Cô ta cùng Đinh Phỉ Phỉ chơi thân, để Diệp Phồn Tinh cùng Đinh Phỉ Phỉ có cơ hội gặp nhau cũng không có.

Diệp Phồn Tinh coi như đi theo Đinh Phỉ Phỉ giải thích, Đinh Phỉ Phỉ cũng sẽ không tin.

Diệp Phồn Tinh nhìn Triệu Gia Kỳ, trầm mặc một chút, nói: "Là cô nói, Cố Vũ Trạch thích cô, là tôi cướp hắn?"
Triệu Gia Kỳ nói: "Cái này cái quan trọng sao?"
"Cô cảm thấy không quan trọng? Bị cướp bạn trai, cướp bạn trai nguời khác, đây hoàn toàn là hai khái niệm."
Bị Diệp Phồn Tinh chỉ trích làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Gia Kỳ trắng bệch, "Cô nói chuyện này để làm gì? Cô đi cùng người khác lý luận a! Lười để ý cô."
Cô ta liếc Diệp Phồn Tinh một cái, trực tiếp liền đi.

Coi như là cô cướp Cố Vũ Trạch thì thế nào?
Rõ ràng là cô thích Cố Vũ Trạch trước đấy!
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng rời đi của Triệu Gia Kỳ, ngón tay nắm thật chặt...!Sau đó tạo thành quả đấm.


-
Diệp Phồn Tinh trước thời hạn kết thúc công việc muốn trở về trước Phó Cảnh Ngộ.

Kết quả phát hiện đại thúc lại ở nhà.

Anh ăn mặc chỉnh trang.

Cũng không biết là có đi ra ngoài không hay là mới vừa trở lại.

"Đại thúc, hôm nay chú không có đi làm?"
"Vừa trở về." Hắn nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Em không phải nói, cùng bằng bạn hẹn gặp, sắp tối mới trở về?"
"Ồ, bạn có chuyện đột suất." Diệp Phồn Tinh nói dối.

Không muốn để cho đại thúc biết chuyện ngày hôm nay.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."
"Được a!" Vừa nghe đến ăn cơm, Diệp Phồn Tinh liền thật cao hứng, ai bảo cô có một tâm hồn ăn uống đây!
Chỉ cần có ăn ngon, tất cả việc mất hứng đều có thể tạm thời quên.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô cười, cũng cười theo, liền biết, không có cái gì so với ăn càng có thể dỗ cô vui vẻ.

Trong phòng ăn, Diệp Phồn Tinh ôm lấy thực đơn, buồn rầu cau mày, "Cái này thật là đắt, cái này cũng thật là đắt..."
Chỉ cần là cô muốn ăn, đều thật là đắt!
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng cô do dự không quyết định, đem những món cô vừa chỉ, toàn bộ nhớ hết.


Diệp Phồn Tinh ngay từ đầu, còn lo lắng quá mắc, kết quả thời điểm nhìn thấy đầy bàn thức ăn nên cái gì đều không để ý tới.

-
Cố Vũ Trạch theo cửa nhà hàng đi tới, nhân viên phục vụ nhìn thấy hắn, lễ phép bắt chuyện, "Tiên sinh, xin hỏi đi mấy người."
"Tôi tìm người!"
Cố Vũ Trạch trực tiếp hướng bao sương đi tới, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên người Phó Cảnh Ngộ, nồng nhiệt mà bóc tôm hùm nhỏ.

"Cậu." Hắn gõ cửa một cái.

Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, "Vào đi!"
Đang mải nhìn thức ăn ngon trên bàn Diệp Phồn Tinh nghe được âm thanh của Cố Vũ Trạch, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Vũ Trạch đã tới vị trí đối diện của mình ngồi xuống rồi.

Cô sửng sốt một chút, không hiểu Cố Vũ Trạch tại sao lại ở chỗ này, lại nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, lại phát hiện, Phó Cảnh Ngộ không có chút nào ngoài ý muốn.

Nhìn tình huống này, bọn họ là hẹn nhau?
Quả nhiên, Diệp Phồn Tinh vừa bị cái ý niệm nghĩ ra, liền nghe Cố Vũ Trạch hỏi: "Cậu tìm cháu có việc?"

Nếu như không phải là Phó Cảnh Ngộ hẹn hắn, hắn căn bản sẽ không tới nơi này cùng Diệp Phồn Tinh cùng nhau ăn cơm.

Phó Cảnh Ngộ không nói gì, chẳng qua là bắt đầu làm bộ, giúp Diệp Phồn Tinh bóc tôm.

Cố Vũ Trạch lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu phục vụ người khác như vậy.

Thấy Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.

Hắn cầm đũa lên, gắp thức ăn đặt ở trong chén, tiếc nuối hình ảnh trước mắt, làm cho hắn căn bản không có khẩu vị.

Từ khi hắn xuất hiện, Diệp Phồn Tinh cũng biến thành an tĩnh, toàn bộ trong phòng khách, rất là yên tĩnh.

Mãi đến lúc trước mặt chất một đống tôm hùm nhỏ màu đỏ, Phó Cảnh Ngộ mới ngừng lại, nhìn Cố Vũ Trạch, "Cậu ngày hôm nay gọi chá tới, là có chuyện muốn hỏi một chút.".