Nghe thấy lời của Hoắc Văn, Hoắc Thiếu Huyền vốn đã tức giận rồi nay lại càng muốn bùng nổ hơn.
May mà có Đặng Gia An ngăn lại, nếu không nói rằng ngày này năm sau là ngày dỗ của Hoắc Văn cũng không ngoa.
Tuy Đặng Gia An chẳng có cảm tình gì với nhà họ Hoắc nhưng cô cũng không thích nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông đánh nhau vì cô.
"Tôi không phải Mạc Mạc, anh nhận lầm người rồi."
Đây là lần thứ bao nhiêu cô nói câu này cô cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ có điều cô không thích người khác cứ mãi nhầm lẫn cô với ai đó trong kí ức ấy nữa.
Hoắc Thiếu Huyền nắm chặt tay Đặng Gia An giống như sợ cô chạy đi mất.

Hắn gằn giọng.
"Mạc Mạc là để cho mày gọi hả?"
Nhưng Hoắc Văn chỉ bận chìm đắm trong đống suy nghĩ vui sướng vì tìm được người của bản thân.

Anh ta vừa muốn đi tới nắm tay Đặng Gia An thì lại bị Hoắc tổng đẩy ra một lần nữa đến mức ngã ngồi trên nền đất.
Sau đó, Hoắc Thiếu Huyền còn không cam lòng mà dẫm một cái thật mạnh lên người Hoắc Văn.

Khiến cho xương cốt của cậu chàng đó kêu răng rắc.

"A..."

Hoắc Văn rên lên một tiếng thật khẽ vì đau, nhưng anh ta vẫn cố gắng cắn răng không để bản thân phát ra tiếng.

Hai mắt của vị Hoắc thiếu gia này vẫn dán chặt vào người Đặng tiểu thư không rời đi một phút giây nào.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hoắc Thiếu Huyền chỉ hận không thể móc mắt cái tên không biết lớn bé này ra.
Hoắc Văn vẫn không chịu buông ánh mắt của bản thân xuống, anh ta đương nhiên nhìn ra được sự tức giận của Hoắc Thiếu Huyền.

Nếu là trước đây, Hoắc Văn không thể nào có đủ dũng khí để đối mặt với người đàn ông khủng bố đã cầm trịch nhà họ Hoắc.

Nhưng khi đối diện với Mạc Mạc thì anh ta lại cảm thấy bản thân nên dũng cảm hơn một chút.
Chỉ có điều, Hoắc Văn vẫn bị Hoắc Thiếu Huyền đạp cho đến mức sắp hôn mê đến nơi.
Trên người anh ta có mấy dấu chân, trên ngực trên bụng đều đủ cả.

Đặng Gia An nhìn thấy cảnh này cũng khó chịu nhíu mày.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến việc bản thân đang trốn khỏi nhà họ Hoắc.

Thế là cô lại có thể đêt Hoắc Thiếu Huyền bắt được mình một cách dễ dàng như thế.
Cô muốn nhân lúc Hoắc Thiếu Huyền không chú ý mà trốn đi.

Nào ngờ...
Đặng Gia An nhìn bàn tay đang ôm cô đã dần buông lỏng thì biết cơ hội tới rồi.
Cô lùi dần về đằng sau, chờ cho đến khi Hoắc Thiếu Huyền dẫm mạnh lên người Hoắc Văn sau đó sơ ý làm tuột tay ra thì mới xoay người chạy đi.
Hoắc Thiếu Huyền chỉ lơ đãng trong một hai giây.

Sau khi nhận ra sự bất thường hắn ta lập tức quay người chạy theo cô vợ đang bỏ trốn.
Vừa đuổi Hoắc Thiếu Huyền vừa quát lớn.
"Đặng Gia An, đứng lại đó!"
Không phải Mạc Mạc, mà là Đặng Gia An.

Đặng Gia An có ngu mới đứng lại.

May mắn trước khi ra khỏi cửa cô không đi giày cao gót, nếu không thì bây giờ chân cô đã nhức muốn chết rồi.

Cô cắm đầu cắm cổ chạy, tuy nhiên sức của cô cũng chỉ đến đó, không thể so với một người đàn ông ngày ngày luyện tập và có một thân hình cường tráng được.
Chẳng mất đến mấy phút Hoắc Thiếu Huyền đã đuổi kịp cô.


Nhưng sự tức giận đang lan tràn trong mắt của hắn không phải giả.
So với sự điên cuồng của ngày đầu, đôi mắt của Hoắc Thiếu Huyền bây giờ còn đỏ vằn và khủng bố hơn.
Hắn ta không nói hai lời đã bế bổng cô lên, mặc cho Đặng Gia An hét loạn vẫn tống cô vào trong xe.

Hoắc Văn hắn có thể xử lí từ từ.

Nhưng hắn sẽ không dung túng Đặng Gia An như mọi lần nữa.
Lần này hắn sẽ để cô biết cái giá phải trả lớn như thế nào.
------
Nhà họ Mạc.
Mạc Cảnh Huy cùng ba mẹ ngồi ở phòng khách trong căn biệt thự ở ngoại ô.
Mạc Cảnh Huy rất giống ba, là những người đàn ông đầy khí chất.

Còn Mạc phu nhân lại là mổ người phụ nữ dịu dàng, năm tháng không để lại dấu vết trên khuôn mặt xinh đẹp của bà.

Nhìn từ góc độ này, thật sự không thể phủ nhận rằng đôi mắt ấy rất giống với Đặng Gia An.

Mạc Cảnh Huy tính về đây để tìm em gái mất tích năm năm tuổi.

Vốn chỉ là suy nghĩ viển vông, nhưng nào ngờ giữa chừng lại thật sự có tin tức.

Đó là lí do hai ông bà họ Mạc gấp rút lên đường về nước.

Bọn họ đã mong nhớ cô con gái mất tích không biết bao nhiêu năm.

Bà Mạc túm lấy tay con trai, giọng hốt hoảng và vui mừng.
"Thật sự tìm được em gái của con rồi sao?"
Trong những năm nay, bà Mạc thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.
Tấm lòng của người mẹ trong thiên hạ nào phải ai cũng hiểu.

Bà luôn lo lắng cho con gái sau khi mất tích ăn có đủ no, mặc có đủ ấm, có được người ta đối xử đàng hoàng hay có nhớ ba mẹ hay không.
Thế nên ba luôn lo lắng, không có đêm nào đi ngủ mà bà không trằn trọc đến giữa đêm.
Đến khi bà sắp tuyệt vọng rồi thì đột nhiên có hi vọng lại đến gần.

Nói cho bà biết rằng con gái của bà sắp tìm được rồi.
Mạc Cảnh Huy trấn an mẹ mình.

Anh cũng vui sướng đến mức không biết diễn tả thế nào.

"Vâng ạ, con đã tìm được người bắt cóc em gái năm xưa, tên đó có nói đã có một gia đình nhận nuôi em ấy rồi, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là chúng ta có thể gặp được em ấy."
Nói xong câu này, trong lòng của Mạc Cảnh Huy có một cảm giác.

Anh chắc rằng bản thân đã thực sự gặp được em gái rồi.