"Đợi chút!"
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Vũ quay đầu lại, thì nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa.

Cô gái mặc áo khoác trắng và quần jean, có đôi chân thon dài, hàng lông mi dài, đôi mắt sáng như sao và cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào.

Mỹ nhân!
Đây chắc chắn là một mỹ nhân mang đầy ánh nắng và hơi thở thanh xuân, không chỉ là đẹp mà còn có khí chất nữa!
Thành thật mà nói, cô ấy giống như một thỏi nam châm có từ tính, Lâm Vũ đã bị cô ấy thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước mặt Lâm Vũ.

“Quản lý, tôi trả tiền cho họ.

Quẹt thẻ đi”, cô gái đưa một tấm thẻ cho quản lý, giọng nói nhẹ nhàng thanh tú.

"Người đẹp, cô thực sự muốn trả tiền cho họ sao? Cậu ta là một tên lừa đảo đấy! Cô chỉ bị họ lừa thôi!", người quản lý tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lại có người đi ra trả tiền cho hai người Lâm Vũ.

"Bị lừa hay không là việc của tôi, nhà hàng các ông lo việc thu tiền là được rồi".

"Cái này...!được rồi".


Người quản lý gật đầu, sau đó cầm thẻ ngân hàng đi quẹt.

Đối với nhà hàng bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền là được, đây là việc quan trọng nhất, nếu bọn họ báo cảnh sát, cho dù hai người Lâm Vũ bị bắt đi cũng không ai trả tiền ăn, ngược lại, nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ.

Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn tán của nhiều thực khách có mặt tại nhà hàng, họ đều có quan điểm giống nhau, đều cho rằng cô gái này thật ngu ngốc, tin người.

Khi người quản lý đi quẹt thẻ.

“Mỹ nhân, cám ơn cô đã tin chúng tôi không phải kẻ lừa đảo, cám ơn cô đã giúp chúng tôi!”, cậu mập không ngừng cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, mọi người đều có lúc khó khăn mà”, cô gái cười lễ phép.

Lâm Vũ bất ngờ nhìn cô ấy, Lâm Vũ không ngờ sẽ có người sẵn sàng giúp đỡ họ, hơn nữa còn là một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.

“Chào người đẹp, tôi tên là Lâm Vũ, cho tôi mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người đều cho rằng chúng tôi là một lũ lừa đảo mà cô lại tin chúng tôi?”, Lâm Vũ tò mò hỏi.

"Nếu các cậu là đám lừa đảo thì coi như tôi xui xẻo đi, nếu không phải thì tôi đã giúp được các cậu.

Tôi cảm thấy nó đáng", cô gái thản nhiên đáp.

Nghe được những lời trong lòng của cô gái, Lâm Vũ không khỏi có chút sửng sốt, đây không phải là một cô gái tốt bụng sao?
Lúc này, người quản lý đã quay lại.

“Thưa cô, thẻ đã được quẹt thành công.

Đây là hóa đơn!”, quản lý đưa thẻ và hóa đơn cho cô gái.

Thấy thế, Lâm Vũ nói với cô gái:
"Người đẹp, tôi sẽ viết phiếu nợ cho cô.

Cô để lại số điện thoại cho tôi đi.

Mai tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần.

Tôi sẽ cho cô thấy rằng tôi không phải là kẻ lừa đảo".

Lâm Vũ trước đó đã nói nếu ai cho anh mượn tiền thì anh sẽ trả lại gấp mười lần, Lâm Vũ nói được làm được!
Cô gái lắc đầu: "Không cần, tôi giúp cậu không phải vì tiền, tôi chỉ muốn giúp thôi".


Nói xong cô gái trực tiếp bước ra ngoài.

Cô gái đột nhiên rời đi khiến Lâm Vũ có chút bối rối.

Lâm Vũ vốn tưởng rằng cô gái này đồng ý giúp đỡ mình là vì số tiền gấp mười lần.

Kết quả là cô gái này không làm vì tiền, thậm chí còn không có ý định để Lâm Vũ trả lại số tiền kia? Cứ vậy mà rời đi ư?
"Lâm Vũ, cái này …", cậu mập cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Mập, đi thôi!"
Lâm Vũ nhanh chóng gọi cậu mập và đuổi theo ra ngoài!
Sau khi đuổi theo ra khỏi nhà hàng, Lâm Vũ lập tức nhìn thấy bóng lưng của cô gái xinh đẹp.

“Này, cô có thể cho tôi biết, cô tên là gì không?”, Lâm Vũ nói lớn về phía bóng lưng của cô gái.

Lâm Vũ muốn biết tên cô gái, Lâm Vũ muốn trả lại số tiền còn nợ cho cô ấy.

Cô gái dừng lại và nói: "Người lạ".

Nói xong, cô gái đi thẳng đến một chiếc Audi A4 màu trắng bên đường, mở cửa xe ngồi vào.

Ngay sau đó, xe nổ máy, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của Lâm Vũ.

“Người lạ, thật là một người lạ tốt bụng”, Lâm Vũ thốt lên.

“Lâm Vũ, cứ để cho người ta trả tiền cho mình thế sao?”, cậu mập nhìn Lâm Vũ.

“Đương nhiên tôi muốn trả lại tiền cho cô ấy, nhưng đáng tiếc là cô ấy không để lại thông tin gì cho chúng ta cả”, Lâm Vũ bất lực đập tay.


"Đúng rồi! Biển số xe!", Lâm Vũ đột nhiên vỗ trán.

Vừa rồi cô gái tự lái xe đi, chỉ cần Lâm Vũ biết biển số xe của cô ấy, anh nhất định sẽ tìm được cô ấy.

Đáng tiếc Lâm Vũ không nghĩ tới chuyện này, cho nên cũng không nhớ biển số xe.

“Mập, cậu có nhớ biển số xe không?”, Lâm Vũ nhìn cậu mập.

“Tôi… tôi cũng không nghĩ đến”, cậu mập cười khổ.

"Hôm nay tôi nợ cô ấy một ân huệ, hy vọng có thể gặp lại cô ấy trong tương lai …", Lâm Vũ nhìn về phía xa xăm.

Một cô gái tốt bụng như vậy, đương nhiên là Lâm Vũ hy vọng sẽ gặp lại cô ấy, Lâm Vũ cũng muốn đích thân trả lại ân tình cho cô ấy nữa.

Chỉ là, biển người quá rộng lớn, gặp lại nhau có lẽ không phải là chuyện dễ dàng, có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

"Nhân tiện, tên khốn nạn đã lấy trộm ví của tôi! Đừng để tôi gặp được hắn lần nữa, nếu không tôi nhất định sẽ khiến hắn phải ăn đủ đấy!", Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Vũ biết thủ phạm khiến bản thân không có tiền trả hóa đơn, thậm chí còn bị nhầm là kẻ lừa đảo chính là tên trộm kia, nếu hắn không lấy trộm ví của Lâm Vũ thì chuyện này sẽ không xảy ra!
"Đúng, đúng! Loại trộm đáng ghét này, phải giã hắn ra bã!", cậu mập gật đầu đồng ý..