Nghe được ngữ khí kinh ngạc của Tưởng Sâm, Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, mới nhớ tới chính mình trước nói qua việc cùng Cố Vũ Trạch không quen.

Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Đại thúc, thật ra thì...!Tôi cùng Cố Vũ Trạch là bạn học, trước tại Phó gia, ở ngay trước mặt chị tôi không nói, là bởi vì tôi đột nhiên thành mợ hắn nên có chút lúng túng.

Tôi hiện tại nói cho chú biết, chú hẳn là sẽ không trách tôi nói láo chứ?"
Co nói rất chân thành, cũng không có bộ dáng chột dạ.

Diệp Phồn Tinh hiện tại muốn mọi người hiểu, cô cùng Cố Vũ Trạch, vốn là cũng không quan hệ gì.

Sợ người nhà họ Phó hiểu lầm, cho nên cô không nói, nhưng đại thúc là phải tin tưởng.

Coi như nói với anh cũng không liên quan.

Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh, nguyên bản còn tưởng rằng cô sẽ một mực lừa gạt, không nghĩ tới cô lại dễ dàng như vậy nói ngay rồi.

Phó Cảnh Ngộ mềm mại mà nhìn cô, "Không sao."
Diệp Phồn Tinh đứng lên, "Tôi đây đi tắm rửa.

Mệt quá a! Nghỉ đi ngủ sớm một chút!"

Cô kinh nguyệt còn chưa đi, đi ra ngoài một buổi chiều, thật đúng là thật mệt mỏi!
-
Trong lúc cô tắm, Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ ngồi ở phòng khách, "Phó tiên sinh, chuyện này, ngài tính cứ như vậy sao?"
Hỏi cũng không hỏi Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh chẳng qua là làm nũng, hắn liền tin tưởng rồi.

Phó Cảnh Ngộ nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, "Như thế nào có thể có dạng người như vậy?"
Cái này, đã là lần thứ hai!
Triệu Gia Kỳ lần một gửi tin nhắn tới, muốn ly gián hắn cùng Diệp Phồn Tinh, như thế nào có thể có dạng người như vậy?
Mặc dù Diệp Phồn Tinh không nói, nhưng, Phó Cảnh Ngộ đại khái đã có thể tưởng tượng ra được, Triệu Gia Kỳ tại trong thế giới của cô đóng vai dạng nhân vật gì.

Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Cái kia ngài tính xử trí Diệp Phồn Tinh như thế nào?"
"Xử trí?" Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm: "Tôi lúc nào nói sẽ xử trí cô ấy rồi hả?"
"Nhưng là..." Rõ ràng hắn hôm nay nhận được ảnh chụp sau, rất tức giận kia mà.

Tưởng Sâm không nói gì, phát hiện chính mình hoàn toàn không hiểu Phó Cảnh Ngộ rồi!
-
Triệu Gia Kỳ đang tắm, vừa tưởng tượng Diệp Phồn Tinh sau khi trở về cảnh tượng bi thảm, vui vẻ đến ngâm nga bài hát.

Thời điểm đi ra ngoài, liền nhận được điện thoại, là từ Phó gia gọi tới, "Là Triệu Gia Kỳ tiểu thư sao?"

"Là tôi."
"Cô khỏe chứ, tôi là quản gia của Phó gia, xin hỏi cô thứ bảy này có rãnh không?"
"Có."
"Là như vậy, Phó tiên sinh muốn mời cô thứ bảy tới làm khách, xin hỏi cô có thuận tiện hay không?"
"Phó tiên sinh? Là cậu của Cố Vũ Trạch sao?"
"Ừ."
Nghe đến đó, Triệu Gia Kỳ cao hứng gật gật đầu: "Có rảnh rỗi, tôi đương nhiên có rảnh."
Lần trước tại Phó gia, Phó Cảnh Ngộ đối với cô lạnh lùng như vậy, hôm nay lại chủ động để cho người liên lạc cô, tám phần mười là cô gửi ảnh chụp có hiệu quả.

Triệu Gia Kỳ phảng phất đã thấy được bôn dáng xui xẻo của Diệp Phồn Tinh, nhịn không được bật cười.

Chờ đến lúc Diệp Phồn Tinh rời Phó gia, chính mình liền không còn trở ngại, coi như là bạn gái Cố Vũ Trạch, cô mới được sủng lên tận trời.

-
Thứ bảy, sáng sớm, Triệu Gia Kỳ đã thức dậy.

"Mẹ, quần áo của con đâu!"
Mẹ Triệu vội vàng đi vào cửa, tìm quần áo cho cô, "Hôm nay con muốn đi ra ngoài à?"
"Con ngày hôm nay muốn tới Phó gia, người nhà của Cố Vũ Trạch muốn gặp con." Triệu Gia Kỳ mỉm cười, bộ dáng rất đắc ý.

Nghe đến đó, mẹ Triệu cực kỳ cao hứng, bận rộn đem y phục của cô vừa tìm được, "Ăn mặc đẹp mắt một chút, cho người ta lưu ấn tượng tốt."
Từ khi Triệu Gia Kỳ trước mặt mẹ Triệu nói Cố Vũ Trạch là bạn trai của mình, mẹ Triệu liền mười triệu cái ủng hộ.

Chỉ mong Triệu Gia Kỳ sớm đem Cố Vũ Trạch ôm về nhà..