Hai mắt Khương Uyển Nhi ʍôиɠ lung, vui đến phát khóc.
Từ sau khi kinh mạch bị phế, nàng liền hỏng mất.
Tuyệt vọng, sợ hãi, còn có thống khổ không giờ khắc nào không giày vò lấy nàng.
Mặc dù Ngân Vũ Thảo mang đến một chút hiệu quả, nhưng nàng vẫn chưa tin chính mình có thể thật khỏi hẳn.
Không nghĩ tới Khương Phàm nhanh như vậy lại tìm được linh thảo cho nàng, lại còn thật xâu chuỗi kinh mạch đến cùng một chỗ.
Hơn mười ngày tuyệt vọng tại thời khắc này cũng đã tan thành mây khói.
Loại cảm giác tiến vào vực sâu lại bị vớt ra này chỉ có tự mình trải qua mới có thể khắc cốt minh tâm.
- Ta đã đáp ứng với muội.
Khương Phàm lau đi khóe cho nàng, trấn an nói:
- Trước tiên dưỡng thân thể thật tốt, dùng nhiều đan dược điều trị kinh mạch một chút, chớ nóng vội tu luyện.
- Ừm.
Khương Uyển Nhi cảm thụ được linh lực chảy xuôi trong kinh mạch, có một loại cảm giác lại lần nữa sống lại.
Yến Khinh Vũ vuốt v3 dấu bàn tay trêи mặt, mặt lạnh nhắc nhở.
- Các ngươi có thể trở về Khương Vương phủ, tộc lão thấy Uyển Nhi khôi phục, khẳng định sẽ một lần nữa nhìn thẳng vào nàng.
- Không nóng vội, chờ mấy ngày lại trở về.
- Còn không nóng vội, Khương Vương phủ đều loạn thành dạng gì rồi?
Yến Khinh Vũ hết chỗ nói, Vương gia mất tích, Uyển Nhi bị phế, trực hệ Khương gia đã không còn người.
Bởi vì đạt được tộc lão toàn lực ủng hộ, phụ tử Khương Hồng Dương và Khương Nhân cơ hồ đã thành một đời lãnh tụ mới được Khương Vương phủ công nhận.
Khương Hồng Dương càng tấp nập gặp mặt với tất cả võ tướng ở cứ điểm, tranh thủ sự ủng hộ.
Loại cục diện này thật sự nếu không cải biến, Khương Vương phủ liền thật thành vật của của phụ tử Khương Hồng Dương.
- Vương gia mất tích ngắn ngủi mười ngày, Khương Hồng Dương đã hoàn toàn khống chế Khương Vương phủ.
Trong này khẳng định có chuyện ẩn ở bên trong.
Vương gia khống chế Khương Vương phủ hơn hai mươi năm, một mực được tộc lão duy trì khoảng bảy phần mười, cũng khống chế nhiều hơn phân nửa võ tướng cứ điểm.
Bọn hắn vì cái gì nhanh như vậy đã đào ngũ?
- Không phải trầm mặc, chính là thỏa hiệp, còn có chút trực tiếp ủng hộ.
Trừ phi, bọn hắn có thể xác định Vương gia đã chết rồi.
Vì kéo dài Khương Vương phủ, bọn hắn chỉ có thể như vậy.
- Bọn hắn làm sao biết Vương gia chết rồi?
- Có người nói tin tức cho bọn hắn!
Khương Phàm không nhanh không chậm nói.
- Khinh Vũ cô nương, ngươi cảm giác Uyển Nhi hiện tại có thể trở về?
Yến Khinh Vũ kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
- Ngươi thật chỉ có mười ba tuổi? - Phàm ca ca, huynh có ý gì?
Khương Uyển Nhi trước đó đắm chìm trong thống khổ cùng tuyệt vọng, còn không có cân nhắc phương diện này.
- Ý của Phàm ca ca, chẳng lẽ là...!
- Ta không có ý gì.
Ta chỉ nói Khương Vương phủ hiện tại không thích hợp để chúng ta trở về.
Chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ Vương gia trở về.
Chỉ cần Vương gia vừa đứng trước cửa Khương Vương phủ, thế cục Khương Vương phủ thậm chí Bạch Hổ quan đều sẽ phát sinh Phàmch chuyển.
Yến Khinh Vũ hơi chần chờ, hỏi thẳng Khương Phàm.
- Nếu ngươi có thể nhìn thấu những thứ này, còn hy vọng xa vời Vương gia có thể trở về sao?
- Vương gia nhất định có thể trở về!
Khương Phàm kiên định tin tưởng.
Không phải hắn mù quáng tự tin, mà hắn nhất định phải tin tưởng.
Nếu không Khương Vương phủ liền thật sụp đổ, hắn và Uyển Nhi thật sẽ có nguy hiểm.
- Ngươi rất thông minh, để cho ta lau mắt mà nhìn.
Yến Khinh Vũ đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Phàm.
- Nhưng một mình Khương Hồng Dương không có sức chống đỡ như vậy, cam đoan của hắn càng trấn không được tộc lão sẽ và Khương Vương phủ.
Sau lưng của hắn chắc chắn có người cường lực ủng hộ.
Cho dù Khương Vương trở về, lại có thể cải biến được bao nhiêu.
Yến Khinh Vũ lắc đầu, sau đó tạm biệt Khương Uyển Nhi, rời khỏi sơn cốc.
Thương Châu, Vân Dạ thành.
Trong thiết lao Bạch Vương phủ dưới mặt đất, Khương Vương Khương Hồng Võ bị xiềng xích nặng nề cuốn lấy hai tay hai chân, kề sát trêи tường đá, ba mươi sáu chuôi Hàn Băng Chùy đâm xuyên toàn thân, phong bế kinh mạch.
Mười sáu vị trưởng lão liên thủ ba mươi vị cung phụng tọa trấn thiết lao, không phân ngày đêm giám sát Khương Hồng Võ.
Vì trước đó không nhận được mệnh lệnh xử tử Khương Hồng Võ, bọn hắn chỉ có thể nhìn như vậy.
Ù ù...!
Cổng sắt tầng năm liên tiếp dâng lên, Bạch Ngao Thương mang theo bọn thị vệ đi tới thiết lao.
- Vương gia...!!
Trưởng lão và các cung phụng hành lễ, tiếp tục cảnh giác Khương Hồng Võ.
Bạch Ngao Thương cao gần hai mét, oai hùng hùng tráng, khí tức dũng mãnh cường thế.
Bởi vì linh văn là lôi điện, hai con mắt đều phảng phất như hai mảnh lôi vân khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
- Ta vẫn là câu nói kia, muốn sống trở lại Khương Vương phủ, ngươi chỉ có thể cúi đầu.
Bạch Ngao Thương đứng ở trước mặt Khương Hồng Võ, lạnh lùng nhìn người đã từng là thống soái cứ điểm.
- Khương gia có thể làm thần, nhưng tuyệt không làm nô.
Hai mươi năm trước, thái độ ta là như vậy, hai mươi năm sau, ta vẫn là như vậy!
Khương Hồng Võ nhắm mắt lại, thanh âm suy yếu, ngữ khí lại bình tĩnh như thường.
- Thu hồi khí khái buồn cười của ngươi đi.
Khương Vương phủ từ một vương khác họ to lớn nhất Lang Gia quốc lại xuống dốc đến tình trạng như hiện tại, đều là ngươi một tay tạo thành.
Ngươi thủ vững khí khái của chính mình, nhưng người trong Khương Vương phủ đã sớm chịu đủ.
Khương Hồng Dương có thể nhanh như vậy khống chế lại cục diện, không chỉ là bởi vì ngươi mất tích, càng là bởi vì đám lão gia hỏa kia đều hy vọng có thể trở lại thời kỳ đã từng huy hoàng.
Coi như ngươi trở về, Khương Vương phủ cũng không còn là Khương Vương phủ của ngươi nữa.
Điện hạ giữ ngươi lại, một là muốn kiềm chế Khương Hồng Dương.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, hắn muốn một trận dâng tặng lễ vật hoàn mỹ.
Lễ vật hoàn mỹ nhất của toàn bộ Thương Châu chính là Khương Hồng Võ ngươi tự mình mang theo Khương Vương phủ, mang theo mười ba vạn Thiết Quân Bạch Hổ quan hướng về hoàng triều, cúi đầu quỳ lạy.
Bạch Ngao Thương tới gần Khương Hồng Võ, lạnh lùng nhắc nhở.
Khương Hồng Võ nâng tầm mắt lên, nhìn Bạch Ngao Thương gần ngay trước mắt.
- Khương Hồng Võ ta cả đời làm qua rất nhiều sự tình khiến mình hối hận, duy nhất không hối hận chính là hai mươi năm trước cự tuyệt hoàng thất..