“Bởi vì tôi?”, mặt Hoàng Mộng Di đỏ bừng.

"Đúng vậy, ngày hôm qua cô đã giúp tôi, tôi nợ cô một ân tình.

Hôm nay tôi giúp cô, coi như trả lại ân tình", Lâm Vũ cười nói.

“Nhưng mà…, hôm qua tôi chỉ trả cho anh vài nghìn tệ, nhưng bây giờ lại là hàng chục triệu thậm chí hơn trăm triệu tệ”, Hoàng Mộng Di nói.

Mặc dù Hoàng Mộng Di muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh nhưng cô ấy cũng không muốn vì cô ấy mà Lâm Vũ mất nhiều tiền, như thế cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi.

“Không sao, đối với tôi mà nói, đó chỉ là tiền lẻ thôi”, Lâm Vũ cười.

“Tuy nhiên, công ty nhà tôi tương đối nhỏ, năng xuất có thể không theo kịp”, Hoàng Mộng Di lo lắng.

"Đơn giản, tập đoàn Hoa Đỉnh chúng tôi sẽ đầu tư một trăm triệu vào công ty của hai người để mở rộng sản lượng!", Lâm Vũ nói.


"Đầu tư cho chúng tôi một trăm triệu?!"
Hai bố con Hoàng Mộng Di choáng váng trước tin tức đột ngột này.

"Ực! Ực! Tôi không nằm mơ đấy chứ?", bố Hoàng Mộng Di nuốt nước miếng, cảm thấy như mình đang mơ.

Hoàng Mộng Di cũng há hốc cái miệng nhỏ nhắn, ngây người nhìn Lâm Vũ.

Nếu họ thực sự đầu tư một trăm triệu vào công ty của nhà cô ấy, sau đó đạt được hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, thì công ty của họ sẽ lên như diều gặp gió.

“Bác Hoàng, bác không nằm mơ đâu, chuyện đầu tư, tổng giám đốc Lưu Ba sẽ nhanh chóng thực hiện”, Lâm Vũ cười.

"Lâm Vũ, anh có thể cho tôi biết lý do không? Anh làm vậy chỉ vì tôi đã trả tiền ăn cho anh sao?", Hoàng Mộng Di không khỏi ngẩng đầu hỏi.

Lâm Vũ lắc đầu: "Không! Vì tôi nhìn thấy lòng tốt của cô và sự chính trực của bố cô nữa.

Tôi cần những người bạn đồng hành như hai người".

"Lâm Vũ, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho gia đình chúng tôi cơ hội này.

Bố tôi và tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc!", Hoàng Mộng Di nghiêm túc.

Bố Hoàng Mộng Di cũng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, chủ tịch Lâm, xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không để anh thất vọng đâu, chúng tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng khoản đầu tư của anh là xứng đáng!"
Đối với bố Hoàng Mộng Di, ông ấy luôn muốn thể hiện tham vọng của mình, nhưng ông ấy không có đủ tiền và mối quan hệ.

Lâm Vũ mỉm cười, sau đó nói: "Bác Hoàng, chắc là giờ bác không bảo cháu tránh xa con gái bác ra một chút nữa chứ?"
“Haha, tất nhiên rồi!”, bố Hoàng Mộng Di cười ngượng nghịu.

Bố Hoàng Mộng Di biết rất rõ rằng có bao nhiêu người muốn kết giao với Lâm Vũ mà đều không đủ tư cách, có bao nhiêu người muốn bám lấy Lâm Vũ mà không có cơ hội kia kìa.


Hơn nữa, Lâm Vũ còn giúp ông ấy rất nhiều!
Hoàng Mộng Di lập tức đỏ mặt khi nghe Lâm Vũ nói vậy.

Lúc này, Lâm Vũ đã đứng lên.

"Được rồi.

Chuyện hợp tác cứ vậy đi.

Về kế hoạch hợp tác cụ thể, tôi sẽ nhờ tổng giám đốc Lưu Ba bàn bạc với hai người".

"Vâng! Chủ tịch Lâm!", Lưu Ba bên cạnh gật đầu.

...!
Bữa tiệc rượu đã kết thúc, đối với Lâm Vũ, bữa tiệc này không chỉ dẹp được Trương Hổ, mà quan trọng hơn là đã gặp được Hoàng Mộng Di, cô gái đã giúp anh ngày hôm qua.

Ngay khi buổi tiệc kết thúc, điện thoại di động của Lâm Vũ vang lên.

Lâm Vũ lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi là ông ngoại Liễu Chí Trung của anh.

Lâm Vũ đương nhiên không dám bỏ qua cuộc gọi của ông ngoại.


“Alo, ông ngoại ạ”, Lâm Vũ nhanh chóng trả lời điện thoại.

"Vũ Nhi, bây giờ ông đang ở nhà cháu.

Cháu về đi, có một số chuyện hai ông cháu ta phải nói với nhau", giọng ông ngoại Liễu Chí Trung phát ra trên điện thoại.

“Ông ngoại, giờ ông đang ở thành phố Thanh Dương sao? Ở nhà cháu á?”, Lâm Vũ có chút kinh ngạc.

“Ừ”, Liễu Chí Trung trả lời qua điện thoại.

“Vâng, cháu sẽ về ngay”, Lâm Vũ trực tiếp đáp lại.

Theo quan điểm của Lâm Vũ, ông ngoại đột nhiên đến thành phố Thanh Dương còn vội vã gọi anh về như thế, chắc là có chuyện quan trọng?
Cúp điện thoại xong, Lâm Vũ vội vàng về nhà..