Cái này rõ ràng là âm thanh của Triệu Gia Kỳ, nghe xong đoạn này, Triệu Gia Kỳ sửng sốt một chút.

Không nghĩ tới ngày đó đồng học tụ họp, Diệp Phồn Tinh lại có thể ghi lại lời mình nói!
Sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, nhìn Diệp Phồn Tinh, tức giận nói: "Diệp Phồn Tinh, cô bêu xấu tôi!"
"Cái này gọi là bêu xấu sao?" Diệp Phồn Tinh tĩnh táo nói: "So với những thứ kia cắt văn lấy ảnh chụp, tôi thấy cái này nhưng mới là chứng cớ, cô nếu là cảm thấy còn không đủ, tôi cảm thấy, có thể mời những bạn học kia tới làm chứng.

Triệu Gia Kỳ, nếu là không có cái này, ai có thể nghĩ tới cô ở nơi này một bộ dáng người tốt, mở miệng một tiếng Phó thúc thúc, sau lưng nhưng là bộ dáng khác."
Thời điểm cùng Triệu Gia Kỳ ở trong nhóm lúc đấy, Diệp Phồn Tinh liền có cảm giác Triệu Gia Kỳ sẽ nói cái gì đó, cho nên ngày ấy, cô cũng một mực đề phòng.

Thời điểm mượn cớ chơi điện thoại di động, ghi lại lời Triệu Gia Kỳ nói.


Nếu như Triệu Gia Kỳ hôm nay không ở chỗ này hại cô, Diệp Phồn Tinh cũng chưa từng nghĩ muốn đem ghi âm lấy ra, có thể, Triệu Gia Kỳ quá đáng đến loại trình độ này, coi như mình không thể ở lại Phó gia rồi, cũng tuyệt đối không cho Triệu Gia Kỳ tiếp tục giả bộ nữa.

Phó Cảnh Ngộ ở trong nhà này địa vị có thể tưởng tượng được.

Mà Triệu Gia Kỳ đoạn ghi âm này, mỗi một câu, đều là đối với đại thúc khinh miệt cùng mạo phạm, cô liền muốn nhìn một chút, mọi người sau đó còn sẽ tin tưởng Triệu Gia Kỳ hay không.

Hận xong Triệu Gia Kỳ, Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, đối với Phó Cảnh Ngộ nói: "Triệu Gia Kỳ tuyệt đối không phải là một người tốt, cô ta rất biết diễn trò, cũng rất có thủ đoạn.

Đại thúc đối với tôi rất tốt, cho nên, coi như tôi rời đi Phó gia, cũng hy vọng đại thúc có thể thấy rõ cô ta."
Diệp Phồn Tinh cuối cùng nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, nghĩ đến anh tin tưởng Triệu Gia Kỳ, trong nội tâm cô là rất khó chịu.

Nhưng là, có lẽ, cô và đại thúc vốn chính là người không liên quan.

Anh những ngày qua đối với cô rất tốt, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Đây cũng là hồi báo duy nhất của cô đối với anh.


Giọng nói của Diệp Phồn Tinh, làm cho bầu không khí có chút thương cảm.

Một bên Phó Linh Lung không nhìn nổi, bao che mà nói: "Tinh Tinh, nói lời ngốc gì, ai muốn em rời đi rồi hả?"
Phó Linh Lung nói làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy rất là khổ sở, nước mắt là rốt cuộc lại cũng nhịn không nổi nữa, "Mọi người đem Triệu Gia Kỳ gọi tới, không phải là bởi vì tin tưởng lời nói của cô ta sao?"
Bị Triệu Gia Kỳ oan uổng, cô chẳng qua là cảm thấy tức giận, nhưng, bị chính người mình tín nhiệm hoài nghi, cô lại cảm thấy thương tâm.

Phó Linh Lung nói: "Không, em hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?" Diệp Phồn Tinh không hiểu.

Phó Linh Lung cũng không có quá nhiều giải thích, chẳng qua là nhìn về phía một bên Triệu Gia Kỳ, "Cô còn có thể ở ngay trước mặt chúng ta, giả bộ ngoan như vậy, sau lưng, lại nói cậu nó như vậy."
Triệu Gia Kỳ giải thích, "A di, ta không có...!Là Diệp Phồn Tinh..."
"Chẳng lẽ những lời đó không phải là cô nói, âm thanh của cô chúng ta còn nghe không ra?" Phó Linh Lung liếc Triệu Gia Kỳ một cái, đối với cô ta hảo cảm hoàn toàn không có.


Triệu Gia Kỳ không biết nói gì, cô mới vừa nói xấu Diệp Phồn Tinh nửa ngày, kết quả, Diệp Phồn Tinh chẳng qua là cầm một đoạn ghi âm, liền trực tiếp vặn trở về.

Làm sao hiện tại ngược lại cô đã thành người bị hỏi tội?
Diệp Phồn Tinh đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Triệu Gia Kỳ, cô liền muốn nhìn một chút, hiện ở nơi này lộ ra nguyên hình còn muốn biến thế nào.

Triệu Gia Kỳ ủy khuất nói: "Phải, con thừa nhận, con ngày đó ở trước mặt bạn học, vì Diệp Phồn Tinh nói chút ít lời không nên nói, mạo phạm Phó thúc thúc, nhưng là...!Cái kia cũng là bởi vì con quá tức giận.

Con với Diệp Phồn Tinh làm bạn, cô ấy lại câu dẫn bạn trai con...".