Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, đưa tay gọi cô qua, "Tới đây."
Dưới ánh đèn, anh ngồi ở chỗ đó, ngũ quan bị ánh đèn phản chiếu vô cùng tinh xảo.

Diệp Phồn Tinh nuốt nước miếng một cái, đi về phía anh, anh cầm tay cô, để cho cô ngồi lên giường, Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh anh ngồi xuống, khoảng cách của hai người trong nháy mắt trở nên vô cùng thân mật.

Tay Diệp Phồn Tinh còn bị Phó Cảnh Ngộ nắm ở trong tay.

Diệp Phồn Tinh muốn mở miệng nói chút gì, Phó Cảnh Ngộ đột nhiên đưa tay ôm nàng.

Nàng sợ hết hồn: "Đại...!Đại thúc."
Thế nào?
Anh không phải là không thích người khác chạm vào sao?
Làm sao còn chủ động?
Phó Cảnh Ngộ ôm chặt cô, tại bên tai cô nói: "Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ tôi, nếu như có việc không vui, có thể nói cho tôi nghe."
Đại khái là trên cái thế giới này, người duy nhất Phó Cảnh Ngộ quan tâm là cô.

Diệp Phồn Tinh nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chính là tôi có một người bạn tốt...!Cũng không hẳn, khả năng cô ta căn bản không có coi tôi là bạn đi! Cô ta ở trước mặt người khác nói xấu tôi.

Cũng không phải là chuyện gì lớn...!Chính là không nghĩ ra, mình ban đầu làm sao lại mắt bị mù.

Nếu như ngay từ đầu, tôi không coi cô ta là bạn, hiện tại khả năng cũng sẽ không tức giận như vậy."

So với tức giận, cô hiện tại càng nhiều hơn chính là ảo não, hận chính mình không có nhìn thấy rõ con người của Triệu Gia Kỳ.

"Là bạn cùng trường?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Bất quá không có gì, tôi không sợ cô ta."
Chó nóng nảy còn có thể nhảy tường!
Cô cũng không phải là dễ khi dễ như vậy.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu như không giải quyết được liền nói cho tôi biết."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Bất quá, nàng cũng không định gây thêm phiền toái cho Phó Cảnh Ngộ.

Anh hành động bất tiện, bình thường còn phải ở bên ngoài làm việc, sao có thể để cho anh vì chuyện của mình lãng phí tinh lực?
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đem sách tôi tới dây."
Anh có thói quen trước khi ngủ đọc sách một chút.

Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền đi đến chỗ tủ đầu giường đem sách của anh muốn đọc đưa tới trong tay anh.

Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Tôi có thể đi về sao?"
Cách anh gần như vậy, thật lúng túng a! Cô ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức...!
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, nhìn Diệp Phồn Tinh, vốn là nghĩ an ủi cô một chút, nhưng nhìn thấy cô cùng mình khách khí như vậy, bộ dáng lại gấp gáp muốn chạy trốn, anh cũng không định như vậy bỏ qua cho cô.

"Mệt nhọc thì ở nơi này ngủ đi!"

"Cũng còn tốt..." Mới vừa tắm xong, ngược lại là sảng khoái, "Không tính là quá mệt."
"Vậy thì bồi tôi một chút."
"Ây..." Anh đã nói như vậy, Diệp Phồn Tinh có thể nói cái gì?
Coi như là vợ của anh, còn đối đề nghị của anh như vậy, cô cũng không dám nói không.

Phó Cảnh Ngộ xem sách, Diệp Phồn Tinh giúp anh lật trang.

Máy điều hòa không khí mở rất thấp, nhưng là trong ngực của anh lại thật ấm áp.

Anh xem xong một trang, hừ một tiếng, ra hiệu cô giúp anh lật, Diệp Phồn Tinh đưa tay, lật trang mới cho anh.

Liền như vậy, anh đang đọc sách, cô thành thư đồng lật sách cho anh...!
Đại khái thời điểm nhìn mười mấy trang, Phó Cảnh Ngộ lại ra hiệu cho cô, cô liền không có phản ứng, anh cúi đầu xuống, phát hiện này cô đã ngủ rồi.

Hôm nay làm việc một ngày, cô còn rất mệt.

Phó Cảnh Ngộ nhìn chằm chằm vật nhỏ trong ngực đang ngủ say, phát hiện tim mình có một loại cảm giác được lấp đầy.

Nữ nhân, thật là một cái kỳ quái sinh vật.

-
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh là bị âm thanh điện thoại của Phó Cảnh Ngộ đánh thức.

Anh trước kia là quân nhân, cho nên, mỗi ngày đều tỉnh rất sớm.

Trong điện thoại, là âm thanh của mẹ Phó, "Thứ bảy con mang Tinh Tinh trở lại ở hai ngày đi!"
-.