“Là sao?” Mục Ly không hiểu cho lắm hỏi.
Một mũi tên không khí bắn xoắn sượt qua, Hàn Vân đẩy cánh tay giữ kiếm sang một bên một chút, cả hai nhẹ nhõm liền tránh thoát đòn tấn công.
Hàn Vân không để ý lắm nói: “Bọn hắn là người người Nhân Sát bang.”
Mục Ly lần này thì hiểu, “Ồ, ra là cái tiểu bang phái đấy á?”
Hàn Vân nói: “Thế mà đệ cũng biết đến Nhân Sát bang sao? Huynh từ trước giờ còn tưởng đệ chỉ biết chơi thôi chứ.”
Mục Ly đáp: “Uế danh Nhân Sát bang truyền xa vạn dặm đều nghe thấy, đệ cũng có muốn nghe đâu, nhưng mà trong tông mọi người bàn luận sôi nổi quá, đệ không muốn biết cũng khó.”
Vừa nói, cậu vừa quay người lại, cầu linh hồn cụ hiện ra.
Jotobiv Labour thấy thế, mắt sáng lên, một tay đang ôm ‘sợi dây’ vô hình tách ra, làm ra hành động kéo, mạnh tay kéo một cái.
Cầu linh hồn của Mục Ly bị một lực vô hình kéo lấy, đột ngột lùi về phía sau, Mục Ly phản ứng nhanh dùng tinh thần lực kéo lại, không khiến cầu linh hồn bị lôi đi rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính.
Cầu linh hồn nhanh biến thành một cái quyền sáo, ôm lấy bàn tay đang thả rông của Mục Ly.
Cậu thể hiện ra sự chán ghét rõ ràng, quyền sáo nóng lên, dần phát sáng, cậu lên tiếng: “Sư huynh, chú ý.”
“Được.” Hàn Vân đáp lại.
‘Bùm’, từ quyền sáo của cậu, một quyền lửa bị đánh bay ra, quyền lửa cháy hừng hực mạnh mẽ xuyên phá màn đêm, chiếu sáng ngõ hẻm, đâm thẳng đến Jotobiv Labour.
Đôi đồng tử co thắt lại, Jotobiv Labour đột ngột giảm tốc lại, nghiêng người ra sau, lưng ép sát mặt chân sau.
Quyền lửa bay xoẹt qua người gã, tuy không trúng mục tiêu ban đầu, lại bất ngờ đâm vào Frombosly Nocopski, khiến hắn bị đánh bay vèo ra sau.
Thanh kiếm bị chấn động một chút, lại được Hàn Vân chắc tay làm cho ổn định lại, phóng nhanh đi.
Mục Ly hỏi: “Không phản sát sao?”
“Không cần, bọn hắn đã là chó cùng đường, chỉ sợ sẽ liều mạng, việc chúng ta cần là tìm cách cứu Vũ Gia Minh nhanh nhất.”
“Ừm.” Mục Ly không nói gì thêm
Jotobiv Labour đứng dậy, nheo mắt nhìn hai kẻ đang bay phía trước, mồ hôi lạnh chảy sau lưng.
Khoảnh khắc đó nguy hiểm thật, tên oắt con cấp ba đấy không ngờ lại có đại chiêu như vậy, cũng may là gã kinh nghiệm ứng biến phong phú, ngược lại là Nocopski…

Gã quay đầu nhìn, xác định Frombosly Nocopski vấn đề không lớn.
“Vô dụng.” Gã nói xong liền không quan tâm đến hắn ta, vội đuổi theo.
Lửa cháy trên thân hừng hực, thế mà dần dần nhỏ dần, một hồi sau, Frombosly Nocopski từ từ đứng dậy, ngoại trừ bộ quần áo vì dính lửa mà cháy loang lổ cùng làn da hơi cháy xạm ra, hắn vậy mà không hề lấy một vết thương.
Đấy là do hắn kịp thời dùng không khí tạo thành những mũi cung vô hình, trước khi quyền lửa kịp đâm hẳn vào người liền kích nổ nó, bản thân hắn chỉ bị vụ nổ nhỏ đẩy ra mà thôi.

— QUẢNG CÁO —
Frombosly Nocopski ngoài mặt không có biểu hiện, kỳ thật trong lòng bực mình vô cùng, vô cùng muốn mở miệng mắng người, chỉ là tố chất thân sĩ không cho phép hắn làm như vậy.
Làm thợ săn nhiều năm, hắn cũng không phải chỉ có một lần làm vụt mất con mồi, nhưng đây là lần đầu hắn không chỉ để con mồi chạy mất, mà lại còn bị con mồi đánh một cái vào mặt.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu không muốn sống chui lủi về sau, hắn cần phải tiếp tục truy đuổi.
Hắn tiến lên trước vài bước, lại nhận ra có gì đó đang đến gần.
Frombosly Nocopski biểu hiện như thường, tiếp tục chạy lên phía trước vài bước, hắn đột ngột xoay người, nỏ bạc trên tay chĩa về một hướng, mũi cung vô hình bắn ra.
“Pằng!” Tiếng súng vang vọng ngõ hẻm.
Tiếng động quả là quá lớn, lớn đến đã đi xa như Hàn Vân cùng Mục Ly đều có thể nghe thấy.
Mục Ly nhíu mày, quay đầu lại nhìn, lại không thấy ai cả, vì thế không khỏi thắc mắc: “Kỳ quái, tên cây kẹp đâu rồi?”
Hàn Vân không đáp, hắn chú ý cảm nhận xung quanh, bất chợt hắn thu lại Phong Hàn, kiếm vung về phía trước.
Kiếm khí bay từ mũi kiếm ra, đánh bật bay thứ đang bay đến.
Cây châm sắc nhọn bị đánh bay, đâm phập vào vách tường, lại đâm thủng ra một lỗ, trong đó dần sủi bọt, khí độc bay ra.
“Có độc?” Hàn Vân thì thầm.
Lại một cây châm khác bay đến, Hàn Vân xoay người ra sau, một tay kéo Mục Ly sang một bên, thoát chết trong gang tấc.
Mục Ly vẫn chưa hiểu chuyện gì liền bị Hàn Vân kéo sang, đến khi cậu vô tình nhìn thấy cây châm đâm sâu trong tường, lúc này cậu mới rùng mình một cái, chợt hiểu mình suýt bị đâm bởi thứ gì.
Tiếp đó, hàng chục cây châm từ đằng sau hai người bay đến, nhắm thẳng điểm yếu của hai người mà đâm.
Lập tức vung kiếm, khí lạnh từ Phong Hàn toát ra như muốn bao trùm tất cả, khí lạnh tạo thành lưỡi khí sắc bén, thổi toàn bộ những cây châm bay ngược trở lại.

Hàn Vân nhíu mày, cũng không thể ngờ những cây châm đó không bị đánh gẫy mà lại bị đông cứng lại, bao phủ trên là một lớp băng, đã sắc lại càng sắc hơn.
Lưỡi khí bay đi đến điểm ngoặt trong ngõ liền trở thành một luồng gió lạnh bình thường, phả lên mặt tường rồi tản đi.
“Ngươi là ai?” Mục Ly hai tay bao bọc lại bởi quyền sáo, hỏi.
Kolr Nasru bước ra từ một ngã rẽ, lên tiếng: “Ầy dà, bị phát hiện rồi sao?”
Không ai tiếp lời, cả Hàn Vân lẫn Mục Ly đều cảnh giác đề phòng nhìn kẻ lạ mặt.
Không mấy bất ngờ lắm về thái độ của hai người kia, Kolr Nasru không ngại mất mặt, hắn nhún vai, nói: “Câu này ta phải hỏi các ngươi mới đúng.

Các ngươi là ai?”
Lại thấy hai người không đáp, đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, còn có người đang âm thầm vận dụng tưởng năng, có xu thế đụng chân đụng tay, Kolr Nasru lại ngại phiền phức, hắn liền nói: “Ta là người đội Điều Tra Đặc Biệt Đế Triều, các ngươi đến thành phố này, lại gây lắm chuyện lớn như vậy, vốn đã vi phạm Hiệp Ước rồi, giờ thì ít nhất phải báo cái danh tính chứ?”
— QUẢNG CÁO —
“Hiệp Ước?” Mục Ly nhíu mày.
“Không thể nào?!” Kolr Nasru bất ngờ, “Đừng nói là các ngươi không biết đến Hiệp Ước đấy nhé?”
Không có ai đáp, Kolr Nasru nhướng mày: “Thật luôn.”
Mục Ly nóng nảy hỏi: “Ngươi nói xem, Hiệp Ước cái gì ta không thấy, chỉ thấy ngươi tấn công chúng ta thôi.”
Kolr Nasru cười khan: “Ahaha, thử sức, thử sức.” Để xác định hai người có dễ chọc không ấy mà.
Rồi hắn nghiêm mặt: “Hiệp Ước nhị giới hợp nhất Tưởng Phàm, được kí kết bởi mười đại thế lực tượng trưng cho toàn bộ Tưởng giới, cùng bảy thế lực lớn đại diện cho Phàm giới, được kí kết hai ngày trước, quy định các vấn đề về quyền chiếm hữu địa bàn.

Trong đó, thành phố Lạc Triều trực thuộc đế quốc Vạn Cương không thay đổi, mọi tưởng khiển giả một khi tiến vào thành phố phải tuân theo luật pháp đế quốc, bằng không cứ lấy luật pháp đế quốc mà xét xử.”
“Ồ…” Mục Ly nói: “Vậy bây giờ ngươi sẽ bắt chúng ta lại sao?”
Đương nhiên Kolr Nasru sẽ không rước cái phiền phức này vào người: “Thế mới cần các ngươi bàn giao danh tính, người đại thế lực ấy mà, làm cái gì đều sẽ có ngoại lệ.”

“Mục Ly, học sinh Tham Lang tinh quân, Tiên Kiếm tông.”
“Hàn Vân, Tiên Kiếm tông.”
“Hả?” Kolr Nasru cương cứng ngay tại chỗ, thầm hô phiền phức lớn.
Vì cái gì lại có học sinh đại năng ở đây? Xem ra trong này có ẩn tình lớn, không xong, ta phải rút nhanh.

Kolr Nasru bỗng cảm giác bản thân tiếp nhận điều tra vụ này thật là sai lầm.

Với cả không chỉ là cảnh sát thông thường không có tư cách tham dự, có khi đến hắn cũng không nên tiếp xúc nhiều, ai biết được nếu xen vào chuyện của thế lực lớn lại vô tình phá hỏng kế của ai đó, lại dẫn đến đại năng trả thù, khi đó không phải chỉ là một cái cấp bốn có thể gánh vác được lửa giận.
“Được rồi, các vị cứ đi chơi đi ahaha, ta phải đi báo cáo với cấp trên.” Nhanh báo cáo cho cấp trên, nếu thông tin được xác nhận, lại phải điều cảnh sát rút khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Thoáng cái Kolr Nasru đã chạy vội đi, nhìn cũng không muốn nhìn hai người.
Hàn Vân cùng Mục Ly nhìn nhau, hai người không hiểu bị tấn công, rồi còn cái đội gì gì đó lòi ra, lại cả Hiệp Ước gì đó nữa.
Mục Ly nói: “Người vừa rồi…có tin được không sư huynh?”
Hàn Vân nhíu mày: “Hắn không giống như đang nói láo, ít nhất hắn có biết đến sư tôn, cả cách ăn mặc kì lạ mà chỉ có dân bản địa ở đây mới có.” Nghĩ một chút, hắn bảo: “Để huynh truyền âm hỏi Nhu sư huynh.”
Hiệp Ước gì đó mới kí kết có hai ngày trước, bọn hắn không biết cũng là chuyện thường.

Chỉ là nếu chuyện này là thật, lại còn kết hợp với thông tin từ kẻ vừa rồi…
“Xem ra còn quá nhiều thứ chúng ta chưa biết đến.” Hàn Vân suy tư.
Nhưng vấn đề quan trọng trước mắt vẫn là cứu người…
…Đã một khoảng thời gian trôi qua, Layout Nocopski cảm thấy bản thân đã hết kiên nhẫn.
Quá thời gian ước định nhiều rồi, hắn nhìn đồng hồ treo tường, động tác trên tay dừng lại.
Hô hấp của Vũ Gia Minh cũng theo động tác của hắn mà ngừng lại.
Chết rồi, hắn ta định làm gì đây? — QUẢNG CÁO —
Trong quãng thời gian như ngồi trên chông này, Vũ Gia Minh như đã trải qua vô số năm, lâu đến nỗi lòng người ngứa ngáy, việc giải trí duy nhất có lẽ là quan sát hành động của thây ma, và giờ cậu tự tin là mình đã luyện ra haki quan sát đỉnh cao cùng sự kiên nhẫn vượt xa người thường.
Bỗng, cánh cửa căn phòng mở ra, một thân ảnh máu me xông vào, bên ngoài có tiếng súng nổ.
Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách tất cả với thế giới bên ngoài, cũng đóng lên hy vọng nhỏ nhoi vừa dấy lên của Vũ Gia Minh.


Vừa bật dậy, Vũ Gia Minh lại chán chường ngồi xuống, lúc này cậu mới chú ý đến người vừa xông vào.
Layout Nocopski lập tức thả vật lên bàn, nhanh đi ra khỏi quầy bar, tiến tới bên cạnh Frombosly Nocopski, vẻ mặt lạnh băng.
Vũ Gia Minh vừa nhìn liền cảm thấy quan hệ hai người này không tầm thường, đây là lần đầu tiên cậu thấy tên thây ma kia có vẻ mặt lạnh lẽo như thế, khác hẳn với Hàn Vân.

Nếu như nói cái lạnh của Hàn Vân là cái lạnh của băng tuyết Bắc Cực thì cái lạnh của tên bartender này hẳn là cái lạnh của sương giá Nam Cực, ấy vậy mà dưới lớp băng đấy còn là từng con dao sắc nhọn đầy sát khí, sẵn sàng đâm người khác thành cái sàng.
Người xông vào có khuôn mặt vô cùng tương tự tên bartender, có lẽ là anh em song sinh.
Nếu vậy thì tên bartender bực bội là đúng rồi, anh em ruột thịt bị người bắn thủng mấy cái lỗ trên người mà không nổi giận thì mới là lạ.
Vũ Gia Minh nhìn tên nằm trên sàn máu me be bét, hơi cảm thấy buồn nôn, cậu lập tức quay đầu đi, lần đầu tiên cầm lấy cốc cocktail, nhưng không phải để uống, mà là để ngửi, cố gắng tránh né cái mùi máu tanh đang dần lan tràn.
Layout Nocopski đỡ Frombosly Nocopski vào căn phòng sau quầy, căn phòng vốn tràn đầy mùi thuốc cùng bừa bộn khi nào đã sạch tinh tươm.
Đặt người nằm lên ghế sô-pha, Layout Nocopski hỏi: “Ai là người khiến em ra nông nỗi này?”
Frombosly Nocopski tuy trọng thương, nhưng vẫn có khí lực nói: “Không biết…không rõ người của thế lực nào…”
Lời trả lời này khiến Layout Nocopski không hài lòng một chút nào, hắn lại mở miệng: “Labour đâu.”
“Hắn sao…có lẽ chết rồi…” Frombosly Nocopski gắng sức trả lời, hắn nghĩ bản thân chắc chắn sẽ sống không được lâu nữa, đành gắng hết sức nói: “Đối tượng là người Tiên Kiếm tông, đã biết thế lực sau lưng chúng ta, trốn đi, đừng quay về…”
Layout Nocopski không thể tin nhìn em trai, hắn hỏi: “Sao có thể?” Bọn hắn hoàn toàn không có dấu hiệu gì, cùng với việc Nhân Sát bang chỉ là một cái thế lực nhỏ, làm sao người đại thế lực lại có thể nhận ra?
Hoặc là bọn hắn vốn đã bị theo dõi nagy từ đầu.

Nhưng mà tại sao?
Trong một thời gian ngắn, vẻ mặt Layout Nocapski liên tục biến đổi.
Hô hấp Frombosly Nocopski dần trở nên mong manh, hắn đáp: “Tại…tại…Labour…Em…không thể…không…truy sát…chúng…”
Nói xong lời này, Frombosly Nocopski ho mạnh ra một ngụm máu, máu bắn lên trên, tung tóe lên khuôn mặt ngơ ngác của Layout Nocapski.
Hai tay hắn run rẩy, đưa ra chạm nhẹ vào Frombosly Nocopski, “Em trai?”
Không ai đáp.
Layout Nocopski đơ ra, hai tay vô lực rũ xuống..