Dự án đầu tư hơn trăm tỷ đô của Hạ Tư Phạm cứ thế chết non, điều này rõ ràng đã khiến trưởng bối trong nhà họ Hạ tức giận.

Còn chưa bước vào phòng khách, xa xa đã nghe thấy Hạ Ngữ Liễu cười lạnh châm chọc: “Là con trai độc đinh trong nhà, bố của cậu lúc còn trẻ gặp tai nạn xe cộ rồi rơi vào trạng thái người thực vật bảy năm, hôn mê không biết gì, chỉ cần một đứa con trai là cậu, mấy năm qua kêu nó sinh thêm người thừa kế nhưng nhất quyết không chịu. Tôi thấy mấy năm nay cậu làm việc cũng rất cẩn thận, không ngờ cậu lại muốn hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hạ cơ đấy.”

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Hạ Tuy Trầm vang lên: “Cô nói quá lời rồi.”

Hạ Ngữ Liễu nhìn như đang răn dạy Hạ Tư Phạm, kì thực là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa bị hai đứa cháu ruột bắt tay giành mất quyền lực, còn nói: “Tuy Trầm, cháu quản lý việc trong gia tộc cũng đã hai mươi mấy năm, người ta thường nói ‘việc mình không muốn thì đừng làm với người khác’, tới lúc nào cháu mới nghĩ cho nhà họ Hạ nhiều hơn đây? Đừng tưởng cô không biết tâm tư của cháu đều dành cho Cố Thanh Sương.”

Hạ Tuy Trầm ngồi ở địa vị cao nhiều năm, đã sớm luyện được dáng vẻ ôn hòa trầm tĩnh đối với bất cứ ai, ông thưởng thức chén sứ thủy mặc, nói: “Đàn ông nhà họ Hạ cô muốn dạy dỗ thế nào thì tùy, cần gì phải kéo Thanh Sương vào? Nếu cô ấy nghe không thuận tai, cháu lại phải dành hết tâm tư để dỗ dành, không rảnh  phân tâm giải quyết chuyện của gia tộc nữa.”

Hạ Ngữ Liễu hít sâu một hơi, quy y Phật đã nhiều năm nhưng cũng không sửa được nỗi ám ảnh về quyền lực của bà ấy. Thấy không chọc được Hạ Tuy Trầm, bà ấy lại đổ lửa giận lên Hạ Tư Phạm, nắm chặt quải trượng rồi gõ mạnh xuống: “Nó cũng khá cứng cỏi đấy, đầu tư hàng trăm tỷ mà cứ thế để thua thiệt, sống chết không rõ nguyên do.”

Vì sao để cho nhà họ Lôi trèo lên cành cao nhà họ Dung, ngày cưới đã được định sẵn nhưng đến phút chót lại đổi ý.

Hạ Ngữ Liễu muốn biết sự thật.

Hạ Tư Phạm đã từng bị bà cô đánh đòn, hôm nay bị quải trượng đánh vào đùi cũng không hề cau mày, ánh đèn sáng ngời chiếu lên sườn mặt thâm thúy của anh ấy, giọng điệu trước sau vẫn lạnh lùng bạc tình: “Không có nguyên do gì cả, chỉ là cháu không muốn kết hôn thôi.”

“Nghiệt chướng!”

Hạ Ngữ Liễu lại đánh anh ấy một cái tàn nhẫn.

Lão quản gia tóc mai bạc trắng như tuyết đứng bên cạnh đầy đau lòng: “Chân Tư Phạm từng bị gãy xương vẫn chưa hồi phục hẳn, cứ đánh thế này sẽ không hay đâu.”

Hạ Ngữ Liễu ra tay độc ác, lại bắt anh ấy quỳ, muốn đánh vào đùi anh ấy.

Hạ Tuy Trầm ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị cũng không nói gì, thản nhiên uống trà.

Lão quản gia chỉ có thể cố gắng thuyết phục, vẫn lẩm bẩm đừng đánh nữa.

Cho đến khi Hạ Nam Chi ở ngoài phòng khách xách theo làn váy chạy vào, cô giơ tay muốn ôm lấy Hạ Tư Phạm, quải trượng bằng gỗ trầm thơm vụt từ phía sau tới, khoảnh khắc chỉ cách đầu vai cô vài tấc bỗng nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó, vẻ mặt Hạ Tư Phạm khẽ thay đổi, cũng giơ cánh tay lên che phía trên.

Cảnh tượng kinh hoàng này, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Hạ Nam Chi đã thuận thế ôm chặt Hạ Tư Phạm, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nói với Hạ Ngữ Liễu đang tức giận không thôi: “Bà cô, trong nhà chỉ có một người thừa kế duy nhất, nếu anh ấy bị đánh chết, gia nghiệp to lớn như vậy sẽ đè nặng lên vai bố cháu đấy ạ.”

Hạ Ngữ Liễu nhìn Hạ Nam Chi chằm chằm hồi lâu.

Cơn tức giận nhanh chóng hạ xuống, bằng mắt thường có thể nhận ra.

Trong nhà họ Hạ không ai là không biết, trước khi bà ấy ăn chay niệm Phật đã có ý định tự mình nuôi nấng Hạ Nam Chi.

So với Hạ Tư Phạm tuổi nhỏ tự kỷ, gánh vác danh phận con riêng nhiều năm, lại có một người mẹ đẻ xuất thân từ viện phúc lợi không được vừa mắt.

Hạ Ngữ Liễu càng thiên vị cô con gái của Cố Thanh Sương vốn xuất thân từ gia tộc giàu có.

Vậy nên lúc ở nhà.

Hạ Nam Chi tùy tiện rơi vài giọt nước mắt cá sấu là có thể dập tắt lửa giận của Hạ Ngữ Liễu.

Về phần tại sao không nuôi dưỡng thành công.

Lý do cũng rất đơn giản.

Một là Hạ Tuy Trầm muốn giữ con gái rượu ở bên mình.

Hai là Hạ Ngữ Liễu từng dẫn Hạ Nam Chi đi mấy ngày, khi hỏi nếu cho cô một trăm vạn tiền tiêu vặt, cô định tiêu như thế nào.

Hạ Nam Chi ngồi trên sàn nhà, tinh tế hơn cả đồ sứ trắng, đầu ngón tay trắng mịn đổ tiền xu trong hộp tiết kiệm ra, màu trắng bạc rắc đầy làn váy, sau đó, cô khẽ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhẹ nhàng trả lời: “Lấy mười vạn mua mỹ phẩm dưỡng da cho mẹ.”

Hạ Ngữ Liễu từ ái nhìn cô, lại hỏi: “Còn lại chín mươi vạn thì sao?”

“Đầu tư cho Tạ Thầm Ngạn, nhờ anh ấy giúp cháu kiếm tiền ——”

Khóe môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi nhếch lên nụ cười đắc ý.

Mà nụ cười của Hạ Ngữ Liễu hoàn toàn biến mất.

Hai đứa con nhà họ Tạ đều là hạng người rất tham vọng, nếu cơ nghiệp trăm năm này để Hạ Nam Chi kế thừa thì không cần nói cũng biết.

Đêm nay thừa kế, ngày mai có thể dâng hai tay cho Tạ Thầm Ngạn.



“Bà cô, nếu bà còn muốn dùng gia pháp với anh trai thì cứ đánh chết cháu luôn đi ạ.”

Giọng nói trong trẻo mềm mại của Hạ Nam Chi kéo suy nghĩ của Hạ Ngữ Liễu trở về, thấy khuôn mặt quật cường của cô có chút tức giận, quả thực rất giống với Cố Thanh Sương. Vẻ ngoài giống, đầu óc cũng không hề có thiên phú kinh doanh, hoàn toàn không di truyền được gen của Hạ thị.

Hạ Ngữ Liễu nắm chặt quải trượng mới miễn cưỡng không ngã xuống, đã tức giận đến nói không nên lời.

Đúng lúc này, Tạ Thầm Ngạn ở bên ngoài nói chuyện với mẹ vợ xong, thong thả bước vào.

Lá cây trong sân bao phủ một màu xanh biếc, gió đêm thổi qua làm chiếc lá bay lượn lờ trên người anh. Tựa như không thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng khách, anh cười nhạt nói: “Ai chọc bà cô tức giận vậy ạ?”

“…..”

Luận về châm ngòi thổi gió thì anh rất biết cách chơi.

Còn hỏi???

Không bằng đâm thẳng một dao vào xương sống của Hạ Tư Phạm cho sảng khoái cho rồi.

Hạ Ngữ Liễu nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn thì càng đau đầu, nhưng vị họ Tạ này là người thừa kế mà chủ nhân Tạ thị đã tỉ mỉ bồi dưỡng, kỳ vọng rất cao, bình thường ở nhà e rằng chưa từng nghe một câu trách cứ nặng nề. Bà ấy tuy già rồi nhưng cũng không hồ đồ, trong lòng tự biết quải trượng này dù có đánh chết Hạ Tư Phạm tại chỗ thì cũng không thể rơi xuống người Tạ Thầm Ngạn.

Im lặng hồi lâu.

Chờ cảm xúc tức giận của Hạ Ngữ Liễu lắng xuống, bà ấy mới bình tĩnh mở miệng: “Thôi, làm cha không dạy con tốt, có thể trách ai.”

Hạ Tuy Trầm cười cười đáp lời: “Danh ngôn của cô.”

Hạ Ngữ Liễu cười lạnh nhìn ông ấy: “Cháu lại dạy con gái tốt đấy, nếu sinh thêm một đứa nữa, lại xảy ra chuyện ngu xuẩn như vậy khiến người ta cười cho vào mặt?”

Sợ là trong mười năm tới, trong giới hào môn cao cấp sẽ coi chuyện đầu tư thất bại của Hạ Tư Phạm thành đề tài trà dư tửu hậu, thể diện gia tộc cũng mất hết.

Vừa dứt lại.

Bà ấy lại thấy chướng mắt tất cả đàn ông nhà họ Hạ, nhấc quải trượng muốn đi, sau đó, lại lạnh lùng đảo qua Hạ Tư Phạm đang quỳ trên đất: “Phế vật.”

Hạ Nam Chi giơ bàn tay mảnh khảnh lên, kịp thời che lỗ tai của Hạ Tư Phạm lại: “Anh đừng nghe.”

Trò khôi hài đêm nay rốt cục cũng kết thúc, Hạ Tuy Trầm thân là người đứng đầu gia tộc cũng không thể phớt lờ chuyện Hạ Ngữ Liễu suốt đêm xuống núi hỏi trách, ngồi cùng mấy tiếng đồng hồ cũng đủ nhàm chán rồi, ngón tay buông chén trà xuống: “Đến từ đường quỳ đi.”

Một câu kết thúc.

*

Hạ Tư Phạm còn phải ngồi xe lăn, lại bị phạt quỳ trong từ đường.

Hạ Nam Chi đau lòng muốn chết, vẫn đi cùng, đột nhiên nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn: “Khoản tiền này dù sao cũng rơi vào túi anh, hay là anh quỳ thay anh trai em đi.”

Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh từ chối thịnh tình của cô: “Liệt tổ liệt tông nhà em đâu có biết anh.”

Lời này cũng có lý, Hạ Nam Chi lập tức đổi lập trường để suy nghĩ, nếu như cô là tổ tiên, vừa nhìn thấy có một người không phải huyết mạch nhà họ Hạ quỳ gối trước mặt mình, chắc cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng cũng không thể để mặc vết thương của Hạ Tư Phạm được.

Hạ Nam Chi gọi quản gia đi mời bác sĩ gia đình.

Ai ngờ lại nhận được câu trả lời thuyết phục là, bà cô nghiêm cấm Hạ Tư Phạm khám vết thương, trừ phi anh ấy đưa ra một lý do vì sao giải trừ quan hệ hợp tác với nhà họ Lôi.

Hạ Tư Phạm mạnh miệng, đêm nay cho dù là ai cũng không thể cạy ra câu trả lời.

Cuối cùng vẫn là Cố Thanh Sương đưa thuốc mỡ trị vết bầm tím tới, Hạ Nam Chi cởi áo sơ mi của anh ấy ra, nhìn thấy những dấu vết ghê người sau lưng anh ấy, cô hít một hơi thật sâu, nước mắt lại dâng trào: “Anh, có đau không?”

Vết thương trên đầu gối Hạ Tư Phạm hiển nhiên là dưỡng cũng vô ích, bất luận ở bộ phận nào thì giờ phút này cũng đau đến nghiến răng.

Nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh ấy ngoại trừ tái nhợt không chút huyết sắc ra, sắc mặt dường như đã mất đi mọi thay đổi cơ bản về cảm xúc: “Gậy chống của bà cô đánh con chó ven đường còn không chết được, anh chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Đến bây giờ còn cứng miệng!!!

Hạ Nam Chi đứng bất động, nước mắt trong suốt lập tức rớt xuống.

Tầm mắt Hạ Tư Phạm rơi vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô một lát, nâng bàn tay lạnh như băng lên lau sạch cho cô: “Anh không sao.”

Hạ Nam Chi vẫn không khác gì hồi nhỏ, lúc đó ngũ quan vẫn chưa hoàn thiện, thoạt nhìn chỗ nào cũng nhỏ bé, giống như một con búp bê tinh xảo, lúc khóc lên lập tức biến thành cô bé khóc nhè. Khi anh ấy phạm sai lầm bị gia pháp hầu hạ, cô sẽ thừa dịp trưởng bối không để ý mà lấy một tấm thảm nhỏ mềm mại của mình đến đắp cho anh, còn nhét một viên kẹo ngọt ngấy vào trong miệng anh.

“Phạm Phạm, sao mỗi lần bà cô dùng gia pháp trừng phạt anh lại giục bố em sinh thêm con vậy?”

“Bà ấy không thích anh.”

“Vì sao không thích anh?”

“Bởi vì anh là con riêng, anh tên Dụ Gia Phạm…”

“Nói bậy bạ!”

Hạ Nam Chi dán khuôn mặt mềm mại vào lòng bàn tay anh ấy, lông mi cong cong như cánh bướm khẽ chớp: “Anh là con của bác trai và bác gái, đâu phải con riêng?”

Hạ Tư Phạm cúi đầu, lạnh lùng kể lại sự thật mà nhà họ Hạ đều biết: “Bà cô không công nhận thân phận của mẹ anh.”

Trong mắt cả gia tộc, không có bà chủ thực sự.

Nếu có thì cũng chỉ có phu nhân của người đứng đầu gia tộc có địa vị tôn quý được Hạ Tuy Trầm cưới hỏi đàng hoàng.

Mà mẹ anh ấy lại không cưỡng cầu danh phận, thậm chí ngay cả một đám cưới cũng không phối hợp tổ chức với bố anh ấy.

Hạ Nam Chi không hiểu được ân oán của người lớn, đầu ngón tay càng nắm chặt ống tay áo anh ấy, giọng nói rất gấp gáp: “Bất luận anh là Dụ Gia Phạm hay là Hạ Tư Phạm, anh đều là anh trai duy nhất của Tiểu Lý Nhi.”

“Nếu chú Hai có Tiểu Lý Nhi khác thì sao?”

Câu hỏi này rất quen thuộc, Hạ Nam Chi mở to đôi mắt ngấn nước, nói: “Chúng ta sẽ bắt tay với nhau cô lập Tiểu Lý Nhi đó, giống như lúc em và Thầm Thời cô lập anh trai của anh ấy vậy.”

“Chú hai có Tiểu Lý Nhi khác, em cũng sẽ chỉ chơi với một mình anh?”

“Đúng vậy!”

….

Hạ Nam Chi bôi hết thuốc mỡ lên vết thương trên lưng Hạ Tư Phạm ba lần, thấy nhiệt độ cơ thể anh ấy quá cao, sợ là sẽ phát sốt, còn tự mình nấu một chén thuốc Đông y hạ sốt cho anh ấy uống, theo thói quen ném hai quả táo đỏ vào trong.

Mà Tạ Thầm Ngạn được hời, lúc này đang ở trong phòng sách vượt qua bài kiểm tra của bố vợ.

Hạ Nam Chi không thương hại anh, nằm ở mép giường mơ màng ngủ thẳng đến hừng đông, thấy đã gần đến giờ bèn đứng dậy rửa mặt đơn giản, thay một bộ váy liền thân màu xanh nhạt, đi về phía từ đường.

Hạ Tư Phạm bị phạt quỳ cả đêm, nghe lão quản gia nói, đến hơn năm giờ, bố mới bảo Tạ Thầm Ngạn dìu anh ấy dậy.

Đầu gối bị gãy xương, sợ là lại phải nghỉ ngơi thêm trăm ngày nữa.

Vẻ mặt Hạ Nam Chi hoang mang: “Cháu còn tưởng do bà cô đánh gãy chứ, anh trai bị thương lúc nào vậy?”

Lão quản gia lắc đầu: “Cậu ấy không nói.”

Cho dù là vì sao công việc làm ăn ở Hồng Kông bị mất, hay là vì sao chân bị gãy xương, toàn bộ nhà họ Hạ từ trên xuống dưới không ai biết được nguyên nhân. Trong lúc lơ đãng, quản gia lại nói một câu: “Lần trước giải trừ hôn ước với nhà họ Quý, cậu ấy cũng không giải thích, lần này cũng vậy.”

Làn váy Hạ Nam thoáng dừng lại, giương mắt nhìn lão quản gia hai bên tóc mai đã chớm phong sương, đáy lòng mơ hồ có đáp án.

Mà suy đoán này.

Cô không thể nói với bất cứ ai trong nhà họ Hạ, cho dù là bố mẹ cũng không thể.

Chờ đến khi Hạ Tư Phạm đến bệnh viện chữa chân, cô và Tạ Thầm Ngạn cũng rời đi. Trên đường đến Hoành Điếm, cô mới ghé vào vai người đàn ông, đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp che miệng lẩm bẩm: “Có phải Phạm Phạm vì đàn chị không nhỉ?”

Thấy cô giữ bí mật tốt như vậy, Tạ Thầm Ngạn cũng phối hợp đè thấp giọng, nói: “Có thể.”

Người đàn ông này lòng dạ rất sâu, nói chuyện lúc nào cũng giữ lại ba phần đường sống để người ta phỏng đoán.

Đáy lòng cô hiểu rõ, khe khẽ thở dài: “Em biết rồi.”

“Hửm?”

“Thảo nào dù bị bà cô đánh gãy sống lưng thì Phạm Phạm cũng không chịu tiết lộ nửa câu. Nếu anh ấy nói ra một chữ, sau này đàn chị ở trước mặt mấy ông lão ngoan cố của nhà họ Hạ sẽ không nhận được thiện cảm tốt. Dù sao vì tình cảm mà làm ảnh hưởng dến cơ nghiệp trăm năm, đối với người cầm quyền mà nói cũng không phải chuyện gì đẹp đẽ.”

Hạ Nam Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, còn nói: “Tối hôm bị gia pháp hầu hạ là đáng.”

Tạ Thầm Ngạn nhìn thấu tâm tư của Hạ Tư Phạm, vị ‘phụ thân đại nhân’ cao quý kia của cô sao lại không nhìn ra chứ?

Chẳng qua là lười vạch trần thôi.

“Lập trường của em cũng biến hóa khôn lường đấy.” Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn thờ ơ chạm vào đuôi mắt đã khóc của cô, vì ngủ không ngon giấc, cộng thêm da thịt Hạ Nam Chi lại trắng như tuyết, bây giờ còn lưu lại một vệt son màu hồng nhạt.

Từ trong mấy chữ này, Hạ Nam Chi nghe ra ý tứ châm chọc.

Cô hừ khẽ: “Phạm Phạm bị đánh em vẫn đau lòng, nhưng nếu anh ấy làm liên lụy đến đàn chị, ừm… Thật sự là tội đáng chết vạn lần.”

May mà Hạ Tư Phạm từ đầu đến cuối đều cố giữ sự trong sạch cho Lâm Kinh Thước.

Giống như cô thầm mến anh mười năm, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, không gây cho anh một chút phiền toái.

Đổi lại anh, cũng là như thế.