Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Trong hắc vụ, trừ những quỷ vật lúc trước, lại có từng khuôn mặt dữ tợn không ngừng hiển hiện, tất cả đều giương nanh múa vuốt nhào tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy đám người Thẩm gia đã rút đi, không còn lo lắng nữa, trong tay liên tiếp sáng lên vài chục đạo quang mang, một tấm tiếp theo một tấm Tiểu Lôi Phù bắn ra, giữa không trung lóe lên bạch quang loá mắt.

"Ầm ầm..."

Liên tiếp thanh âm nổ đùng không ngừng vang lên, đạo đạo lôi quang nhắm đánh lên những mặt quỷ dữ tợn kia, dễ như trở bàn tay đánh nát chúng.

Nhưng những quỷ vật kia giống như bất tử bất diệt, ở chỗ này bị đánh tan xong, không bao lâu lại hiển hiện ở một bên khác, vẫn như cũ hung tính không giảm dây dưa với Thẩm Lạc.

"Gia hỏa này xem ra chí ít cũng là Ngưng Hồn hậu kỳ, đánh nửa ngày cũng không đụng được bản thể hắn, thực sự có chút khó chơi."

Thẩm Lạc chau mày, cổ tay lần nữa lắc một cái, lại là mười mấy tấm Tiểu Lôi Phù, đồng thời ném ra.

Chỉ là lần này ném ra Tiểu Lôi Phù, thân ảnh của hắn cũng lập tức đuổi theo.

Tiểu Lôi Phù nhao nhao nổ tung, ở phía trước oanh minh không ngừng, đánh giết tầng tầng quỷ vật, từ giữa đó tạo ra một lỗ hổng. Thân ảnh Thẩm Lạc liền xuyên qua lỗ hổng này, đi tới trước U Minh thư sinh.

Chỉ thấy hai tay hắn đồng thời hất lên, hai bên ống tay áo đều có quang mang chớp động, pháp khí Bán Nguyệt Hoàn cùng một tấm Lạc Lôi Phù đồng thời bắn nhanh ra, đánh về phía đầu lâu U Minh thư sinh.

Đối mặt một kích đột ngột này, U Minh thư sinh tựa hồ cũng không kịp phản ứng, cổ co rụt lui sau, há miệng phun ra một đoàn sương mù phiếm đen nồng đậm.

Lạc Lôi Phù nhiễm sương mù này, trong nháy mắt màu sắc tờ giấy biến thành xám trắng, phù văn trên đó vừa mới sáng lên, tựa như đột nhiên bị rút khô tất cả lực lượng, đột ngột dập tắt.

Bán Nguyệt Hoàn không giống tấm Lạc Lôi Phù kia, mà phát ra một trận tiếng thét chói tai, hóa thành một mảnh ánh trắng ngân quang, chém ra sương mù đen đỏ kia, sượt qua trán U Minh thư sinh.

Thẩm Lạc thừa cơ tiến tới, âm thầm vận khởi công pháp Hoàng Đình Kinh, một quyền đánh đến bụng U Minh thư sinh.

"Ầm" một tiếng vang trầm truyền đến, U Minh thư sinh lập tức bay ngược ra sau, té ra bên ngoài hơn mười trượng, rơi ầm ầm trên mặt đất.

"Quá cứng..."

Thẩm Lạc thu hồi nắm đấm hơi đau nhức, vẫy tay triệu hồi Bán Nguyệt Hoàn về, nắm trong tay.

Bên kia, U Minh thư sinh bị đánh bay chậm rãi đứng lên, quanh thân toả ra sương mù màu đen bắt đầu dần dần thu liễm, nhao nhao chảy ngược về trong tay áo gã biến mất không thấy.

Gã tựa như đột nhiên quay lại bộ dáng ban đầu lúc mới xuất hiện, chỉ là trong tay chẳng biết lúc nào, nhiều ra một cây thước màu đen dài khoảng hai thước.

Lần này gã không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ là thần sắc trên mặt càng thêm dữ tợn, ngũ quan cũng phủ lên vẻ lo lắng, chạy chậm đến Thẩm Lạc bên này. Nhưng tốc độ gã đột nhiên tăng nhanh, sau lưng lập tức xuất hiện liên tiếp bóng chồng màu đen, cơ hồ chớp động một cái, đã đến trước người Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc lập tức thi triển Tà Nguyệt Bộ, thân hình nhanh chóng thối lui ra sau, Bán Nguyệt Hoàn lần nữa đánh tới.

U Minh thư sinh cũng không nóng nảy truy kích, tay nắm cây thước màu đen, đón đỡ.

Cây thước va chạm với Bán Nguyệt Hoàn, phát ra thanh âm "Đinh đinh đương đương" thanh thúy, mỗi một cái đều lộ ra hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ là đánh một lát, Thẩm Lạc cảm thấy chỗ ngực tựa hồ bị chặn lại một hơi, nửa ngày không ra, khiến cho hắn dần dần cảm thấy có chút buồn bực tức giận khó nói.

Mà theo thanh âm đinh đương vang lên kia, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng linh đang, cảm giác buồn bực tức giận kia càng ngày càng mãnh liệt, tâm thần hắn xiết chặt, đâu thể không rõ, chính mình đã trúng chiêu!

Hắn vội vàng tập trung ý chí, cưỡng ép đè xuống khó chịu trong lòng, triệu hồi Bán Nguyệt Hoàn trở về.

Bán Nguyệt Hoàn vừa tới tay, bàn tay Thẩm Lạc nhịn không được hơi run lên một cái, hắn vội nâng…Bán Nguyệt Hoàn lên xem xét. Kết quả phát hiện trên đó có từng sợi ma khí đỏ thẫm nhỏ như sợi tóc quấn quanh, hiển nhiên đã bị xâm nhiễm.

"Thật là thủ đoạn âm hiểm." Trong lòng Thẩm Lạc thầm mắng một tiếng, lo lắng ma khí này sẽ làm tổn thương linh tính Bán Nguyệt Hoàn, liền thu hồi nó vào trong Thất Tinh Bút.

U Minh thư sinh thấy Thẩm Lạc phát hiện mánh khóe, ánh mắt bình tĩnh rơi trên người Thẩm Lạc, lần nữa giết tới. Thẩm Lạc đành phải tay không tấc sắt giao chiến với gã.

Thế nhưng, rất nhanh hắn phát hiện, không có pháp khí làm vật dẫn, đoàn khí buồn bực tức giận trong ngực hắn chẳng những không biến mất, ngược lại càng phát ra mãnh liệt.

"U Minh thư sinh này đã ma hóa, nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ ta cũng bị ma khí xâm thể, cũng chỉ có thể thử một chút cái kia..." Trong lòng Thẩm Lạc run lên.

Hắn quyết định xong, cũng không do dự nữa, ngửa đầu nhìn màn trời một cái, lần nữa thi triển Tà Nguyệt Bộ, kéo ra khoảng cách với U Minh thư sinh.

U Minh thư sinh cho là hắn muốn trốn, lập tức đuổi theo.

Thẩm Lạc lui ra sau, hai tay lại phi tốc kết ấn, trong lòng mặc niệm khẩu quyết Tam Tinh Diệt Ma.

Thần thông này hắn đã tu luyện một đoạn thời gian, chỉ là chưa bao giờ thi triển hoàn chỉnh qua, trước mắt có thể thành công hay không, trong lòng cũng không nắm chắc.

Chỉ thấy hắn lui về phía sau mấy chục trượng, bỗng nhiên bước chân dừng lại, đứng tại chỗ liên tục đạp cương bộ, hai tay trùng điệp trước người, kết một cái thủ ấn phức tạp, bỗng nhiên chỉ lên trời một cái.

Trong nháy mắt, trên thân hắn có đại lượng ánh sao sáng lên, trong mắt cũng loé lên quang mang rạng rỡ.

U Minh thư sinh vọt tới phụ cận, cảm nhận được nguồn lực lượng kia, chần chờ một chút, không dám tiến lên.

Lúc này Thẩm Lạc đã kết ấn xong, hai tay bỗng nhiên vung lên, tựa như từ trước người giật xuống một đoạn hư không.

Trong màn đêm tinh hà xa xôi kia, một ngôi sao màu vàng xa xa cộng hưởng, đột nhiên lóe lên quang mang, giữa hư không liền có một hư ảnh ngôi sao nổi lên kim quang rạng rỡ, tiếp theo hai xuống như lưu tinh vạch phá màn đêm.

U Minh thư sinh nhìn thấy ngôi sao diệt ma rơi xuống, trong nháy mắt thần sắc đột biến, dưới thân lập tức dâng lên cuồn cuộn hắc vụ, thân hình bay vụt nhập không, phi độn về phía nơi xa, mắt thấy sẽ thoát khỏi vị trí ngôi sao hạ xuống.

Nhưng ngay lúc này, cảnh tượng khó tin xuất hiện.

Ngôi sao màu vàng kia lúc sắp rơi xuống đất, đã biến lớn hơn mười trượng, đúng là ở giữa không trung trượt đi, cũng cải biến phương hướng, đuổi kịp U Minh thư sinh, đập ầm ầm xuống.

U Minh thư sinh bị quang mang ngôi sao bao phủ, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, cũng không thể di động nửa phần, chỉ có thể hai tay giơ cao lên, trong tay áo tuôn ra hắc vụ mãnh liệt, hóa thành hai đại thủ nâng bầu trời, chống đỡ ngôi sao màu vàng kia.

Nhưng hắc vụ quay cuồng này gặp kim quang tinh thần, trong nháy mắt như băng tuyết tan rã ra, căn bản ngăn cản không được mảy may.

"Ầm ầm..."

Ngôi sao màu vàng rơi xuống đất, nổ vang ầm ầm, nhấc lên khói bụi sóng lớn lan tràn ra xa vài chục trượng, những cây đào đứng gần đều bị thổi cho ngã trái ngã phải.