Diệp mẫu tức giận mà nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Ngươi còn dám nhắc chuyện ngày đó! Ngươi không suy nghĩ một chút ngươi ngày đó làm sao đối với ta."
"Phải, con ngày đó thái độ không được tốt, không nên ở trước mặt người nhà họ Trần để cho mẹ khó chịu, nhưng là mẹ suy nghĩ một chút, nếu như con khi đó không nói rõ ràng, mẹ quay đầu đáp ứng, con chỗ này lại cùng với người khác ở chung một chỗ rồi, mẹ không phải là sẽ càng khó chịu?"
Bây giờ là muốn cầu cạnh bà, Diệp Phồn Tinh cũng không tranh cãi.

"..." Diệp mẫu trừng mắt Diệp Phồn Tinh một cái, không có lại nói chuyện.

Liền như vậy, ngược lại tới đều tới.

-
Theo tàu điện ra, điện thoại của Phó Cảnh Ngộ liền gọi tới, "Bọn họ tới rồi sao?"
Diệp Phồn Tinh nói: "Đã đến, chúng ta rất nhanh liền qua tới."
Chỗ ăn cơm là tại một nhà quán lẩu, nơi này là Phó Linh Lung tìm, Phó Linh Lung rất thân thiết, biết trong nhà Diệp Phồn Tinh điều kiện cũng không hề tốt đẹp gì, sợ đi cái gì khách sạn 5 sao hoặc là phòng ăn tây, sẽ để cho cha mẹ của Diệp Phồn Tinh không được tự nhiên, cho nên đặc biệt chọn chỗ này.


Diệp Phồn Tinh vừa mới tới cửa, liền thấy Phó Linh Lung, "Chị."
Phó Linh Lung cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Diệp phụ Diệp mẫu, nhiệt tình nói: "Đây là thúc thúc a di đi, xa như vậy tới, cực khổ."
Phó Linh Lung hôm nay mặc đến rất khiêm tốn, quần dài màu đen, đoan trang lại chính thức.

Diệp mẫu nhìn Phó Linh Lung một cái, đáp một tiếng, cũng không quá nhiệt tình.

Phó Linh Lung cũng không để ý, ở trước mặt, dẫn bọn họ đi phòng bao.

Diệp Phồn Tinh nhìn mẹ một cái, nhỏ giọng nói: "Mẹ...!Người nhiệt tình một chút được không? Làm như người ta thiếu tiền mẹ không bằng."
"..."
-
Phó Linh Lung dẫn người một nhà Diệp Phồn Tinh đến phòng bao, nói: "Cha, mẹ, bọn họ tới rồi."
Phó ba ba mẹ Phó bận rộn đứng lên, thái độ mẹ Phó đặc biệt cực kỳ tốt, một chút làm giá cũng không có, chỉ sợ ba mẹ của Diệp Phồn Tinh sẽ không được tự nhiên, trong lòng sẽ có ý kiến gì.

Bà cười nói: "Nhanh ngồi đi, xa như vậy tới, cực khổ!"
So với Diệp mẫu dỗ mẹ con Trần gia thái độ còn tốt hơn.

Diệp mẫu nhìn phòng bao một vòng, nhìn thấy Phó ba, mẹ Phó, còn có...!Ngồi trên xe lăn là Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Thúc thúc a di mạnh khỏe."

Diệp mẫu cũng chưa từng thấy qua Phó Cảnh Ngộ, vẫn cho là Diệp Phồn Tinh cưới là Tưởng Sâm, cũng không đem Phó Cảnh Ngộ để ở trong lòng.

Bà nói: "Không cần khách khí như vậy."
Sau đó cùng Diệp phụ ngồi xuống.

Phó Linh Lung bắt chuyện, châm trà rót nước.

Hết thảy thoạt nhìn coi như bình tĩnh, Diệp Phồn Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Phồn Tinh ngồi cách Phó Cảnh Ngộ cùng chính giữa là Diệp mẫu, cô ngồi xuống, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, cô mặc dù cố gắng bảo trì hình tượng, nhưng loại trường hợp này, khẩn trương đến chết người, cũng còn may có đại thúc, nhìn thấy anh, liền an tâm hơn nhiều.

Diệp mẫu uống trà, coi như là thở gấp qua một hơi, biết người đều ngồi đầy rồi, lại không thấy Tưởng Sâm, không nhịn được hỏi: "Nó còn chưa tới sao?"
"Ai?"
Mẹ Phó có chút không rõ Diệp mẫu chỉ ai, người hai nhà đều tới, nơi này còn thiếu người nào?
Diệp mẫu nhìn về Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh hiểu được tới, "Mẹ nói chắc là Tưởng tiên sinh."

Phó Linh Lung cười nói: "A di trước từng gặp Tưởng Sâm à?"
"Bà gặp một lần." Diệp Phồn Tinh giải thích xong, hướng về phía Diệp mẫu nói: "Mẹ, cùng con kết hôn người không phải là Tưởng Sâm, là anh ấy."
Diệp Phồn Tinh chỉ chỉ Phó Cảnh Ngộ.

Mẹ hiểu lầm này, làm cho Diệp Phồn Tinh có chút lúng túng.

"Hắn?" Nghe xong lời của Diệp Phồn Tinh, Diệp mẫu lông mày đều dựng lên.

Bà vốn là cho là Diệp Phồn Tinh gả là Tưởng Sâm, Tưởng Sâm đó, thoạt nhìn ngược lại vẫn trông đứng đắn, nếu như điều kiện gia đình khá một chút, bà liền miễn cưỡng đón nhận.

Nhưng là...!Bà làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Phồn Tinh lại gả cho một người lại là ngồi xe lăn này...!Tàn phế?.