Q1 – CHƯƠNG 115: THẮNG ĐẾN TRẤN VIỄN


Dịch giả: Luna Wong


Hai văn tiền không nhiều lắm, dù là gia cảnh không giàu có, cũng không đến mức trong trường hợp này, vì hai văn tiền đánh hài tử một trận khóc nháo mất mặt, nên, cơ bản mỗi hài tử đều trở về.


“Cho ngươi tiền, để ta xem.” Nam hài tử thứ nhất chạy trở về đưa tiền cho củ cải nhỏ, liền lấy vạn hoa đồng trong tay củ cải nhỏ lên xem, vừa xem vừa kinh thán kinh hô.


Như vậy, hấp dẫn người lớn một bên nhìn sáng, muốn đến xem một chút.


“Đây là con cái nhà ai, thế nào tinh minh tinh như vậy.” Khách nhân tới ăn cơm nơi này kỳ cảnh nơi này, đều đi hỏi thăm hỏi thăm là con cái nhà ai.


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, khoác tay nói: “Không biết a…” Lúc nói chuyện, ho khan một tiếng, chắp tay sau đít bước, đi bộ không xa không gần.


Củ cải nhỏ bị một đám người vây bắt, một tiệc rượu mừng, buôn bán lời năm mươi văn tiền!


“Nương a.” Củ cải nhỏ lắc túi tiền, “Ta muốn đi tiền trang.”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Chút tiền ấy, ngươi cũng dự định cất giữ?”


“Là tiền thì có thể cất giữ a.” Củ cải nhỏ nói: “Tiền này không thể đặt trên người, không thôi luôn luôn không nhịn được sẽ muốn tiêu. Không có tiền, sẽ khỏi tiêu a.”


(Luna: Cùng ý nghĩ, ta cũng thế)


Đỗ Cửu Ngôn tằng hắng một cái, nghiêm mặt nói: “Trước đây… Hai người chúng ta có phải đặc biệt nghèo hay không?”


“Ân. Đặc biệt nghèo. Nếu không gặp người hảo tâm cho chúng ta màn thầu ăn, chúng ta đã sớm chết đói.” Củ cải nhỏ nói: “Ngoại trừ màn thầu, chúng ta còn ăn xong đùi gà vài lần, đùi gà đặc biệt ngon.”


Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, “Là mỗi ngày đều sẽ gặp phải người hảo tâm, hay là đi ngang qua từng địa phương đều có thể gặp phải?”


“Là mỗi ngày!” Củ cải nhỏ nói: “Chúng ta đi cửa hàng bánh bao, cửa hàng mì xin cơm, mọi người thấy chúng ta thương cảm, cũng sẽ cho chúng ta ăn, không thu tiền.”


Đây…


Là nàng nghĩ xã hội này quá ác liệt?


Có nhiều người hảo tâm như vậy sao?


Hay là mỹ sắc của nàng để người thần hồn điên đảo, vui vẻ chịu đựng làm người tốt.



Đó là quỷ kéo! Rất hiển nhiên có người ở âm thầm trả tiền cho bọn hắn.


Chẳng lẽ là cha của củ cải nhỏ?


“Cha ngươi… thật đã chết rồi?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ.


Củ cải nhỏ sợ hết hồn, “Cha, ngươi thực sự muốn thành hôn?”


“Cái não gì, ta hỏi, cha ngươi là chết thật hay là giả chết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Củ cải nhỏ trả lời: “Chết thật, triệt để chết rồi.”


“Vậy là ai?” Đỗ Cửu Ngôn nhớ lại một chút, sau khi nàng tỉnh lại người bên cạnh, cũng không có người khả nghi, hơn nữa, nàng ở Thiệu Dương điệu cao như vậy, cũng không có ai lén lút đưa tiền đưa tiền cho nàng.


Chuyện này, rất quỷ dị.


“Hai phụ tử ở chỗ này làm gì?” Một mình Tiêu Tam, mặc thường phục từ phía sau đi tới, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đi ăn cưới, hôm nay Tam gia hưu mộc?”


Tiêu Tam gật đầu, “Ngày hôm nay rất rảnh rỗi?”


“Đúng vậy. Án tử của Chu Nhất Chính, khổ cực Tam gia. Phó đại nhân đưa phán độc lên chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiêu Tam gật đầu, “Đưa rồi, yên tâm, ba tội của hắn, không sống được. Còn có Ngô Xuyên lừa hôn, xử ba năm lưu vong, mấy ngày nữa thì đi.”


“Trừng ác dương thiện, Tam gia lao khổ lao!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.


Tiêu Tam phất tay, biểu tình ngươi khen ta không chịu được, “Không nói với ngươi nữa, ta còn có việc, hôm nào cùng nhau uống rượu.”


“Được, đi thong thả!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn theo Tiêu Tam đi xa, mẫu tử hai người như trước không nhanh không chậm đung đưa, chờ đi tới tiền trang, trùng hợp Tiêu Tam cũng từ bên trong đi ra, trong tay dẫn theo một bao phục nặng, thấy nàng sửng sốt, cười ha hả lên tiếng chào cho có lệ liền đi.


“Nhiều bạc như vậy?” Vẻ mặt Củ cải nhỏ ước ao.


“Nhiều bạc như vậy!” Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn nghi hoặc.


Đỗ Cửu Ngôn rỗi rãnh năm sáu ngày, gia cụ Tam Xích đường mua mua được đưa tới, củ cải nhỏ đi qua trả giá, buôn bán lời ba lượng bạc, cao hứng buổi trưa hắn cũng không có ngủ.


bookwaves.com

“Đỗ tiên sinh có ở đây không?” Bỗng nhiên, ngoài cửa có thanh niên nhân mặc của y phục của cửa hàng chuyển phát nhanh, gõ cánh cửa, nói: “Ta tìm Đỗ Cửu Ngôn.”



Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, chắp tay, nói: “Là ta có thư?” Dùng binh tống, đoán chừng là thư từ Tân Hóa, không phải Ngân Thủ chính là Cầu Chương.


Cầu Chương rất dính, ba năm ngày hắn liền viết một bức thư, tự thuật tịch mịch bất lực của hắn.


“Phải!” Binh tống đưa một phong thư thật mỏng qua, “Từ Tân hóa tới. Làm phiền người ký tên ở chỗ này.”


Đỗ Cửu Ngôn quan sát bìa thư một mắt, bên trên có chữ ký của cửa hàng, lại lấy một đồng tiền cho đối phương, liền đóng cửa trở về, quay mặt trời soi nhìn.


Thư phi thường mỏng, mỏng đến nàng hoài nghi bên trong rỗng.


“Là thư của Ngân Thủ sao?” Tiền Đạo An thuận miệng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu. Ngân Thủ viết thư rất dong dài, không có khả năng mỏng như vậy, nàng do dự một hồi mở thư ra, nét mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.


Bên trong chỉ có một tấm giấy, trên giấy có một con heo đen.


Heo bị trói tứ chi treo ở trên cái giá, dưới thân là lửa hừng hực!


Họa phong thực tại không được tốt lắm.


“Thư gì kỳ quái thế?” Tiền Đạo An quét một mắt, nhất thời kinh ngạc đi tới, “Đang quay heo, có người trêu đùa ngươi sao?”


Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, đưa lên mặt trời soi soi, trên giấy ngoại trừ bức tranh cũng không có chữ.


“Ngươi thấy qua dược thủy viết chữ nhìn không thấy chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiền Đạo An.


Tiền Đạo An gật đầu, “Có a, tựa hồ là dùng một loại chất lỏng của trái cây Tây Dương, có người nói dùng nước thoa lên có thể hiện chữ.”


“Vậy thử xem.” Đỗ Cửu Ngôn cho giấy vào trong chậu nước, chỉ thấy giấy gặp nước liền mềm nhũn, mà bức tranh heo lại kỳ dị nổi trên mặt nước run run theo sóng gợn, phảng phất bởi vì lửa quay, mà thân thể mập mạp đặc biệt thống khổ giãy dụa.


“Ấu trĩ!” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, bỗng nhiên Tiền Đạo An nói: “Có chữ viết, ngươi xem.”


Bức tranh nổi trên mặt nước, giấy trắng trống rỗng, ở chỗ vẽ heo có lưu lại một ít mực nước, mực nước này có nhạt có đậm, là chữ nhỏ.


“Mười ngày sau, Trấn Viễn phủ Lỗ gia ban, mời xem cuộc vui, quá hạn nhặt xác!”


Sắc mặt của Tiền Đạo An đại biến, “Đây, thư ai gửi vậy, để người đi Trấn Viễn phủ, bên kia bây giờ là Quế vương xử lý.” Hắn nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt như đất nói: “Thư này, không phải là Quế vương viết chứ?”



“Nên là phải.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm thư, mực nước rất nhanh nứt ra, trong chậu cũng chỉ còn lại có một tấm giấy trắng giấy trắng mềm, trừ nó ra không có dấu vết gì nữa.


Thi? Thi của người nào?


Đỗ Cửu Ngôn nghĩ tới Ngân Thủ, nàng lập tức cử bút viết một phong để Bả Tử mang đến cửa hàng chuyển phát nhanh đưa đến Tân Hóa.


Cách ngày, Ngân Thủ hồi âm đến, chữ viết méo méo xẹo xẹo, Trần Lãng vừa nhìn đã nhận ra, “Là chữ viết của hắn không sai. Nhìn đầu bút lông, tâm tình lúc biết thư không tệ, không nhanh không chậm.”


“Vậy thì không phải là Ngân Thủ.” Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, mơ hồ nghĩ đến một người, Bả Tử nhìn nàng, nói: “Có phải là Thái công tử hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Trừ hắn ra không có người khác.”


Thái Trác Như đi ngang qua Quảng Tây, nếu Quế vương muốn bắt hắn thật có khả năng, chỉ là, nhặt xác vừa nói… Lẽ nào người đã chết?


“Ngươi đừng đi.” Bả Tử ngưng mi, lạnh lùng nói: “Loại sự tình này báo đô ti, để đô ti đi giải quyết. Hay là báo với người người Thái gia, bọn họ tự có biện pháp cứu người.”


Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi cho là ta không nên đi?”


“Không nên đi.” Bả Tử nói.


bookwaves.com – Luna: Công nhận ấu trĩ thiệt, chả trách thái hậu với hoàng thượng nhịn tới nhịn lui mặc ổng làm bậy


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy hắn có chút kỳ quái, Bả Tử bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, tránh mặt nói: “Bởi vì, nguy hiểm.”


“Nguyên lai là lo lắng cho ta a, ta còn tưởng rằng ngươi biết cái gì nữa chứ.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Thế nhưng lần này ta không đi, tất nhiên còn có lần sau, làm sao bây giờ?”


Bắt Thái Trác Như nàng không đi, Quế vương còn biết bắt Trần Lãng, bắt Nháo nhi, bắt bằng hữu và và người quan tâm nàng… Không tránh khỏi, không bằng nghênh khó mà đi.


Thuận tiện biết một chút về, người có cảnh giới rảnh rỗi nhất trong truyền thuyết, Quế vương, rốt cuộc là thứ gì.


“Vậy ta đi cùng ngươi.” Mâu sắc của Bả Tử kiên định, “Ngươi không cần lộ diện, vừa lúc hắn cũng không biết ngươi.”


“Không nghĩ tới ngươi có nghĩa khí như thế, lại vì huynh đệ có thẻ lên lúi đao xuống biển lửa, liều chết quên mình, ta phi thường cảm động, nên quyết định thành toàn cho ngươi.” Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn.


Bất đắc dĩ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng đầu lông mày lại không có giãn ra, “Ta phải đi nha môn, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi.”


Lúc nói chuyện, đứng dậy đi.


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn chằm chằm nhi tử, “Cha ngươi phải xuất môn, cần mua chút trang bị, đưa tiền!”


Củ cải nhỏ nga nga gật đầu chạy về trong phòng, móc một túi tiền đi ra, bên trong có đồng tiền cũng có bạc vụn, dắt tay của Đỗ Cửu Ngôn đi, “Đi, ta đi mua với ngươi.”


“Mặt trời hôm nay mọc phía tây?” Đỗ Cửu Ngôn hướng lên trời nhìn nhìn.


Củ cải nhỏ chu mỏ, nói: “Cha a, ta biết ngươi cảm thấy ta keo, nhưng ta cảm thấy ta không phải keo, ta là tiết kiệm. Không cần phải tiêu tiền không nên tiêu!”



“Hiện tại ngươi phải đi cứu Thái thúc thúc, là chuyện trọng yếu,, đương nhiên không thể tiết kiệm a. Chút chừng mực đó ta vẫn phải có.”


Xem ra, nàng xem thường nhi tử nàng.


Một buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn mua môt cây chủy thủ, cực nhỏ, dính vào ống tay áo vô cùng dễ dùng, lại cùng Tiêu Tam đi Lưu gia ao một chuyến, lấy hau túi bột phấn phách hoa tử.


Nháo nhi suốt đêm chế cho nàng và Bả Tử, một món áo giáp kỳ lạ, cực kỳ nặng.


“Ngươi không nên nói với ta, ở trong này may bằng thiết?” Đỗ Cửu Ngôn mang theo áo giáp nặng năm sáu cân, hiện tại sắp giữa tháng bảy, mặc dù không nóng, nhưng đây không đến mức mặc áo giáp.


Then chốt, còn may thêm sắt lá.


“Chỉ hai người các ngươi, Quế vương bên kia thiên quân vạn mã, các ngươi mặc cái này, để ngừa vạn nhất a.”


Đỗ Cửu Ngôn khó cự tuyệt hảo ý, mặc giáp vào.


Bả Tử lấy hai con ngựa tốt, hai ngày sau hai người khởi hành.


Hai mắt củ cải nhỏ đẫm lệ lưng tròng đứng ở cửa vẫy tay, “Cha a, ngươi phải cẩn thận a, cái kia cái gì quy(rùa)… Cái gì vương rất xấu!”


“Hài nhi của ta ngoan, ở nhà chờ ta.” Đỗ Cửu Ngôn cáo biệt một đường, cùng Bả Tử sáng sớm xuất môn, một ngày sau ở ngã ba Tân Hóa và Trấn Viễn.


Lúc đầu Cầu Chương nhận được thư, triển khai, chỉ thấy mặt trên viết: “Đại nhân, cơ hội lập công lại đến, người người nghìn vạn lần phải nắm chắc.”


Phía dưới, kể lại chi tiết.


“Tiểu tử này!” Cầu Chương vui tươi hớn hở đốt thư, lầu bầu nói: “Lại cho ta cơ hội lập công, không lấy cũng không được. Thịnh tình không thể chối từ a.”


Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đến Trấn Viễn trước hai ngày.


Cửa thành mở ra, ti binh gác, tất cả đều không khác Tân Hóa thành.


Nếu không phải biết ở đây trước đó không lâu bị Quế vương chiếm, không ai sẽ nghĩ tới, ở đây đã đổi chủ.


Bách tính sắc mặt ấm áp, lính phòng giữ tươi cười thân thiết, vừa nói vừa cười, có ra có vào.


“Thật đúng là kỳ lạ a.” Đỗ Cửu Ngôn xuống ngựa, nhìn xa xa.


Bầu trời tối đen, cửa thành đóng cửa, binh sĩ tuần tra ban đêm cách mỗi một khắc đồng hồ dò xét một lần, cách hai dặm đường trên thường thành có hai bóng đen bám vào trên tường, tốc độ cực nhanh, chỉ chợt lóe lên liền biến mất ở trước mắt.


Ở khoảng cách binh sĩ tuần tra, vô thanh vô tức rơi vào trong thành, cấp tốc dung nhập vào trong đêm tối.


—— lời nói ngoài ——

Quế vương nhàm chán sắp login lần thứ hai! Thỉnh làm tốt chuẩn bị mắng chửi!