Q1 – CHƯƠNG 140: HIỆN TRƯỜNG ÁN PHÁT


Dịch giả: Luna Wong – Sau bao ngày chờ đợi (từ năm ngoái tới giờ) cuối cùng mình cũng đã hoàn thành việc đổi tên miền rồi nè. Vốn dĩ là bookwaves.com nhưng .com bị người mua nhiều năm liên nhưng không sử dụng, buộc lòng mình phải đổi thành bookwaves.com.vn như bây giờ mọi người thấy. Chính vì để ăn mừng sự kiện lần này, tất cả những truyện mình dịch mình đều bão thêm ba chương hen. Lấy đó để ăn mừng và chung vui với độc giả. Cảm ơn mọi người đã đang và luôn ủng hộ Bookwaves trong thời gian vừa qua. Hy vọng trong sự trưởng thành của Bookwaves vẫn sẽ có dấu chân của mọi người bồi bên cạnh. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người rất nhiều.


Miêu gia thôn và Chu gia thôn tổ chức cuộc thi lần trước cách nhau không xa, nhưng Miêu gia thôn lớn một chút, từ quan đạo xuống phía dưới chính là cửa thôn, thẳng đến phía sau núi.


Miêu Nghĩa nói, hắn là sau khi trời tối, ra sau núi. Hắn quen thuộc, mấy ổ gà, mấy con gà con lúc nào lớn lên, hắn đều rất rõ ràng.


Nên, ban ngày nhìn tốt chút, ban đêm đi, thông thường thu hoạch càng nhiều hơn ban ngày.


Nên bách tính vùng này phần nhiều là ban đêm vào núi săn thú, Miêu Nghĩa cũng thế, có đôi khi mấy con thỏ và gà rừng, thậm chí còn có lợn rừng.


Trần Hưng An năm nay hai mươi ba, người Thần Châu, trên hắn có một huynh trưởng, sáu tỷ tỷ, hắn là hài tử nhỏ nhất trong nhà.


Về phần quan hệ của Miêu Nghĩa và Trần Hưng An, theo hồi ức lời nói không lưu loát của hắn, chắc là một năm trước, Trần Hưng An theo huynh trưởng, đến Thiệu Dương bái phỏng bằng hữu, lúc đó, một mình Trần Hưng An du lịch bên ngoài, đi ngang qua Du Tiền thôn, bị mấy người vô lại dây dưa, vừa lúc Miêu Nghĩa đi ngang qua cứu hắn, đem Trần Hưng An bị thương về nhà tịnh dưỡng.


Ngay lúc đó Trần Hưng An gãy chân phải, Miêu Nghĩa ở trong nhà bảy ngày, trực tiếp huynh trưởng tìm đến, mới được nhận với nhà.


Từ đó về sau Trần Hưng An lại tới hai lần, mỗi lần cũng sẽ ở chừng mười ngày. Một năm này hắn bái sư học điêu khắc và mộc nghệ, chế rất nhiều gia cụ cho nhà Miêu Nghĩa, hai vị lão nhân của Miêu gia, thân thiết với hắn như nhi tử, ngay cả tức phụ vừa thú tháng tư năm nay của Miêu Nghĩa, Tố Nương, cũng gọi hắn là An đệ.


Lúc này đây, Trần Hưng An mới đến bảy ngày, thời gian đến hắn đã nói ở mười ngày.

Thật không ngờ, cư nhiên xảy ra loại sự tình này.


“Chính là chỗ này.” Miêu Nghĩa đi nhanh vào viện tử nhà mình, trong góc phòng bên trái viện tử phơi củi, bên phải là hai gian trù phòng và phòng tạp vật đơn độc.


Chính phòng là một loạt năm gian, hậu viện nuôi gà vịt, còn có vườn rau, nhà xí bên cạnh vườn rau, cách chính phòng rất gần.


Đỗ Cửu Ngôn đi nhà chính, bên trong bàn ghế đều là mới, nàng sờ sờ hoa văn điêu khắc trên bàn vuông, kỹ thuật tinh tế, điêu khắc tự nhiên sinh động, bình phong chạm rỗng treo trên tường, cửa phòng ngủ còn có mành bằng trúc.


Những mộc chế phẩm này, không chỉ thủ công mà còn rất tốt, rất có sáng ý, vô cùng tinh tế.


“Đỗ tiên sinh, ” Miêu Nghĩa đứng ở cửa cửa phòng ngủ. Phòng ngủ cách bên này một vách tường, nên ngọa thất không chỉ có cửa thông vào trong viện, chính là từ nhà chính cũng có một cánh cửa, như là một phòng xép.


Đỗ Cửu Ngôn đi ngọa thất, bốn người Tiền Đạo An đã ở trong phòng, Miêu gia nhị lão cùng với thê tử Miêu Nghĩa Tố Nương, như trước duy trì tư thế lúc bị phát án, ngã trong vũng máu.



Miêu Nghĩa không cho người của quan phủ động, mà sau khi Bả Tử bọn họ tới, do Trầm Quân làm chứng, định tính là thổ phỉ tác loạn giết người, sau đó trong buổi họp báo Phó Thao đối với người của Miêu gia, nhất định bồi thường.


“Một đao bị mất mạng.” Bả Tử ngồi xổm trước mặt phụ mẫu của Miêu Nghĩa, chỉ chỉ vết đao đồng dạng trên cổ của hai người, “Thương chủ mạch.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng ngồi xổm xuống, mọi người vây cùng một chỗ, Chu Tiếu nói: “Nếu là thương ở chủ mạch, nên có rất nhiều máu, ngoài phòng có thấy không?”


“Không có.” Bả Tử nói: “Trù phòng và nhà chính cũng không có vết máu.”


Chu Tiếu gật đầu, “Người nọ chính là bị giết ở căn phòng này.”


“Cha chồng vào căn phòng của nhi tức đây nhất định không đúng. Có phải sau khi thổ phỉ tới, ném ba người vào đây, rồi cùng nhau sát hại hay không?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Bả Tử gật đầu, “Chúng ta cũng suy đoán như thế này, bởi vì Trầm Quân lúc tiến vào, không có phát hiện dị thường. Nếu không có Miêu Nghĩa trở về đúng lúc, hắn đã chuẩn bị mang thi thể của bốn thổ phỉ đi.”


“Như vậy, trước sau Trầm bách hộ và thổ phỉ vào thôn, thời gian cách nhau, bao lâu?” Tiền Đạo An hỏi.


Bả Tử trả lời: “Sáng sớm ta hỏi qua Trầm Quân, cũng nghe qua hàng xóm đối diện cùng với cửa thôn, trước sau phỏng chừng không được thời gian uống cạn chun trà, lúc này giết ba người, hẳn không có vấn đề.”


“Kỳ quái a.” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, mọi người cả kinh nhìn nàng, Miêu Nghĩa kích động hỏi: “Đỗ tiên sinh, người phát hiện cái gì sao.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vì sao cha ngươi mặc trung y, mà nương ngươi mặc thật chỉnh tề?”


“Nương ta lúc đó đang đun canh gà.” Miêu Nghĩa chỉ chỉ trù phòng, “Canh gà còn ở trong nồi, mãi cho đến sáng sớm, canh gà cũng còn nóng.”


Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy.


Nàng đứng dậy, đi tới bên giường, Tố Nương mặc trung y hồng nhạt, da rất trắng, thân hình rất nhỏ gầy, mặt ngửa mặc dù từ khí trầm trầm, nhưng như trước có thể nhìn ra được, dung mạo nàng thanh tú, xinh đẹp động lòng người.


Như phụ mẫu của Miêu Nghĩa, trên cổ cũng là một đao, một đao này chém xuống, vết đao cuốn thịt, đủ chém đứt toàn bộ thịt trên cổ, nếu sâu hơn một điểm, đao sắc bén thêm chút, rất có thể tước toàn bộ đầu xuống.


Thủ pháp này, thô bạo để kẻ khác giận sôi.


Nhưng trái lại nghĩ, thủ pháp và tâm tính lúc đó của thổ phỉ, rất gần kề.


Bốn thổ phỉ bụng đói kêu vang, hoảng hốt vào nhà này xong, sợ bọn họ kêu to, mà đưa tới ti binh theo sát ở phía sau, nên vội vàng xao động kéo ba người chạy tới một cái phòng, giản đơn thô bạo giết, sau đó sẽ đi ra, có thể chuẩn bị nghỉ ngơi, có thể chuẩn bị ăn một chút gì.



Nhưng không ngờ ti binh theo sát mà đến, bốn người bị mất mạng tại chỗ.


Bookwaves.com.vn

“Ngươi và Tố Nương mới thành thân sao?” Đỗ Cửu Ngôn thấy đệm chăn trên giường là hồng sắc mới làm, Miêu Nghĩa chỉnh lại tóc cho Tố Nương, “Đúng, tháng tư năm nay chúng ta mới thành thân.”


“Đáng tiếc!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu quay đầu hỏi Bả Tử, “Thi Đại đến khám nghiệm tử thi chưa?”


“Nghiệm rồi, vết đao trên người ba người, khớp với một trong bốn thanh đao đó, thời gian ba người chết, cùng bốn thổ phỉ chết, chênh lệch không bao nhiêu. Y theo vết máu trong phòng, và vết đao, Thi Đại cho rằng, người giết người trước hết giết Tố Nương, lại giết Miêu Phụ cuối cùng giết Miêu mẫu.”


“Khi Tố Nương chết là ngồi, chắc là nghe được thanh âm, kinh ngồi xuống, nhưng lập tức bị một đao chém vào trên cổ, Miêu phụ cũng không có vết tích phản kháng, xem vết chân nơi này, Thi Đại cho rằng, Miêu phụ là tự vào, thấy người giết người lui về phía sau mấy bước, lập tức bị giết.”


“Về phần Miêu mẫu, lúc đó hẳn là ở trù phòng đun canh gà, sau đó đi ngọa thất, sau khi bị giết, hung thủ tiện tay đóng cửa lại. Nên ti binh tới, bọn họ tranh đấu, chỉ ở trong viện tử, cũng không có vào nhà.”


Lúc nói chuyện, Bả Tử mang theo mọi người đi ra, chỉ vào cước bộ tạp nhạp trong viện, “Bước chân tranh đấu và bước chân phổ thông không giống nhau, lực nặng phương hướng của đầu ngón chân có kết cấu nhất định.”


Đỗ Cửu Ngôn nghe, nhìn lại trong phòng, quả thực như Bả Tử nói, trong nhà chính mặc dù cũng có rất nhiều vết chân, nhưng cùng lưu lại rất không giống trong viện.


“Cửu ca.” Tống Cát Nghệ đứng ở cửa phòng bếp ngoắc, “Ngươi đến xem.”


Đỗ Cửu Ngôn đi trù phòng.


Trù phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, một lò bếp hai cái nồi, một cái nồi nhỏ trong đó nửa mở, một cái Tống Cát Nghệ đã mở, bên trong quả nhiên là nửa nồi canh gà, mỡ gà vàng óng di động ở phía trên. Còn có mấy trứng gà không thành hình.


“Là gà mái già chỉ đẻ trứng.” Đỗ Cửu Ngôn cẩn thận nhìn một chút, quay đầu đi hỏi Miêu Nghĩa, “Nhà ngươi có mấy con gà mái đẻ trứng?”


Miêu Nghĩa không biết, “Người chờ ta một chút, ta đi hậu viện nhìn.” Hắn một chút cũng không nghi vấn vấn đề của Đỗ Cửu Ngôn có phải là kỳ quái hay không, bỏ chạy ra sau nhà một lát sau chạy về, trả lời: “Còn có một con gà mái ở hậu viện, con này nên là tương đối mập một chút, một ngày luôn sẽ đẻ một trúng, nương ta tích góp, mỗi ngày làm một cái cho Tố Nương ăn.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


“Tố. . .Tố ương nàng, nàng hình như mang thai.” Miêu Nghĩa lộ ra dáng tươi cười, hư hư hạnh phúc, hình như quên mất chuyện Tố Nương đã chết, “Nàng ngại, nói đợi tháng mười, mới vào trong thành tìm đại phu xem.”


“Vừa rồi sao ngươi tại sao không có chuyện Tố Nương mang thai?” Bả Tử ngưng mi nhìn Miêu Nghĩa.



Miêu Nghĩa ngẩn ra, nhìn Bả Tử, “Ta chưa nói sao?? Ta, ta nói a.”


“Hắn. . . Hắn có phải ngốc hay không?” Đậu Vinh Hưng đồng tình nhìn Miêu Nghĩa, đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Ngươi nén bi thương, nghìn vạn lần phải chịu đựng!”


Miêu Nghĩa gật đầu, hướng về phía mọi người nhếch miệng cười, “Ta không sao, ta rất tốt. Hay là ngọ thiện các ngươi ở chỗ này ăn cơm a.”


Đậu Vinh Hưng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nàng lắc đầu. Miêu Nghĩa cường chống tê dại, tận lực để cho mình lãnh tĩnh, tựa như người chết hồi quang phản chiếu, tựa như nỏ mạnh hết đà.


Để hắn chống được rồi. Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Một mực nhắc Trần Hưng An, hắn ở đâu?”


“Ta nhốt hắn trong phòng.” Miêu Nghĩa chỉ vào một ngọa thất phía tây, “Ta không thể để cho hắn chạy, ta muốn hắn thằng chi sinh pháp.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi qua nhìn một chút.”


Bookwaves.com.vn

Miêu Nghĩa đi qua, cửa phòng mở ra. Mọi người đi vào, liền thấy một nam tử tuổi còn trẻ nằm trên giường, da rất trắng, da mỏng thịt nộn một tiểu cô nương nhu nhược, lúc này hắn nhắm mắt lại, không nhúc nhích nằm ở trên giường, không có đắp chăn, nhưng quần áo chỉnh tề, tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, hai tay long trước ngực, im ắng nằm.


Thần thái này. . . Đỗ Cửu Ngôn hơi biến sắc mặt, đưa tay đặt trên cổ của đối phương, có mạch đập nhỏ nhẹ nhảy lên. Nàng nhìn Miêu Nghĩa, “Phụ cận đây có đại phu không, ta hoài nghi hắn uống thuốc độc.”


Miêu Nghĩa biến sắc, nhưng cũng chỉ là biến đổi, lập tức lắc đầu nói: “Không, không có đại phu, phải vào trong thành tìm.”


“Ta dẫn hắn vào trong thành tìm đại phu.” Bả Tử nâng người lên, gọi xe ngựa ngoài phòng, cấp tốc lái xe đi.


Đỗ Cửu Ngôn nhặt một phong thư bên trên gối đầu của Trần Hưng An lên, đưa cho Miêu Nghĩa, “Ngươi xem một chút, có phải di thư hay không?”


“Ta không xem.” Miêu Nghĩa lắc đầu, “Tiên sinh nếu như muốn xem, ngươi tự xem đi.”


Đỗ cửu nhìn lướt qua Miêu Nghĩa, liền mở thư trong tay ra, chữ viết rất xinh đẹp, như chữ viết của một tiểu cô nương, ý tứ đại khái đang nói, Nghĩa a, ta có lỗi với ngươi, ngươi để ta chiếu cố trong nhà, nhưng ta lại không có chiếu cố tốt.


Ta không có mặt mũi gặp ngươi nữa.


Nghĩa ca, ta đi rồi, ngươi không nên hận ta.


“Là tự sát.” Đỗ Cửu Ngôn và Miêu Nghĩa nói.


“Hắn chột dạ!” Miêu Nghĩa nói: “Đỗ tiên sinh, người nhất định phải cứu sống hắn, ta muốn xem hắn bị mang ra chợ, muốn xem đầu hắn rơi xuống.”


Đỗ Cửu Ngôn xếp gọn thư đặt vào phong bì, “Ngươi chắc chắc hắn là hung thủ như thế?”


“Đúng!” Miêu Nghĩa nói.



Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng bởi vì nương ngươi nói?” Miêu Nghĩa gật đầu, nàng lại hỏi: “Giết người là phải có động cơ giết người, quan hệ của các ngươi thân cận như thế, ngươi cảm thấy hắn có động cơ giết người gì?”


Miêu Nghĩa ngưng mi, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, đầy mặt bướng bỉnh, “Ta không biết hắn có động cơ giết người gì, phản chính ngươi ta nói sẽ không giả.”


“Vậy ngươi nương còn nói gì với ngươi, ngươi bây giờ còn có thể thấy nàng không?”


Miêu Nghĩa tìm chung quanh, hơn nửa ngày hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mâu quang hư hư, nói: “Không thấy được, nương ta khẳng định ở địa phương nào chờ ta rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn không hỏi, ở trong phòng vòng vo chuyển, lại mở ngăn tủ, bên trong bày mười mấy bộ y phục, nhiều loại nhan sắc, xem ra Trần Hưng An là một người rất lịch sự.


Nàng mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo bày đạo cụ điêu khắc dùng, đao rất tinh tế, có lớn có nhỏ, “Di. . .”


Đỗ Cửu Ngôn lấy thứ gì trong ngăn kéo ra, hỏi Miêu Nghĩa, “Hắn hút thuốc?” Xem hình dạng của Trần Hưng An, không quá giống.


“Không hút.” Miêu Nghĩa trả lời: “Hắn rất thích sạch sẽ, nói thuốc hút xong miệng rất hôi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, sờ tẩu thuốc này, nhìn kỹ hoa văn phù điêu bên trên, quả thực rất sẽ nhìn, “Như vậy tẩu thuốc này là của ai?”


“Không biết.” Miêu Nghĩa nói.


“Đỗ tiên sinh, ” Miêu Nghĩa chăm chú nhìn nàng, ánh mắt cố chấp làm người ta phát rét, “Đỗ tiên sinh, ngươi sẽ giúp ta đúng không.”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, Tiền Đạo An nói với Miêu Nghĩa: “Hắn không có cách nào giúp ngươi, cũng không giúp được ngươi, huống chi, người ngươi cáo bây giờ còn sinh tử chưa biết.”


“Vì sao?” Huyết sắc trên mặt Miêu Nghĩa tiêu thất một chút, “Vì sao không giúp ta, nương ta nói cho ta biết, nương ta chưa bao giờ gạt người.”


“Là hắn giết.” Miêu Nghĩa nói: “Các ngươi nếu là không giúp ta, ta đây tự đi cáo quan phủ, nếu như quan phủ cũng không thu, ta tự mình giết hắn.”


Lúc nói chuyện Miêu Nghĩa bỗng nhiên quay đầu lại hướng trong phòng hô một tiếng, “Cha, nương, Tố Nương, ta đi nha môn, lập tức trở về.”


Hắn nói xong, liền lảo đảo đi.


—— lời nói ngoài ——


Ván này ta thua, ngày hôm qua mọi người não động thái đặc sắc, nhìn ta lạnh run, không dám tương phía dưới nội dung phát lên đây.


Ngày hôm nay đầu mối càng nhiều điểm, đón khai ba, cố sự đều là biên, và ta không giống với cũng là một người cố sự, không tồn tại đúng sai.


Sở dĩ, đón biên cố sự ba, huyền nghi sợ hãi gia đình luân lý cố sự. Ha ha ha ha