Uy Minh đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn nhưng cũng không dám chen miệng vào.

Lâm Vũ cầm chén rượu cười khẩy.

"Anh Uy, lúc trước anh mới đe dọa tôi sắp toang rồi nhỉ? Giờ tôi đang đứng trước mặt anh đây, anh định cho tôi toang kiểu gì thì cứ nói, tôi xin rửa tai lắng nghe".

"Chủ tịch Lâm, lúc đó tôi không biết anh là tân chủ tịch nên mới...", giọng Uy Tiểu Lượng run rẩy, vẻ mặt tái nhợt.

"Nghĩa là anh cảm thấy địa vị của tôi không bằng anh, là người dễ bắt nạt, muốn nhục nhã tôi thế nào cũng được à?", Lâm Vũ cười như không cười hỏi.

Uy Tiểu Lượng đờ đẫn gật đầu.

"Địa vị thấp thì nên bị bắt nạt à? Anh có biết tôi ghét nhất là cái loại chó má ỷ mạnh hiếp yếu, cậy gia thế mà bắt nạt người khác như anh không?"
Lâm Vũ nói xong thì hất cả chén rượu vào mặt Uy Tiểu Lượng.

Trong chốc lát, cả hội trường đều chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng quát của Lâm Vũ vang vọng.

Lâm Vũ càng tức thì mọi người càng không dám manh động, sợ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Tất cả mọi người ngồi bàn này đều sợ hãi, ai cũng cúi gằm xuống, thậm chí người nhát gan còn run lên cầm cập.

"Xin chủ tịch Lâm tha cho tôi".

Uy Tiểu Lượng bị hắt rượu, sợ đến mức vội quỳ trên đất xin tha.


Bây giờ anh ta sợ mất mật, cũng hối hận đến xanh ruột, sao anh ta lại đắc tội chủ tịch Lâm cơ chứ.

Bố của anh ta cũng vội quỳ trên đất.

Vì ông ta là cổ đông nên hiểu rõ, Lâm Vũ không chỉ là tân chủ tịch mà còn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

Riêng điều này cũng đủ để bóp ch ết hay bố con bọn họ rồi.

"Chủ tịch Lâm, con trai tôi trẻ người non dạ, đắc tội với anh, tôi xin lỗi anh.

Từ nay tôi sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm".

Uy Minh liên tục giúp Uy Tiểu Lượng xin lỗi.

Lâm Vũ nhìn ông ta, cực kỳ oai phong nói.

"Nếu sau này còn để tôi nghe thấy anh ta ỷ mạnh hiếp yếu thì tôi tính sổ với cả ông nữa đấy, ông hiểu chưa?"
"Hiểu ạ, hiểu ạ".

Uy Minh gật đầu như gà mổ thóc, nhìn cực kỳ hèn mọn.

Lúc này Lâm Vũ xoay người lại, nói to với tất cả mọi người ở bữa tiệc.

"Từ hôm nay trở đi, ở chỗ tôi có một quy định, nếu để tôi biết những người hợp tác với công ty chúng tôi lại ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt những người có địa vị thấp thì tập đoàn Hoa Đỉnh chúng tôi sẽ dừng hợp tác với công ty đó, cũng sẽ kêu gọi giới kinh doanh tẩy chay công ty đó".

Lúc trước Lâm Vũ nghèo khó rất hay bị người khác bắt nạt, mà lý do là vì nhà anh nghèo nên dễ bắt nạt.

Bọn họ bắt nạt người nghèo như anh chả cần lý do, có thể là tự tìm niềm vui hoặc để thể hiện bản thân mình mà thôi.

Thế nên anh ghét nhất là người ỷ mạnh hiếp yếu, dựa gia thế mà bắt nạt người khác.

Giờ anh đã có tiền có quyền thì trong khả năng của bản thân, anh sẽ cố gắng để chuyện này hạn chế xảy ra nhất có thể.

Lâm Vũ nói xong, cả hội trường lặng ngắt như tờ.

"Sao? Mọi người không nghe rõ lời tôi nói à? Trả lời tôi đi.", Lâm Vũ lạnh lùng nói.

Giọng anh không lớn nhưng cực kỳ đanh thép.

"Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi ạ".

Đám sếp tổng và cậu ấm cô chiêu vội vàng gật đầu.

Lúc đám sếp tổng này mới nhìn thấy Lâm Vũ, nghĩ anh còn trẻ người non dạ, khá dễ chơi, chỉ cần khua môi múa mép một chút là qua mặt được anh ngay.

Nhưng khí thế vừa nãy của anh khiến không ai nghĩ có thể dễ dàng qua mặt anh nữa.

Lâm Vũ nhìn thấy mọi người trả lời thì vừa lòng gật đầu.

Sau đó, anh quay đầu nhìn Uy Tiểu Lượng.

"Anh Uy, tôi mong từ nay về sau anh đừng đến làm phiền Hoàng Mộng Di nữa, nếu không tôi cho anh đẹp mặt đấy".

Lúc Lâm Vũ nói xong câu cuối cùng, anh nheo mắt, trong mắt tỏa ra khí lạnh kinh người..