Cố Đình Quân chưa bao giờ gặp cô gái nào tự kỷ như vậy.

Nhưng đúng là tính trẻ con, hắn cười gật đầu, nói: "Đúng, tiểu tiên nữ!"

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Cố Thất gia, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy cả người có chút kỳ quái.

Nhưng lại không biết kỳ quái ở đâu! Chắc là do người này luôn luôn mỉm cười đi?

Rõ ràng không phải một người thích cười, khí chất cũng không phù hợp, nhưng mà hắn lại cứ cười như vậy. Ngay cả trong giọng nói đều lộ ra ý cười. Đường Kiều hoảng hốt nghĩ tới môn học ở trường.

Giọng nói mang theo ý cười của hắn làm cho nàng nhớ đến tiếng hát duyên dáng trong tiếng đàn phong cầm.

Đường Kiều ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu rọi xuống làm cho Cố Đình Quân nhìn giống như một bức tranh vậy.

Đường Kiều nhìn ngây người.

Ở trong mắt Đường Kiều, Cố Đình Quân chính là một bức tranh.

Mà ở trong mắt người khác, hai người đứng cùng một chỗ cũng đẹp như một bức tranh.

Người này không phải ai khác, chính là Đoan Mộc Cảnh Dục.

Hắn vạn lần không ngờ tới, hắn chỉ là muốn ra ngoài tìm Cố Nhị Nữu lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng khủng bố như vậy.

Cố Đình Quân và Đường Kiều đứng đối diện dưới giàn hoa, Đoan Mộc Cảnh Dục muốn tìm từ ngữ dễ nghe để hình dung một chút. Nhưng mà càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân đọc không ít sách, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp.

Chỉ có thể nói một câu.

Mẹ nó, thật là đẹp mắt!

Đúng vậy, hai người này đứng cùng một chỗ nhìn thật đẹp a!

Ngay cả Đoan Mộc Cảnh Dục cũng không thể không thừa nhận, quả nhiên là một đôi bích nhân.

Nhưng mà, hai người này đều có chút khủng bố a!

Cố Đình Quân nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của Đoan Mộc Cảnh Dục, gật đầu chào hỏi.

Nhưng lại không có ý định giới thiệu Đường Kiều với Đoan Mộc Cảnh Dục.

Loại người ăn chơi trác táng này không thích hợp để Y Y quen biết. Tiểu tiên nữ đơn thuần như Y Y, rất dễ bị loại người này làm hư.

Đường Kiều nhìn theo tầm mắt của Cố Đình Quân, vừa nhìn thấy người, nàng lập tức nở nụ cười.

Đoan Mộc Cảnh Dục giật mình một cái, không chút nghĩ ngợi, xoay người lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong nhà như thấy quỷ.

Cố Đình Quân hơi hơi nhíu mày.

Đường Kiều tò mò hỏi: "Hắn chạy làm cái gì a?"

Còn nữa, sao Đoan Mộc Cảnh Dục lại ở nơi này?

Đường Kiều buồn bực nghĩ.

Cố Đình Quân mỉm cười: "Chắc là bệnh cũ tái phát."

Dù sao, tinh thần người này không được bình thường cho lắm.

Tâm tư của loại người này không ai có thể hiểu được.

Cố Đình Quân lại nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem nhà của Cố Nhị Nữa!"

Đường Kiều: "A? Được!"

Hai người đi đến vườn hoa, rất nhanh liền nhìn thấy Cố Nhị Nữu đứng ở cửa "nhà" của mình, trông có chút đắc ý.

Đường Kiều thề, nàng thật sự nhìn thấy sự đắc ý trong đôi mắt của Cố Nhị Nữu.

Thật sự là.. Chó thành tinh a!

Đôi mắt Đường Kiều suýt chút nữa rơi ra. "Nhà" của Cố Nhị Nữu vô cùng xa hoa.

Toàn bộ chuồng chó có mấy phần giống như biệt thự, phong cách phương Tây, gạch xanh ngói đỏ, cửa là hình cung. Cái đuôi của Cố Nhị Nữu phe phẩy, rất đắc ý.

Đường Kiều nhìn chằm chằm một lát, ánh mắt mang theo kính sợ: "Quả nhiên.. Xa hoa!"

Cố Đình Quân mỉm cười: "Cho nên, nó không quen ngủ ở chỗ khác, ngươi có thể hiểu đúng không?"

Đường Kiều nhanh chóng gật đầu. Đương nhiên hiểu.

"Đây giống như lâu đài công chúa a!" Đường Kiều nhận xét.

Cố Đình Quân bình tĩnh nói: "Nhị Nữu chính là công chúa."

Đường Kiều lại sốc.

Nói thật, nàng thật sự không hiểu Cố Thất gia nghĩ gì.

Là do đẳng cấp của nàng không đủ cao đúng không?

Đường Kiều nhìn chuồng chó kiểu Tây, lại nhìn Cố Nhị Nữu. Cố Nhị Nữu "gâu gâu" kêu, giống như đang khoe khoang.

Đường Kiều cảm thấy thế giới này thật vi diệu nha!

Nàng đè tay lên ngực, nói: "Ta cảm thấy bản thân mình thật vô dụng!"

Bộ dáng đùa giỡn này làm cho Cố Đình Quân buồn cười.

Hắn hỏi: "Chẳng lẽ Cố Nhị Nữu sẽ không thể là công chúa sao?"

Hắn trêu ghẹo hỏi lại, Đường Kiều không có gì để chống đỡ, chỉ đành gật đầu liên tục.

Cố Đình Quân lại nở nụ cười. Điều này làm cho Đường Kiều càng thêm mơ hồ, người này hôm nay thật kỳ lạ, có chuyện gì vui mà cười suốt như vậy a?

Người không biết còn tưởng hắn dễ tính.

Bao nhiêu người sẽ bị bộ dáng này lừa a?

Tầm mắt Cố Đình Quân quét một vòng trên người Đường Kiều, hỏi: "Phật châu ta đưa cho ngươi đâu? Không đeo sao?"

Giống như tùy tiện hỏi một câu.

Đường Kiều lập tức nói: "Có đeo!"

Quả nhiên, may mà nàng đã tính đến chuyện này!

Đường Kiều lấy Phật châu từ trên cổ xuống, cười hì hì: "Bộ quần áo này không hợp với nó nên ta đeo lên cổ."

Cố Đình Quân nhìn ánh mắt "Mau khen ngợi ta đi" của nàng, nói: "Thật ngoan."

Đường Kiều cười hắc hắc.

Cố Đình Quân: "Cô bé đáng thương, luôn gặp tai nạn. Cái này sẽ phù hộ cho ngươi luôn bình an."

Đường Kiều vội vàng gật đầu, vô cùng thành kính.

Chắc là vì hai người luôn luôn nói chuyện mà không để ý đến nó, Cố Nhị Nữu có chút mất hứng, lập tức nhảy về phía Đường Kiều. Lần này Đường Kiều có kinh nghiệm, nhanh chóng tránh ra, cười khanh khách, đắc ý nói: "Không chạm được ta, không chạm được ta, Nhị Nữu ngốc!"

Cố Nhị Nữu "Gâu" một tiếng, lại xông lên.

Đường Kiều chạy trốn rất vui vẻ.

Một lát sau, mồ hôi thấm ướt cái trán của Đường Kiều.

Nàng thở dốc, kéo Cố Đình Quân chắn trước mặt, nói: "Cố Nhị Nữu ngu ngốc, ngu ngốc!"

"Gâu gâu gâu!"

"Ngu ngốc!" Đường Kiều le lưỡi với nó.

Cố Đình Quân: "..."

Hai người một chó đùa giỡn trong vườn hoa, mà người nào đó đứng bên cửa sổ lại cảm thấy run rẩy.

Hình ảnh này quá đáng sợ đi!

Đoan Mộc Cảnh Dục không hiểu, có phải là bản thân hắn không có kiến thức, hay là con gái đều dáng vẻ này.

Hắn thường xuyên đứng ở cửa sổ nghe lén.

Nhớ lại người đàn bà mặt ngoài hiền lành, sau lưng âm hiểm ở Đường gia kia..

Lại nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu bên dưới, trên thực tế nàng là kẻ biến thái biết dùng đao dùng súng. Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy cuộc sống thật khủng bố!

Phụ nữ thật là đáng sợ!

Rất nhiều năm sau, mọi người đều không rõ, năm đó nhị công tử chơi bời lêu lổng của Đoan Mộc gia sau một chuyến đi chơi Thượng Hải về liền mắc chứng bệnh sợ phụ nữ. Sửa lại thói hư tật xấu ngày xưa, không bao giờ trêu chọc con gái, tu chí làm người.

Những chuyện này đều là chuyện lạ của sau này. Bây giờ còn chưa có ai biết được.

Đoan Mộc Cảnh Dục đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm, chỉ thấy Đường Kiều đứng ở nơi đó, giống như tiên nữ vậy.

Hắn lại cảm thấy tinh thần của mình không tốt, không muốn tự ngược đãi chính mình, yên lặng lùi về giường.

Hay là.. Nhanh chóng về phương Bắc đi!

* * *

Đường Kiều ở đây chơi rất vui vẻ, mà Đường phu nhân lại đang nôn nóng vì không tìm được con gái.

Bà ra ngoài liền không thấy Đường Kiều đâu, hỏi người lái xe mới biết con gái mình bị một con chó "bắt cóc".

Đường phu nhân suýt nữa bị tức chết.

Con gái bà có hiểu hay không lòng người hiểm ác a!

Có biết hay không trên đời có rất nhiều người xấu!

Đường phu nhân vừa nghĩ đến đây, càng thêm lo lắng, trong đầu hiện lên cảnh tượng con gái khóc lóc kêu "Cứu mạng!".

Ba bước thành hai bước, nhanh chóng đập cửa nhà bên.

Đường Kiều nghe nói bên ngoài có một vị phu nhân tìm nàng, lúc này mới nhớ đến nàng mải chơi với Cố Nhị Nữu, lại quên mất mẹ ruột của mình.

A di đà Phật!

Chỉ mong mẫu thân đừng bóp chết đứa con gái bất hiếu này!

Đường Kiều chơi với Cố Nhị Nữu rất lâu, quần áo có chút lộn xộn, bím tóc cũng rối tung lên.

Nàng dùng mũi chân chọc chọc trên đất, hỏi: "Sau này.. Sau này ta có thể đến thăm Cố Nhị Nữu không?"

"Gâu!" Cố Nhị Nữu lập tức đồng ý.

Đường Kiều tiếp tục chọc: "Ta muốn hỏi chủ nhân của ngươi a!"

Cố Đình Quân cười: "Tất nhiên là được."

Đường Kiều lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ngài đồng ý rồi nha!"

Sợ Cố Đình Quân đổi ý, Cố Đình Quân mỉm cười: "Nếu không.. Nghoéo tay?"

Đường Kiều giơ ngón tay út lên: "Nghoéo tay!"

Cố Đình Quân cũng đưa tay ra, ngón tay của hắn thon dài, tay hai người móc lại, kéo một chút, đóng dấu!

Đường Kiều nở nụ cười, vừa quay đầu chạy nhanh ra cửa vừa hô: "Ta sẽ lại đến.."

Cố Nhị Nữu ngao một tiếng, muốn đuổi theo, Cố Đình Quân kêu: "Nhị Nữu."

Nhị Nữu buồn bã dừng lại, nhìn phương hướng Đường Kiều rên rỉ.

Cố Đình Quân đi đến bên cạnh nó, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ bộ lông rậm của nó.

"Sau này Y Y sẽ lại đến."

Lại nghĩ nghĩ, nói: "Nếu Y Y không đến, chúng ta có thể đến nhà nàng tản bộ a."

"Gâu!"

Cố Đình Quân nở nụ cười.

Đường Kiều chạy đến cửa liền nhìn thấy Đường phu nhân nôn nóng bên ngoài.

Đường phu nhân chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng con gái chật vật như vậy, lập tức nổi giận.

"Ai bắt nạt con, ta giết hắn! Tên xấu xa này.."

Đường Kiều nhanh chóng giữ chặt Đường phu nhân, cười khanh khách: "Không ai bắt nạt con, là con chơi đùa với Cố Nhị Nữu a!"

Đường phu nhân mê mang không hiểu.

Đường Kiều cười nói: "Là một con chó to béo a, nó vô cùng thông minh. Chủ nhân của nó coi nó là công chúa, còn xây cho nó một lâu đài. Cái lâu đài kia.."

Đường Kiều ôm tay Đường phu nhân, vừa đi vừa nói chuyện.

Đến lúc về nhà, lỗ tai Đường phu nhân đều thành kén.

Bà xin tha: "Ta biết con chó kia vô cùng tốt rồi, con không cần phải nói nữa!"

Đường Kiều không chịu: "Nhưng mà con còn muốn nói.."

Đường phu nhân lâu lắm mới thấy con gái trẻ con như vậy, nghĩ nghĩ, hỏi thử: "Nếu không.. Con cũng nuôi một con?"

Đường Kiều quyết đoán từ chối: "Không cần!"

Nàng nghiêm túc nói: "Tất cả chó đều không phải Cố Nhị Nữu."

Đường phu nhân: "! Ta thấy con bị tẩu hỏa nhập ma rồi!"

Bà rốt cuộc không chịu nổi con gái mình, yên lặng về phòng.

Đường Kiều một thân mồ hôi bụi bặm, về phòng tắm rửa. Sau khi thay xong quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khái ngồi ở xích đu ngoài ban công, lắc lư.

Dần dần nàng cũng mệt mỏi, chậm rãi thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại, mặt trời đã ngã về Tây, hoàng hôn đỏ tươi cuối chân trời chiếu lên người.

Đường Kiều nhìn thấy trên người đắp một cái chăn mỏng.

Vươn vai một cái, Đường Kiều vào phòng.

Tứ Diệp đang giặt quần áo, nghe tiếng động liền ngẩng đầu cười nói: "Tiểu thư đã tỉnh."

Lại nói: "Tiếu thư mệt lắm đúng không? Vừa rồi em đắp chăn cho người, người cũng không biết!"

Bình thường tiểu thư ngủ không sâu giấc, chỉ cần một tiếng động nhỏ nàng đã tỉnh. Nhưng hôm nay lại hoàn toàn không có cảm giác.

Đường Kiều lại vươn vai, vặn thắt lưng, nói: "Rất mệt."

Nàng bước từng bước xuống lầu, bên dưới đèn đuốc sáng trưng.

Đường Kiều nhìn thấy Thẩm Thanh, nhanh chóng tranh công: "Bác, hôm nay chúng ta xem nhà giúp bác, rất là mệt. Bác phải thưởng lớn cho chúng ta nha!"

Thẩm Thanh cười hỏi: "Sẽ thưởng, sẽ thưởng, Y Y muốn cái gì?"

Đường Kiều làm bộ ngẫm nghĩ.

Đường phu nhân hừ một tiếng, nói: "Không cần nghĩ, muốn chó nhà người ta đi?"

Đường Kiều cười khanh khách: "Đúng vậy!"

Một câu chọc mọi người bật cười.

Đường Chí Dong ngồi một bên, nhìn thấy mọi người không nói chuyện với hắn, cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng mà có Thẩm Thanh ở đâu, Đường Chí Dong chỉ có thể giả chết.

Đường Kiều: "Bác, gần đây bác rất bận sao?"

Thẩm Thanh gật đầu: "Có chút."

Dừng một chút, ông ném ra một quả bom: "Ta muốn đợi xử lý xong chuyện thuyền biển, sẽ chuyển sang làm việc khác."