Khương Phàm mang theo Uyển Nhi tiến vào lữ đi3m.
- Là Lê Hồng Y hạ độc Uyển Nhi?
Yến Khinh Vũ nhìn Uyển Nhi ngồi ngẩn người bên cạnh cửa sổ, than khẽ.
- Có thể là vậy.
Khương Phàm đại khái đoán được một khả năng.
Bạch Hoa bắt muội muội Lê Hồng Y uy hϊế͙p͙ để Lê Hồng Y vụng trộm hạ độc Uyển Nhi, chờ sau khi Uyển Nhi bị phế, Bạch Hoa lập tức giết người diệt khẩu, để tránh bị võ viện cùng Khương Vương phủ tra được chân tướng.
Chỉ là khả năng này đối với Khương Uyển Nhi mà nói là quá tàn nhẫn.
Tỷ muội tín nhiệm nhất ngược lại lợi dụng sự tín nhiệm của nàng hại nàng trở thành phế nhân.
Nếu như chỉ là như vậy, Khương Uyển Nhi hận một trận cũng liền đi qua.
Nhưng Lê Hồng Y và Lê Hồng Thường hết lần này tới lần khác đều đã chết thảm.
Suy nghĩ lại một chút những người Uyển Nhi mời chào kia, kẻ muốn bảo trì kiêu ngạo đều đã chết rất thảm, muốn thỏa hiệp, thì sống như một con chó.
- Thương Châu võ viện, nào có tư cách tự xưng là thánh địa của Võ Đạo.
Yến Khinh Vũ vẫn cho rằng mãnh thú Đại Hoang tàn nhẫn, lại không nghĩ tới thánh địa hòa bình như Thương Châu võ viện này lại có thứ còn tàn nhẫn hơn —— lòng người!
- Thương Châu võ viện, Bạch Vương phủ, Triệu Vương phủ, Lý Vương phủ, còn có các nơi ở Thương Châu cổ thành khác, chẳng qua đều là được Khương Vương phủ vào thành Bạch Hổ trong hai mươi năm cất nhấc mà phát triển.
Đột nhiên thu hoạch được cao vị như thế, lại có hoàng thất phía sau dung túng, tự nhiên vì vậy mà trở nên cao ngạo bá đạo.
Nhất là khi sinh ra ở thời kỳ "Đời thứ hai", bọn họ này càng là trương dương ương ngạnh, không coi ai ra gì, bọn họ đều cho rằng mình là chủ nhân tương lai của mảnh đất này.
Yến Khinh Vũ nhẹ giọng một câu:
- Triệu Cảnh Thiên...!Là ngươi giết sao?
- Chết chưa hết tội.
Yến Khinh Vũ hơi rung nhẹ ánh mắt, nhưng cũng không có lại nói cái gì.
- Nghị ca ca.
Khương Uyển Nhi đưa lưng về phía Khương Phàm, khẽ nói.
- Ừm?
- Đáp ứng ta, nhất định phải giết Bạch Hoa.
Ta không chỉ có muốn giết Bạch Hoa, còn muốn mắng chết đám lão già Thương Châu võ viện kia.
Thùng thùng!
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa trùng điệp.
- Ai?
- Ta, Tiêu Phượng Ngô!
- Chúng ta hôm nay không tiếp khách.
- Xem như ta đã hỗ trợ giải vây phần trước đó, ngươi để ta gặp một lần, một lần thôi.
Khương Phàm kỳ quái kéo cửa phòng ra, đối diện chính là một cái mặt to chất đầy nụ cười.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Ngươi thức tỉnh linh văn rồi?
Tiêu Phượng Ngô ở cách gần đánh giá Khương Phàm.
- Đã thức tỉnh, không phải vậy làm sao khiêu chiến Bạch Hoa.
- Hỏa văn?
Tiêu Phượng Ngô kì quái, Thú linh văn ngàn dặm mới tìm được một người, tự nhiên có chỗ khác biệt, hắn là lục phẩm linh văn, tựa như Bách Thú Chi Vương (vương của trăm thú), có thể bắt được khí tức Thú linh văn khác, cho dù là còn không có thức tỉnh.
Giống với các học viên Thú linh văn trong võ viện, trước đó đều còn chưa chính thức tiến vào võ viện liền bị hắn phát hiện ra trong Thanh Thạch tiểu trấn, không có một ai ngoại lệ.
Năm nay cho đến bây giờ, còn không có phát hiện một người, cho đến khi hắn thấy được Khương Phàm.
- Ta không phải là hỏa văn?
Khương Phàm rất bất đắc dĩ, đuổi theo vì cái này?
Tiêu Phượng Ngô lại hướng phía trước mà ngửi ngửi, bị Khương Phàm ngăn ở ngoài cửa:
- Không được vào.
- Đáng tiếc.
Tiêu Phượng Ngô lắc đầu.
- Đáng tiếc cái gì?
- Ta cảm giác trong thân thể ngươi còn có những vật khác, nếu như tìm phương pháp kϊƈɦ phát một chút, nói không chừng có kỳ tích.
Đáng tiếc...! Ngươi ngày mai sẽ phải chết trêи lôi đài.
Tiêu Phượng Ngô tiếc nuối lắc đầu, mặc dù vì kỳ quái Khương Phàm vậy mà tới đây thật, nhưng hắn rất rõ ràng thực lực của Bạch Hoa, chỉ cần Khương Phàm leo lên lôi đài, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Khương Phàm yên lặng nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại:
- Ngươi khi dễ qua muội muội ta?
- Ai, Khương Uyển Nhi hả?
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười.
- Ừm??
- Ta nào khi dễ nàng, ta chỉ muốn làm giao dịch cùng với nàng
- Giao dịch gì?
- Ta nghe nói trong Khương Vương phủ có một bộ Thánh cấp võ pháp, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, muốn mượn xem.
- Ngươi một tên lục phẩm linh văn, còn muốn nghiên cứu Thánh cấp võ pháp?
- Năng lực chịu đựng của Thú linh văn vượt qua các linh văn khác, từ thể chất đến kinh mạch đều rất đặc thù, tam phẩm Thú linh văn có thể đối kháng với tứ phẩm linh văn bình thường, ngũ phẩm càng có thể đối kháng lục phẩm, ta lục phẩm Thánh linh văn mặc dù không đến mức khiêu chiến Thánh linh văn trong truyền thuyết nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Cho nên, ta muốn thử một chút.
Bất quá ta cũng không thử không công, chỉ cần Khương Vương phủ nguyện ý, ta có thể hiến thân!
- Hiến thân?
- Khương Vương phủ cho ta Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền nghiên cứu hai năm, mặc kệ có thể thành công hay không, ta sẽ đến Khương Vương phủ, làm con rể tới nhà.
Khương Phàm hơi híp mắt lại:
- Ngươi vẫn rất biết làm mua bán, muốn võ pháp còn muốn người?
- Nếu như ta thật có thể luyện thành Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Khương Vương phủ coi như kiếm lời, coi như không luyện được, ta là lục phẩm Thú linh văn, cũng là con rể làm nổi danh Khương Vương phủ.
Dù sao, đều là các ngươi kiếm lời.
- Hiện tại Uyển Nhi đã bị phế đi, ngươi còn muốn làm con rể tới nhà này?
- Nàng phế đi, thì các ngươi càng cần ta.
Nếu như ta cầu hôn, Khương Vương hẳn là sẽ rất cao hứng.
Khương Phàm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, về tới trong phòng.
Tiêu Phượng Ngô nhìn bả vai chính mình, lại nhìn cửa phòng đóng chặt.
- Có ý tứ gì?
Thương Châu võ viện!
Bạch Hoa đi tới trong tiểu viện võ viện vắng vẻ, đối với nam tử mặc hoa phục bên trong cung kính hành lễ:
- Gặp qua điện hạ.
- Hắn tới?
Nam tử này là Tam hoàng tử chạy trốn tới Thương Châu võ viện, cục diện thành Bạch Hổ hỏng bét để hắn vô cùng tức giận, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy biện pháp giải quyết thích hợp.
- Ai tới, Khương Phàm sao?
Phụ tử Khương Hồng Dương, Khương Nhân, còn có Khương gia hai vị trưởng lão đều ở nơi này.
- Vừa mới vào Thanh Thạch tiểu trấn, nghe nói còn mang theo Khương Uyển Nhi.
- Đầu hắn bị lừa đá?.