chủ tịch!"
Sau khi hàng chục nhân viên bảo an đồng thanh đáp lại, họ bước tới và bao vây bảy thành viên đám Hoàng Mao lại.

Ngay trước khi Lâm Vũ đến, anh đã gọi điện cho công ty và yêu cầu một nhóm nhân viên bảo an nhanh chóng đến trước cửa quán cà phê Internet Giai Giai.

Đọ xem bên nào nhiều người hơn à, Lâm Vũ lại sợ chắc?
Chỉ cần Lâm Vũ gọi, chỉ cần Lâm Vũ chi tiền, đừng nói hàng chục, thậm chí hàng trăm nghìn người đều có thể gọi tới.

Ngay sau đó, Lâm Vũ chen vào trong đám người.

Bảy người đám Hoàng Mao sợ mất mật, khuôn mặt của họ đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Họ biết rằng bảy người bọn họ tuyệt đối không thể đối phó với hơn bốn mươi nhân viên bảo an này.

Hoàng Mao biết chỉ cần Lâm Vũ ra lệnh, những nhân viên bảo an này sẽ đập bọn họ ra bã!
"Leng keng!"
Con dao găm trong tay Hoàng Mao nhất thời rơi xuống đất, hai tay không ngừng run rẩy, như muốn nói lên nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

Nếu như nói, lúc trước hắn vẫn còn có thể uy hiếp đám người Lâm Vũ.

Thế thì hiện tại, hắn chả còn gì có thể thách thức Lâm Vũ nữa, lại càng không thể kháng cự dù chỉ là nhỏ nhất.

Khoảnh khắc tiếp theo.


Hoàng Mao kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất.

"Đại ca tha cho tôi! Xin tha cho chúng tôi!", Hoàng Mao trực tiếp quỳ trên mặt đất cầu xin thương xót.

Đám đàn em phía sau Hoàng Mao lần lượt quỳ trên mặt đất, cả người đều run lên vì sợ.

"Tha mạng? Mày còn dùng cả dao cơ mà, còn muốn tao tha mạng cho à? Đánh bạn cùng phòng của tao bầm dập, mẹ nó, còn muốn tao tha à?", Lâm Vũ nheo mắt, tỏa ra những tia sắc lạnh.

“Còn nữa, mày có biết ông đây ghét nhất chính là những đứa như mày không, ngày ngày tụ tập tìm người lương thiện để bắt nạt!”, Lâm Vũ hung ác nói.

Ngay sau đó, Lâm Vũ ra lệnh.

"Đánh, đánh thật nặng tay cho tôi! Đánh xong một người sẽ được thưởng 10.000 tệ, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nghiệm!"
"Vâng! Chủ tịch!"
Các nhân viên bảo an rất phấn khích khi nghe tin Lâm Vũ thưởng cho họ 10.000 nhân dân tệ.

Ngay sau đó, bốn mươi nhân viên bảo an trực tiếp vung dùi cui trong tay lao tới.

Cảnh tiếp theo thì không cần phải nói nữa, bảy tên côn đồ, đối mặt với hơn bốn mươi nhân viên bảo an mang theo vũ khí, bị đánh đến mức không phản kháng được tí nào.

Chỉ có thể lăn lộn khắp mặt đất xin tha.

"Được lắm!"

Đám người xem không khỏi vỗ tay tán thưởng, tất nhiên là họ mong đợi thấy được cảnh bọn côn đồ này bị đánh rồi.

Bọn giang hồ lộng hành bị đại gia xử lí trên phố, có thể tưởng tượng được, sự việc này chắc chắn sẽ thành giai thoại đấy!
Về phần Minh, cậu ấy gần như bật khóc vì phấn khích khi chứng kiến cảnh những tên lưu manh xúc phạm mình bị đánh đập.

“Minh, đừng khóc, Lâm Vũ sẽ giúp cậu đòi lại cả gốc lẫn lãi!”, cậu mập vỗ vai Minh nói.

“Ừ!”, Minh gật đầu lia lịa.

"Nhân tiện, chuyện gì vậy, chiếc Lamborghini của Lâm Vũ, và những nhân viên bảo an này nữa".

Minh bây giờ cảm thấy hơi choáng váng, Lâm Vũ mà cậu ấy biết gia đình rất nghèo, tại sao cậu ấy lại đột ngột có một chiếc siêu xe? Lại còn có thể gọi tới nhiều người như vậy chứ.

“Haha, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, chúng ta đi trước đi, cậu hẳn là còn chưa ăn, chúng ta đi ăn cơm trước đã”, Lâm Vũ cũng cười vỗ vỗ vai Minh.

Cậu mập cũng cười nói: "Đúng đúng, vừa rồi cậu gọi điện cho chúng tôi.

Chúng tôi còn chưa kịp và mấy miếng cơm ấy"..