Đường Kiều thật sự rất tò mò, vô cùng muốn xuống lầu nhìn một cái. Nhưng Đường phu nhân sợ nàng bị thương, kiên quyết không chịu cho nàng xuống lầu.

Đường Kiều có chút bất đắc dĩ, nhớ đến kinh nghiệm từ trước, Đường Kiều mở cửa sổ nhìn xuống dưới thăm dò. Đúng là kỳ lạ, rõ ràng cửa chính cách âm rất tốt, nhưng cửa sổ lại kém hơn rất nhiều. Thời tiết ấm áp nên mọi người có thói quen mở cửa sổ. Quả nhiên, nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo.

Hồ Như Ngọc hình như không bình tĩnh như bình thường, tiếng khóc chói tai làm người ta sợ hãi, nổi da gà.

Bản thân Đường Kiều lại cảm thấy tiếng khóc này nghe rất vui tai.

Đúng là nhìn kẻ thù khóc là một chuyện làm người ta sung sướng.

Đường Kiều nghĩ như thế.

A?

Một chiếc xe chậm rãi tiến vào sân, hình như có chút quen mắt.

Lực chú ý của Đường Kiều bị hấp dẫn, bên phía Hồ Như Ngọc cũng không quan tâm nữa.

Lúc này xe đã dừng lại, một người đàn ông từ trong xe bước xuống. Giống như cảm giác được ánh mắt của Đường Kiều, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Đường Kiều mỉm cười nâng bàn tay nhỏ bé: "Thất gia!"

Cố Đình Quân nhìn nụ cười tươi đẹp của nàng, đoán tâm trạng của nàng hôm nay không tồi. Nhưng khi nhìn thấy Đường Kiều mặc đồ bệnh nhân, dừng lại một chút, mở miệng nói một câu.

Cách xa như vậy, Đường Kiều chỉ biết hắn đang nói gì đó, nhưng không thể nghe rõ cái gì.

Cố Đình Quân cũng không thể lớn tiếng gọi người như nàng được.

Hắn vô cùng trầm ổn.

Đường Kiều thấy Cố Đình Quân không biết nói cái gì liền đi vào bệnh viện, quay đầu cười khanh khách nói với Đường phu nhân vừa vào cửa: "Khả năng.. Con sẽ có một vị khách đến thăm."

Đường phu nhân vừa đi ra ngoài gọi điện cho Chu San San, bà lập tức nói: "Chu tiểu thư nói ngày mai sẽ đến thăm con."

Đường Kiều biết mẫu thân hiểu lầm, hờn dỗi nói: "Không phải Chu San San, là một nhân vật lớn."

Đường phu nhân không quan tâm nàng, chỉ nói: "Con nhanh chóng trở về giường nằm yên cho ta. Sao lại đứng ngoài cửa sổ, con muốn dọa chết ta có phải không?"

Đường Kiều thè lưỡi, vò đầu: "Con không sao mà, chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi."

Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Kiều khập khiễng nhảy mấy bước muốn ra mở cửa. Đường phu nhân bị động tác của nàng dọa sợ, tức giận nói: "Con thành thật ngồi lên xe lăn cho mẹ."

Nói xong, bà liền xoay người mở cửa.

A?

Không quen!

Một người đàn ông một thân quần áo đắt tiền, trong tay nắm một chuỗi Phật châu, chỉ đứng ở đó cũng khiến người ta cảm thấy run sợ. Tuy rằng trên mặt hắn mang theo ý cười, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy gần gũi.

Người này trời sinh làm cho người ta cảm thấy xa cách.

Mà không phải một khoảng cách nhỏ, là một vạn tám ngàn dặm a..

"Ngài tìm.." Đường phu nhân máy móc mở miệng, lại nghĩ đến con gái nói nàng sẽ có khách.

Bà nghiêng người nhìn con gái.

Đường Kiều lập tức nói: "Thất gia, ngài vào ngồi nha."

Đường phu nhân vừa nghe thấy là khách của con gái, cũng mỉm cười tiếp đón: "Mời ngài vào, mời vào."

Tuy rằng không biết làm sao con gái lại có thể quen biết một người như vậy, nhưng người tới là khách, đạo lý này bà vẫn biết.

Cố Đình Quân nhìn chân của Đường Kiều, lại nhìn bả vai nàng, giọng nói lộ ra chút thân thiết.

"Sao lại làm cho bản thân bị thương như vậy?"

Hầu hết những lúc hắn nhìn thấy nàng đều là bộ dáng đáng thương như vậy..

Đường Kiều cũng không giấu diếm, cười nói: "Ta đánh nhau với vợ bé của cha ta, bị bắt nạt.."

Nàng cúi đầu, cảm khái nói: "Gần đây vận khí của ta không tốt lắm!"

Cố Đình Quân cúi đầu nhìn nàng, từ từ ngồi xổm xuống.

Đường Kiều: "!"

Cố Đình Quân ngồi xổm xuống trước xe lăn của Đường Kiều, mỉm cười đeo chuỗi Phật châu của hắn vào trong tay nàng, xoay một vòng, giọng nói ấm áp: "Gặp được nhau chính là duyên phận. Cái này cho ngươi, sau này nó sẽ phù hộ ngươi."

Đường Kiều: "?"

Nhìn thấy Đường Kiều ngẩn người, Cố Đình Quân mỉm cười xoa xoa đầu nàng, nói: "Tiểu cô nương cần phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Giờ phút này Đường Kiều mới phản ứng lại, nàng nghiêm túc nói: "Ta không thể nhận đồ của ngài."

Nàng cắn môi muốn tháo chuỗi Phật châu xuống.

Cố Đình Quân mỉm cười: "Nó đã theo ta nhiều năm, rất linh nghiệm."

Đường Kiều suy nghĩ một chút, mới gật đầu đồng ý.

Nàng nhẹ giọng nói: "Được, cảm ơn ngài."

Cố Đình Quân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Kiều. Ngón tay bởi vì ngã xuống bồn hoa nên xước một vết nhỏ, miệng vết thương cũng không nghiêm trọng. Nhưng ở trên bàn tay nhỏ bé trắng trẻo non mịn trông rất ghê người.

Ngón tay Cố Đình Quân nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên tay Đường Kiều, ngẩng đầu nhìn nàng.

Hai má Đường Kiều trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hắn mỉm cười, ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nói: "Có đau không?"

Đường Kiều lắc đầu.

Nàng có chút ngượng ngùng cười nói: "Ta nhận quà của ngài, nhưng ta lại không có cái gì cho ngài."

Nụ cười của Cố Đình Quân càng sâu thêm một ít, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của Đường Kiều: "Ta không cần ngươi cho ta cái. Ta nghĩ, ngươi cũng không có gì có thể cho ta a."

Đường Kiều cảm thấy tay nàng rất ngứa, rất ngứa, giống như có một sợi lông chim không ngừng lướt qua vết thương của nàng, làm trong lòng nàng cũng run rẩy theo.

Không cần phải sợ!

Thấy Cố Đình Quân không phát hiện nàng khác thường, Đường Kiều cũng không sợ nữa.

Nhưng mà cứ có cảm giác kỳ lạ..

Nàng cắn cắn môi, nói: "Vậy đợi đến khi ta buôn bán có lãi sẽ mời ngài ăn cơm."

Cố Đình Quân sửng sốt, nhịn không được lại mỉm cười: "Mời ta sao?"

Đường Kiều vội vàng gật đầu, ừ một tiếng, nàng nói: "Ta mời ngài, dùng tiền ta kiếm được, mời ngài được không?"

Giọng nói mang theo ý cười, mềm mại yếu đuối, thậm chí có chút làm nũng.

Cố Đình Quân đã gặp rất nhiều người phụ nữ nịnh nọt hắn, nhưng tính cách hắn luôn luôn xa cách, không thích tiếp xúc với nhiều người. Phụ nữ càng không có.

Nhưng bây giờ nhìn Đường Kiều làm nũng đáng yêu như vậy, hắn lại không thể nói lên lời từ chối.

Tiểu nha đầu này có ánh mắt rất trong sáng, không ôm tình toán gì với hắn, chắc cũng vì thế, Cố Đình Quân mới có thể ở gần nàng.

Một tiểu cô nương đáng yêu mềm mại a!

Đúng là một đứa bé a!

Cố Đình Quân như bị ma quỷ ám, đưa tay nhéo hai má Đường Kiều một cái, mỉm cười: "Được!"

Hai má Đường Kiều bỗng chốc đỏ bừng lên.

Nàng lắp bắp: "Vậy.. Ta.. Ta sẽ cố gắng!"

Cố Đình Quân cười càng vui hơn.

Đường Kiều cứ thế ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Cố Đình Quân, cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đẹp trai nha!

Nàng rất ít khi chú ý đến diện mạo của một người đàn ông, cơ bản chỉ chia thành hai loại: Có thể nhìn và không thể nhìn.

Có thể làm cho nàng có cảm giác rất đẹp trai đúng là một chuyện không dễ dàng nha.

Hai người đều không nói chuyện. Mà trái tim Đường phu nhân lại giống như ngồi trên đống lửa vậy.

Đặc biệt là động tác kia của người đàn ông này, ánh mắt Đường phu nhân mở to, cải thảo nhà mình trồng còn chưa có lớn đâu!

Này này này.. Người này là ai vậy?

Ruột gan Đường phu nhân nóng như lửa đốt, sắc mặt cũng thay đổi liên tục, sắp đến lúc bùng nổ..

Cố Đình Quân đứng lên, mỉm cười: "Ta còn có chuyện, đi về trước."

Đường Kiều nhanh chóng gật đầu: "Được!"

Cố Đình Quân quay người khẽ gật đầu với Đường phu nhân, lập tức bước đi.

Đường Kiều tha thiết nhìn theo bóng lưng Cố Đình Quân, lại nhìn Phật châu trong tay, đột nhiên ôm mặt nói: "Nếu hắn biết sự thật, có phải sẽ bóp chết ta hay không a?"

Đường phu nhân mê mang hỏi: "Sự thật gì?"

Đường Kiều cười tủm tỉm cúi đầu, không nói chuyện.

Sự thật gì.. Dùng tên tuổi của hắn để lừa gạt nha!

Nhưng nàng cũng không có nói gì a? Đều là bọn họ tự hiểu lầm, đúng, đều là bọn họ hiểu lầm!

Nghĩ như vậy, Đường Kiều lại vui vẻ, nàng nâng cánh tay, vui vẻ muốn xoay vòng vòng.

"Mẹ, đây là quà mà Cố Thất gia cho con nha!"

Đường phu nhân khó khăn nuốt nước miếng, ngay cả lễ nghĩa tiễn khách bà đều quên mất. Bây giờ chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với con gái.

Đường phu nhân nghiêm túc nói: "Đến đây, con nói rõ ràng cho mẹ biết, người vừa rồi là ai!"

Đường Kiều ngẩng đầu, a một tiếng, mỉm cười nói: "Cố Thất gia."

Đường phu nhân sao có thể hiểu được chứ?

Bà không biết Cố Thất gia là ai, chỉ nhìn chằm chằm con gái: "Con nói chuyện rõ ràng cho mẹ. Con quen biết người này như thế nào? Hắn có phải có ý đồ gì với con hay không? Hắn.."

Đường Kiều yên lặng bịt lỗ tai, cười khanh khách: "Mẹ, hắn sẽ không chiếm tiện nghi của con. Mà bây giờ con đang cân nhắc làm thế nào để chiếm tiện nghi của hắn nha."

Đường phu nhân: "..."

Đường Kiều thấy bà không nói gì, nâng tay nhỏ bé lên, vô cùng đắc ý: "Thật tốt nha!"

Đường phu nhân thở dốc, khuyên nhủ: "Lấy đồ của người khác hình như không tốt đâu?"

Đường Kiều cũng biết, nàng gật đầu: "Đúng vậy, không tốt nha!"

Bàn tay nhỏ bé duỗi ra: "Cho nên con cần phải nhanh chóng kiếm tiền, sau đó mời hắn ăn cơm để cảm ơn hắn nha!"

Lại cần tiền!

Đường phu nhân bất đắc dĩ cười, nói: "Được được được, cho con."

Lại nhìn chuỗi Phật châu trên tay Đường Kiều, cảm khái: "Lúc trước hắn mới đến, ta còn tưởng hắn là bán Phật châu đâu.."

Đường Kiều: "!"

Đường phu nhân chần chờ: "Ai bảo hắn làm cho người khác cho cảm giác như người xuất gia? Không nhiễm bụi trần a."

Lại nghĩ, Đường phu nhân bổ sung: "Không nhiễm bụi trần nhưng lại cao quý."

Đường Kiều cười ha ha, nàng nói: "Nếu không nhiễm bụi trần thì sao lại có thể buôn bán chứ?"

Đường phu nhân cười xấu hổ.

Đường Kiều nâng tay lên ngửi mùi hương trên Phật châu, mùi trầm hương làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đường Kiều cười nhẹ, nói nhỏ: "Hắn tới đây làm gì a?"

Đường Kiều lại đến gần ban công nhìn quanh, quả nhiên, một lát sau liền thấy Thất gia và Đoan Mộc Cảnh Dục cùng nhau rời đi.

Xem ra hắn tới đón Đoan Mộc Cảnh Dục xuất viện.

Đường Kiều hơi hơi trầm tư, có thể làm cho Cố Thất gia coi trọng như vậy, thì Đoan Mộc Cảnh Dục này không phải là giả.

Nếu như thế, đời trước người kia là ai?

Đường Kiều nghĩ đến ngẩn người.

Cố Đình Quân vào xe, Đoan Mộc Cảnh Dục đang muốn đi vào, lơ đãng ngẩng đầu, không nhìn không sao, vừa nhìn thấy Đường Kiều, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Hắn không chút nghĩ ngợi liền bước vội lên xe, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đường Kiều: "Tên này sao lại như thế a? Tuy rằng đã gặp rất nhiều người bị đánh liền sợ. Nhưng sợ đến mức như hắn thật là hiếm thấy."

Đường Kiểu nói nhỏ.

Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Thanh kéo Đường Chí Dong tiến vào.

Đường Chí Dong bị đánh cho bầm tím cả người.

Thẩm Thanh cũng không quan tâm, vừa buông tay, Đường Chí Dong liền mềm oặt ngã xuống đất.

Đường Kiều đứng im không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Đường Chí Dong.

Đường Chí Dong bị mấy người nhìn chằm chằm như vậy cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đường Chí Dong: "Y Y.."

Đường Kiều mỉm cười: "Hồ Như Ngọc đã chết chưa?"

Đường Chí Dong cười gượng: "A? Ha ha."

Đường Kiều nghiêm túc nói: "Ta nhất định phải làm cho bà ta ngồi tù."

Ánh mắt kiên định của nàng làm Đường Chí Dong run rẩy trong lòng.

Hắn nghĩ nghĩ, cầu xin nói: "Y Y a! Ta.. Cha biết chuyện này là bọn họ không đúng! Nhưng tóm lại.. Tóm lại vẫn là người một nhà a."

Đường Kiều bình tĩnh: "Không phải người một nhà! Lúc bọn họ vu oan cho ta, muốn hại chết ta sao không nghĩ đến chúng ta là người một nhà a? Phụ thân nghĩ như vậy làm trái tim con lạnh giá. Ta thấy chúng ta không còn gì để nói nữa. Ta nhất định phải báo cảnh sát, để bọn họ đến bắt các nàng vào tù."

Đường Chí Dong khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhớ đến lời Thẩm Thanh nói trước đó, hắn hít sâu một hơi, hỏi nhỏ: "Nếu không.. Nếu không cha và bọn họ tách ra?"

Đường Kiều lắc đầu: "Thế cũng không được, như vậy lại giống như ta ép buộc cha, không có việc gì, cha và Hồ Như Ngọc cứ việc yêu nhau. Ta nhất định sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cha nhớ vào tù đưa cơm cho bọn họ. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không mua chuộc người đánh bọn họ. A, cũng sẽ không hối lộ người quản lý không có bọn họ ăn cơm. Càng sẽ không.."

Tuy rằng Đường Kiều nói một loạt sẽ không, nhưng Đường Chí Dong nhìn ánh mắt đăm chiêu của Thẩm Thanh, trái tim run lên.

Đây không phải là sẽ không làm. Rõ ràng là sẽ làm a!

Y Y căn bản không hiểu sự lợi hại của Thẩm Thanh.

Đường Chí Dong túm lấy tay Đường Kiều, nghiêm túc nói: "Y Y, cha thật sự quyết định rồi, cha sẽ để bọn họ chuyển đi. Sau này bọn họ là bọn họ, ta là ta! Y Y của cha không thể bị bọn họ bắt nạt như vậy được. Nhưng mà.. Nhưng mà làm người nên khoan dung độ lượng được không? Lần này coi như chúng ta làm phúc, tha cho bọn họ được không?"

Đường Kiều không nói gì, đôi mắt to mang theo trách cứ nhìn chằm chằm Đường Chí Dong.

Đường Kiều hừ hừ: "Cha vẫn đau lòng bọn họ nhất, dù biết rõ bọn họ làm sai vẫn còn cầu xin cho bọn họ. Người như vậy.. Còn là cha của ta sao? Người làm ta thật thất vọng."

Đường Chí Dong nhìn biểu cảm lạnh lùng của Đường Kiều, dự định ban đầu là muốn khuyên bảo nàng, nhưng bây giờ bỗng nhiên không nói nên lời.

Hắn đột nhiên hỏi: "Vết thương của Y Y rất đau sao?"

Đường Kiều hơi hơi nhíu mi.

Lấy nhu thắng cương sao?

Đường Chí Dong: "Cha biết Y Y rất đau, không phải cha chỉ lo cho bọn họ. A Hành.. A Hành rốt cuộc cũng là con gái của ta. Lần này bọn họ làm ra chuyện như vậy, cha thật không thể ngờ. Nhưng tóm lại, tóm lại cũng không thể nhìn các nàng ngồi tù. Cha đuổi bọn họ ra khỏi Đường gia, về sau không còn liên quan không được sao?"

Đường Kiều im lặng không nói.

"Y Y!"

Đường Kiều rốt cuộc ngẩng đầu: "Được!"

Đường Chí Dong: "A? Con.. Con đồng ý sao?"

Đường Kiều gật đầu.

Đường Chí Dong lập tức quay đầu nhìn Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh không vui hừ một tiếng.

Kỳ thực trong lòng Đường Kiều biết vì sao bác phải làm cho Đường Chí Dong đến nói chuyện với nàng. Có thể là ý tốt, hy vọng nàng có thể cùng Đường Chí Dong hòa hoãn lại.

Nhưng mà.. Đường Kiều cúi đầu, như có như không nở nụ cười.

Tư tưởng của đàn ông cùng phụ nữ luôn luôn bất đồng a!

Nàng không cảm thấy bây giờ Đường Chí Dong nói chuyện ân cần với nàng là để bù đắp. Nếu để nàng nói, lúc này chỉ làm cho nàng càng thêm nhìn thấu con người Đường Chí Dong mà thôi.

Người cha này, ha ha!

Sự ôn nhu trong nháy mắt kia nàng có thể cảm nhận được. Nhưng con người nàng rất thiếu tình yêu, cần rất nhiều, rất nhiều ôn nhu. Một chút ôn nhu đó, không thể đủ.

Hơn nữa, Đường Kiều ngẩng đầu, cười như không cười tựa vào xe lăn, thầm nghĩ, cho dù có nhiều ôn nhu hơn nữa cũng không trả hết hai mươi năm thù hận ở kiếp trước.

Nàng không hận Đường Chí Dong.

Nhưng cũng không thể tha thứ.

"Mẹ, gọt cho con một quả táo đi?"

Đường phu nhân lập tức nói: "Được!"

Bà cầm lấy dao nhỏ, giật mình nhớ đến sự việc lần này, yên lặng nghĩ, phải đem dao nhỏ cất đi.

Đường Kiều im lặng vuốt ve chuỗi Phật châu trên tay, đăm chiêu..

"Y Y, từ lúc nào mà con lại đẹp vòng Phật vậy?" Đường Chí Dong cố gắng bắt chuyện với con gái.

Đường Kiều mỉm cười, chậm rãi nói: "Đây là bùa hộ mệnh của ta."