Ngữ khí của anh rất thân mật, nhất là chữ vợ, nghe phá lệ chính thức.

Đây là một loại cảm giác được tôn trọng, được thương yêu, cảm giác được bưng ở lòng bàn tay.

Diệp Phồn Tinh không nhịn được cúi đầu xuống, nhìn lên khuôn mặt trước mắt, cảm giác trái tim nhỏ của mình đang bốc lên cảm giác hạnh phúc, "Vậy tôi...!nhận?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, mặc dù cô cảm thấy lãng phí, nhưng cũng là thật sự rất thích, đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh lần nhận được hoa, trong mắt đều là mềm mại.

Nửa phút cảm giác chính mình từ nữ hán tử biến thành tiểu công chúa.

...!
Buổi chiều, thời điểm Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn đi ra ngoài, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngồi xổm ở trong phòng khách, hướng về phía bó hoa kia chụp hình, cũng không biết đổi mấy cái góc độ.


Khóe miệng còn thỉnh thoảng giơ lên, giống như cái...!Kẻ ngốc.

Phó Cảnh Ngộ không có quấy rầy cô, chẳng qua là ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn cô.

Lúc trước không quen biết Diệp Phồn Tinh, thời điểm anh buồn chán, liền thích ở một mình.

Mà bây giờ, anh càng thích nhìn cô chăm chú, quan sát cô, luôn cảm thấy rất thú vị.

Cô giống như một tiểu bằng hữu, làm cái thế giới này tràn ngập tò mò.

Diệp Phồn Tinh chụp xong mấy tấm ảnh chụp, đang chỉnh sửa, điện thoại di động đột nhiên gọi tới.

Diệp Phồn Tinh nhận ra, phát hiện là cô cô gọi tới, "Tinh Tinh."
Nghe được âm thanh của cô cô, Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, "Cô cô sao lại gọi điện cho con?"
Cô cô đối với Diệp Phồn Tinh tốt vô cùng, bất quá, tình huống trong nhà cô không được tốt, lại cùng Diệp mẫu nổi lên một chút mâu thuẫn nhỏ, cho nên, hai nhà hai năm qua đều không có gặp nhau.

Cô cô ở trong điện thoại nói: "Ba mẹ con hôm nay tới nhà cô."
Diệp Phồn Tinh cau mày, "Bà ấy chưa có về nhà sao?"
Còn tưởng rằng Tưởng Sâm đem ba mẹ cô đều đưa về nhà rồi.

Cô cô nói: "Bà ấy để cho cô khuyên con, con cũng không phải là tiểu hài tử rồi, nghe lời một chút, ba mẹ con đem con nuôi lớn như vậy, cũng không dễ dàng."
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, mẹ lại đi tìm cô cô rất lâu không liên lạc tới khuyên mình, "Bà ấy nói cho cô cái gì?"
"Cũng không nói gì, cô chính là sợ con nghĩ không ra.


Tinh Tinh, cô là người từng trải, dượng con tính như nào con cũng biết, con nếu là giống như ta, sau này làm sao bây giờ?" Nhà cô cô lúc trước điều kiện tốt vô cùng, dượng có công việc ổn định, mỗi tháng thu nhập cũng không tệ, rất nhiều lúc, cô cô còn có thể cứu tế bọn họ.

Sau đó, dượng xảy ra chuyện, liền nằm trên giường mười năm, mười năm này, cô cô mang theo hai đứa bé, còn muốn đi làm, trên còn có mẹ già, thời gian trải qua rất là gian khổ.

Các thân thích xem thường không ít, liền ngay cả Diệp mẫu, có lúc cũng ghét bỏ gánh nặng trong nhà cô cô, không muốn cùng cô qua lại.

Cô cô quả thực trải qua thời gian thật không tốt.

Chẳng qua là, Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, mẹ vì ngăn cản mình cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, lại còn chạy đi tìm cô cô tới khuyên mình?
Diệp Phồn Tinh nói: "Con biết cô không dễ dàng, con tâm lý nắm chắc.

Về phần mẹ con, cô mặc kệ bà ấy cho rồi! Mấy năm nay bà ấy đối với cô như nào, cô đều quên sao?"
Diệp mẫu thái độ đối với cô cô, Diệp Phồn Tinh cũng một mực có ý kiến.

Đáng tiếc, cô lúc đó chỉ là một học sinh, không có năng lực kinh tế, cũng không có biện pháp giúp giúp cô cô cái gì.


Lần này, Diệp mẫu cũng chính là nhìn thấy cô mềm lòng, mới dám tìm tới cửa, cũng thua thiệt cô cô còn nguyện ý để ý đến mình.

Cô cô ở trong điện thoại khuyên Diệp Phồn Tinh, "Cô không lo lắng mẹ con, cô chỉ lo lắng con.

Mẹ con bà ấy chính là như vậy, nhưng bà ấy dù thế nào cũng là mẹ con.

Con tội gì cùng bà ấy sinh khí, cùng chính mình gây khó dễ, con nói sao?"
Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, nghiêm túc nói: "Cô cô, người đừng nghe mẹ con nói càn, đại thúc là một người rất tốt, anh ấy rất lợi hại, đối với con cũng rất tốt, là mẹ con thật là quá đáng, còn ở ngay trước mặt người khác lại nói khó nghe như vậy, sau này con không muốn để ý đến bà ấy nữa.

Cô không cần lo lắng, con rất ổn."
Phó Cảnh Ngộ ở một bên, nghe thấy Diệp Phồn Tinh khen anh như anh hùng....