Tỉnh, trang viên nhà họ Liễu.

Bên trong tòa nhà màu trắng chủ đạo ở chính giữa trang viên.

Thư ký của Liễu Chí Trung vội vã từ bên ngoài bước vào, vừa đi vừa nói một cách hào hứng:
"Lão Liễu, chuyện của chi nhánh Thanh Dương có kết quả rồi ạ!"
"Ồ? Nhanh thế á? Kết quả thế nào?", ông cụ Liễu nghe đến cháu trai của mình liền vội vội vàng vàng.

"Chi nhánh Thanh Dương bán nhà ở Hoa Cảnh Viên với giá giảm 30%.

Những khách đang đòi trả căn hộ, sau khi nghe tin giảm giá 30%, hầu hết họ đều dừng việc trả căn hộ, cơn phong ba bão táp này cũng cứ thế mà lắng xuống", thư kí vừa nói vừa cười.

"Giảm giá 30% à? Điều này rất giống với ý tưởng của tôi.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ bán với giá chiết khấu như thế này.

Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất", Liễu Chí Trung gật đầu hài lòng.

Liễu Chí Trung đã tung hoành trên thương trường trong nhiều năm.


Ông ấy không quan tâm quá nhiều đến được mất trước mắt, lúc kiếm được ít thì kiếm được ít thôi, sau này còn có thể kiếm lại mà.

Làm ăn chính là như vậy đấy.

Làm gì có chuyện lần nào cũng thuận buồm xuôi gió? Khi gặp phải rắc rối như thế này, không thể vì không nỡ mà để dẫn đến thua lỗ lớn được.

Ngay sau đó, ông cụ Liễu vội hỏi:
"Ai đã đề xuất phương pháp bán giảm giá này vậy?"
"Là do cậu chủ đề xuất.

Tôi nghe nói khi cậu chủ đưa ra quyết định, mấy quản lý khác còn có chút hoài nghi nhưng cậu chủ đã gạt bỏ hết để đưa ra quyết định cuối cùng", thư kí cười nói.

"Haha, được lắm, được lắm!", ông cụ Liễu sau khi nghe xong liền cười ra tiếng.

"Tôi vẫn còn lo không biết đứa trẻ này liệu có thể xử lý tốt được không.

Dù sao thì nó cũng không có kinh nghiệm, lại còn trẻ.

Tôi sợ nó thiếu quyết đoán, không dám đưa ra quyết định.

Tôi không ngờ nó lại dám đưa ra quyết định lớn thế!”, ông cụ Liễu mặt mũi tràn đầy vui vẻ.

Liễu Chí Trung ý thức rất rõ sự khó khăn khi giải quyết vấn đề này, nếu là một doanh nhân bình thường khác khi gặp phải rắc rối kiểu này sẽ rất đau đầu, ông cụ Liễu vốn nghĩ Lâm Vũ khó có thể xử lý tốt được.

Nhưng cách xử lý của Lâm Vũ đã khiến ông ấy vô cùng ngạc nhiên.

"Đúng thế, thật là dũng cảm khi đưa ra quyết định giảm giá 30%.

Không ngờ cậu chủ lại có dũng khí đưa ra quyết định như vậy", thư ký cũng kinh ngạc.

“Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này, càng ngày càng khiến tôi bất ngờ”, nụ cười trên mặt ông cụ Liễu càng ngày càng đậm.

Chính ông cụ Liễu cũng không ngờ rằng Lâm Vũ có thể giải quyết rắc rối lớn này một cách hoàn hảo như vậy.

"Đúng rồi, lão gia.

Tập đoàn Kim Cường đang âm mưu chống lại tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta, chúng ta có nên cho ông ta nếm mùi chút không?"

"Hãy để cháu tôi làm đi.

Đây vẫn là bài rèn luyện của nó.

Khi cần thiết, tôi sẽ bí mật giúp nó", ông cụ Liễu nói.

...!
Thành phố Thanh Dương, đại học Thanh Dương.

Buổi trưa, ký túc xá của nam sinh.

"Lâm Vũ! Cậu có biết tên khốn Trịnh Hải kia bây giờ thế nào rồi không?"
Lâm Vũ vừa vào ký túc xá, cậu mập đã hào hứng chào hỏi Lâm Vũ.

“Thế nào rồi?” Lâm Vũ thản nhiên hỏi.

"Ngày hôm qua, đến cả nhân viên nhà trường cũng biết chuyện anh ta ăn cứt.

Nhà trường đã yêu cầu admin xóa bài đăng, nhưng ai cũng biết cả rồi, xóa cũng vô ích.

Trịnh Hải còn mặt mũi đâu mà ở lại học nữa? Đã nghỉ học rồi”, cậu mập hào hứng nói.

"Nghỉ học sao? Đáng đời", Lâm Vũ cười lạnh.

Một tên khốn nạn như Trịnh Hải mà chỉ bị hủy hoại danh tiếng đã là nương tay lắm rồi.


“Để kỷ niệm danh tiếng của Trịnh Hải, bữa trưa nay tôi mời”, Lâm Vũ vỗ ngực nói.

Lâm Vũ vẫn đang trong tâm trạng vui vẻ, không chỉ vì Trịnh Hải, mà còn vì vấn đề khu đô thị Hoa Cảnh Viên.

"Hoan hô Lâm Vũ! He he! Có tiệc ăn rồi", cậu mập nghe được Lâm Vũ đãi, lập tức vui vẻ vỗ tay.

Cậu mập biết thân phận cháu trai Liễu Chí Trung của Lâm Vũ, đương nhiên cậu ấy hiểu Lâm Vũ một khi đã đãi thì sẽ là một bữa ăn thịnh soạn.

“Mà này, Lâm Vũ, sao cậu không gọi cho Vương Tuệ”, cậu mập nháy mắt, cười xấu xa với Lâm Vũ.

Mục đích của cậu mập đương nhiên là muốn tạo cơ hội cho Lâm Vũ và Vương Tuệ.

“Được”, Lâm Vũ cười.

Nói thật, Lâm Vũ rất mong được ăn cơm với Vương Tuệ.

Vì vậy Lâm Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tuệ.

"Lâm Vũ, tôi có một tin tốt muốn nói với cậu!".