Và khi mọi người muốn chọn một bông hoa và đặt nó trong bàn tay, âm nhạc dừng lại, buổi biểu diễn kết thúc.
Mọi người từ trong biển hoa hoàn hồn, mờ mịt nhìn về phía giữa sân khấu.
Mạt Lị có chút thở hồng hộc, cũng không dám lau mồ hôi trên đầu, chỉ ngoan ngoãn đứng trên sân khấu, chờ đợi các đạo sư xếp hạng cô.
Không biết qua bao lâu, cố vấn thanh nhạc Tề Tề lần đầu tiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Bảo bối của tôi! Em thực sự rất tuyệt vời, trời ạ, hôm nay tôi thật sự vì em mà cảm thấy vô cùng kích động!"
Mạt Lị thẹn thùng xoa xoa tay, có chút luống cuống nói cảm ơn.
Mà đợi đến khi Tề Tề nói xong, những người khác cũng phục hồi tinh thần lại.
Phản ứng lớn nhất hẳn là các thiếu nữ trong khu chờ đợi, các nàng chụm đầu ghé tai, tựa hồ là đang thảo luận trình độ thực tế của Mạt Lị như thế nào.
Các đạo sư cũng rất khiếp sợ, bọn họ nhiều lần nhìn tư liệu của Mạt Lị, xác định cô thật sự chỉ học được mấy tháng múa và thanh nhạc, biểu tình trên mặt càng khó khống chế.
Tuy rằng có thể nhìn ra giọng hát nhảy múa của nàng còn chưa thuần thục như vậy…
Nhưng ai có thể nghĩ ra, cô gái này chỉ luyện tập trong vài tháng!
Bốn vị đạo sư đối với Mạt Lị đều rất coi trọng, nhao nhao khen ngợi nàng, chỉ có Quý Nguyên Thăng không nói một lời, sau khi xem xong biểu diễn trực tiếp đánh giá, trừ chuyện đó ngay cả ánh mắt cũng không cho cô.
Bất quá tính tình này của hắn ta, mọi người sớm đã quen, bởi vậy cũng không ai nói gì hắn.
Bốn vị đạo sư khác cũng tiến hành thảo luận phi thường kịch liệt, cuối cùng tổ huấn luyện mọi người quyết định, cho Mạt Lị xếp hạng là —— cấp B.
Dù sao cô hát và nhảy rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn không quá trưởng thành.
Phân đến cấp C có chút khuất tài, phân đến cấp A lại còn có chút không đủ, bởi vậy cấp B là thích hợp nhất.

"Cảm ơn các vị đạo sư!" Khi nghe được xếp hạng là B, Mạt Lị vui vẻ muốn nhảy dựng lên, "Kế tiếp tôi sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ tiến hành tấn công về phía cấp A!"
Các đạo sư nhao nhao cùng nàng nói cổ vũ, Tề Tề nhiệt tình nhất, yêu thích nàng quả thực tràn đầy lời nói, thiếu chút nữa trực tiếp lên sân khấu đi ôm nàng.
Mạt Lị lần thứ hai thẹn thùng cúi đầu, chợt vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình trong khu chờ đợi.
Bây giờ cô ấy thực sự rất hạnh phúc.
Cô ấy được xếp hạng B! Xếp hạng của cô chính là hạng B!
Cũng không biết sau khi chương trình phát sóng, anh Giang nhìn thấy xếp hạng ban đầu của cô, sẽ có biểu cảm gì...
Nghĩ như vậy, cô liền ngồi xuống.
Đang nghiêng đầu muốn nói chuyện với An Nhã bên cạnh, lại phát hiện, vốn đang ngồi bốn phía của mình, coi như là người có thể tán gẫu được, giờ này khắc này hình như đều đang cố ý lảng tránh ánh mắt của nàng.
Ngay cả An Nhã cũng thở phì phò, từ sau khi nàng trở về vẫn không nói gì.
Đây là...!Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mạt Lị khó hiểu, cô hơi nhíu mày, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt của một nữ sinh phi thường không tốt.
Nữ sinh kia, chính là Văn Mộng Hâm của [Phong Nguyệt Truyền Thông], xếp hạng là cấp A.
Thấy nàng quay đầu lại nhìn lại, Văn Mộng Viện cười nhạo hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt lại tràn đầy ngạo khí hiên ngang lần nữa nhìn về phía sân khấu, phảng phất hoàn toàn không để nàng vào mắt.
Mạt Lị: "..."
Cô ấy và người này không quen biết đúng chứ?

Vẻ mặt xem thường người khác là có ý gì a!
Cô cũng không biết trong khoảng thời gian mình lên sân khấu đều đã xảy ra chuyện gì, dưới đài có người biểu diễn, cô cũng không tiện lúc này trực tiếp chất vấn Văn Mộng Học.
An Nhã hình như còn đang tức giận, đang cực lực áp chế lửa giận của mình, khẳng định cũng sẽ không nhiều lời.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạt Lị quyết định nên bình tĩnh lại trước, chờ trở về ký túc xá sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân sự việc.
Thời gian chậm rãi trôi qua hàng giờ.
Tất cả sân khấu đầu tiên của thiếu nữ đều đã biểu diễn xong, khi Tần Trọng Dục nói rõ đúng chín giờ hôm đó tập hợp ở trung tâm ghi hình, buổi ghi hình hôm nay đã coi như kết thúc.
Tất nhiên, việc ghi hình ký túc xá chỉ mới bắt đầu.
Sau khi Mạt Lị và An Nhã cùng nhau trở lại ký túc xá, liền mở miệng hỏi ra nghi hoặc.
An Nhã ngồi trên giường, nhìn Mạt Lị, muốn nói lại dừng lại vài lần, cuối cùng dưới ánh mắt trong suốt của Mạt Lị nhìn chăm chú, rất tức giận nói ra nguyên nhân.
Cô cố tình tránh camera ký túc xá.
"Ngay khi cậu biểu diễn chấm dứt, Văn Mộng Hâm của phong nguyệt truyền thông kia, ai ôi tức chết tôi.

Chúng ta đều đang ở trên sân khấu kinh hô về năng lực của cậu, Văn Mộng Học lại đột nhiên âm dương quái khí nói đến những tin tức xấu về cậu! Nói cái gì lúc trước cậu quay phim phi thường chơi lớn, còn nói tính tình ngươi không tốt lại yếu đuối, động một chút sẽ đánh nhân viên công tác, bảo các nữ sinh khác đừng chơi với cậu..."
Nói đến đây, An Nhã tựa hồ càng tức giận, nhịn không được dậm chân tại chỗ, chống nại căm phẫn nói: "Thật sự là tức chết tôi, sao tùy tiện ở sau lưng nói xấu người a! Hơn nữa đây là tuyển tú, làm sao caauj ta lại giở trò cô lập người khác, còn kéo người khác cùng nhau cô lập cậu!"

Nói xong những lời này, An Nhã cảm thấy trong lòng mình rốt cục cũng hơi bình tĩnh lại.
Nàng đưa tay khoác lên vai Mạt Lị, kiên định nói: "Mạt Lị cậu yên tâm đi, An Nhã tôi phi thường trọng nghĩa khí, tính tình của cậu là như thế nào, dù sao cũng phải tôi tự mình tiếp xúc mới có thể biết, lời nói của nàng tôi sẽ không để tâm! Cậu cũng không muốn phản ứng cậu ta, đối đãi loại người này, cậu không phân cho cậu ta một ánh mắt, để cho cậu ta tự mình ầm ĩ là được rồi!"
Hai người bạn cùng phòng khác là Từ Lộ và Trần Tư cũng ở ký túc xá, nghe vậy cũng gật đầu.
Từ Lộ nói: "Nói không sai, cậu không cần phản ứng với bọn họ, chúng ta tin tưởng cậu!"
Trần Tư cũng nghiêm túc nói: "Chính là, ai không biết tin tức trên mạng thật giả khó kiểm tra? Chúng ta trong cùng một ký túc xá, sẽ hiểu rõ hơn về cách làm người của cậu, sẽ không lắng nghe cô ấy nói bừa bãi!"
Nói xong, Từ Lộ cùng Trầm Tư cũng tiến lên, nhẹ giọng an ủi Mạt Lị.
Đứng ở giữa ba người, Mạt Lị còn có chút ngây người.
Cô căn bản không nghĩ tới, ba người bạn cùng phòng mình vừa mới quen, lại tin tưởng mình như thế.
Nàng từ trên mặt các nàng nhìn không thấy nửa điểm giả dối, chỉ có thể nhìn thấy đối với nàng đau lòng cùng đối với Văn Mộng Học bất mãn, xen lẫn ở trong đó, còn có chút sùng bái.
Cảm xúc chân thành như vậy, làm cho tiểu hoa yêu có chút chậm nóng quả thực cảm động không thôi.
Khuôn mặt thiếu nữ cũng đột nhiên trở nên đỏ bừng...
Phải, cô ấy nhút nhát.
Mạt Lị trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải, cô chỉ có thể dồn dập nói cảm ơn, rồi lại cảm giác như vậy không đủ, sau khi suy nghĩ một chút, cô có chút khẩn trương nói: "Cái kia...!Thực sự cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi như vậy,mọi người chờ một chút, tôi có chút quà muốn tặng cho các cậu!"
Nói như vậy, nàng liền vội vàng đi tới trước vali của mình.
Nàng ngồi xổm xuống, sau khi ngăn cách tầm mắt của ba nữ sinh, dùng một chút linh lực bản thể biến thành ba đóa hoa nhài.
Hoa nhài mang theo một chút linh lực, sẽ không bị hư hại.

Nó có cảm giác và hương thơm giống như hoa thật, cũng có chất lượng giống như hoa giả, tặng người thích hợp nhất.

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng đứng lên, đem ba đóa hoa này đưa cho ba người bạn cùng phòng của nàng.
"Đây đều là do bạn tôi tự tay làm, để lâu cũng không dễ hỏng, hơn nữa trong nhụy hoa thêm hương tinh trợ giấc ngủ, lúc ngủ đặt ở bên gối sẽ một đêm mộng đẹp nha ~"
"Tặng cho các cậu!"
Ba người vui vẻ nhận lấy hoa nhài.
An Nhã liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là sáng nay trên đầu Mạt Lị đeo, nhất thời con ngươi sáng lấp lánh nói: "Mạt Lị! Cậu cũng quá tốt! Tôi thực sự thích món quà này!"
Từ Lộ và Trần Tư cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hoa giả chân thật như vậy.
Mỗi một cánh hoa đều sống động như thật, không chỉ là hương thơm xông vào mũi, hơn nữa sau khi chạm vào nhụy hoa, cư nhiên còn có phấn hoa rơi xuống!
Lễ vật như vậy, các nàng thật sự là...!vô cùng vô cùng thích nó!
Khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của các nàng, Mạt Lị khẽ thở ra một hơi.
Có vẻ như món quà của cô ấy rất tốt.
Cô có chút ngượng ngùng chà xát ngón tay, khi ba người vui vẻ thưởng thức hoa nhài trong tay, mặt mày cong cong giọng nhẹ nhàng nhỏ giọng nói ——
"Mọi người thích là được rồi."
"Tôi còn có rất nhiều!"
Nói xong, khóe miệng Mạt Lị lộ ra ý cười, thoáng lạnh nhạt một chút.
Về phần cái kia Văn Mộng Học…
Xem ra, nàng cũng cần phải xem lại một chút..