Bất quá, sau khi ăn xong, Phó Cảnh Ngộ vẫn để cho cô trở về nằm trên giường.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Mỗi lần đều như vậy?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh cùng một người đàn ông thảo luận loại vấn đề này, hết lần này tới lần khác biểu tình của đại thúc lại rất là nghiêm túc, cô gật đầu một cái, "Ừm."
"Vậy tìm bác sĩ nhìn một chút."
"Cái này rất mất mặt a!" So với đi tìm bác sĩ, Diệp Phồn Tinh càng muốn chính mình chịu đựng.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Tìm bác sĩ có gì mất mặt."
Thật đúng là một tiểu hài tử.

"Không có chuyện gì." Diệp Phồn Tinh nói: "Bọn họ nói, chờ kết hôn, sinh con liền tốt rồi."
Ta nhổ vào!
Nói xong câu đó sau, Diệp Phồn Tinh liền hối hận.


Cô cắn cắn môi, hận không thể cho chính cái miệng này hai bàn tay.

Cô đang nói gì a!
Cô trộm nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, kỳ vọng anh không có nghe thấy lời cô mới vừa nói.

Kết quả phát hiện anh đang nhìn mình, hơn nữa còn đem lời cô nói nghe hiểu được.

"Muốn sinh con? Em còn quá nhỏ."
Diệp Phồn Tinh quẫn, cô rõ ràng chính là nói sai, cô tựa như rất muốn sinh con cho anh.

Cô giải thích: "Tôi không phải là ý này..."
Đây quả thực là đại hiểu lầm được không!
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Tôi biết."
"..." Có thể Diệp Phồn Tinh cảm thấy, anh thật giống như đã hiểu lầm hơn?
Diệp Phồn Tinh nằm trên giường một hồi, mới đi tắm, trở về cũng không ngủ được.

Cô lấy điện thoại di động chơi, chơi đến phi thường cao hứng, mỗi ngày trước khi ngủ cũng phải chơi một chút mới có thể ngủ được.

Một bàn tay duỗi tới, từ trong tay cô đem điện thoại di động cầm đi, "Đừng xem, đi ngủ sớm một chút."
Phó Cảnh Ngộ là một người rất nghiêm túc, anh bình thường không trò chuyện trên QQ, cũng không nhìn WeChat, chỉ đọc sách, cũng rất ít chơi điện thoại di động, ở điểm này cùng Diệp Phồn Tinh hoàn toàn ngược lại.

Diệp Phồn Tinh có chút sùng bái anh.

Thấy điện thoại di động của mình bị lấy đi, cô có chút ủy khuất, "Không ngủ được."
Cô lúc ngủ không thích bên cạnh có người nằm cùng.

Trước đều là tách ra ngủ, nhưng ở chỗ này, cô và Phó Cảnh Ngộ chỉ có thể dùng chung một cái căn phòng, cùng ngủ một cái giường.


Phó Cảnh Ngộ đem điện thoại di động của cô bỏ qua một bên, hoàn toàn đánh gãy sự luyến tiếc của Diệp Phồn Tinh: "Không ngủ được liền cùng tôi trò chuyện."
Anh thật sự giống như một trưởng bối nói cái gì chính là cái đó, Diệp Phồn Tinh cái gì cũng phải nghe theo anh.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi không biết nói cái gì."
Anh không phải là không thích làm ồn sao?
Mỗi lần đi cùng với anh, Tưởng Sâm đều sẽ nhắc nhở coi bớt nói, đừng làm ồn đến Phó Cảnh Ngộ.

Diệp Phồn Tinh một mực nhớ kỹ lời Tưởng Sâm dạy bảo.

Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, "Tôi đây nói trước?"
Nói chuyện với người khác anh còn ngại ồn, nói chuyện với cô, anh còn thật vui vẻ.

"Được."
"Em cùng bạn gái Cố Vũ Trạch có quan hệ gì sao?"
Cái vấn đề này làm cho người khác không kịp chuẩn bị, Diệp Phồn Tinh không hiểu nói: "Hỏi thế cái này là sao?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cô ta nói hai người là bạn tốt, tôi cảm thấy không giống."
Diệp Phồn Tinh nhớ tới quan hệ của mình với Triệu Gia Kỳ, "Chúng tôi trước kia là bạn tốt, bất quá sau đó..."

Cô bây giờ không phải là rất muốn nói những chuyện xấu kia về Triệu Gia Kỳ.

"Cô ta phản bội em?" Phó Cảnh Ngộ thay cô đem câu nói kế tiếp nói ra.

Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, phát hiện anh thông minh khiến người khác có chút sợ hãi, rõ ràng cái gì cũng biết lại làm như cái gì cũng không biết, cô hỏi: "Làm sao chú biết?"
"Trước em nói qua."
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới, Phó Cảnh Ngộ chẳng qua là gặp mặt Triệu Gia Kỳ một lần, liền đoán được người phản bội mình là Triệu Gia Kỳ rồi.

Cô cũng không tiện phủ nhận: "Ừ.

Bất quá...!Chú tại sao ghét cô ta? Hôm nay lúc ăn cơm, chú còn cố ý phá đám cô ta."
Theo lý thuyết, Phó Cảnh Ngộ cùng Triệu Gia Kỳ không có quan hệ gì, nhưng hôm nay, Phó Cảnh Ngộ còn ở trước mặt mọi người, nói Triệu Gia Kỳ.

Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, con ngươi của anh rất đen, lại lại khiến người ta cảm thấy rất an bình, "Bởi vì em không thích cô ta.".