Vệ Lăng Phong không biết rằng Tô Tất đã liệt hắn vào đối tượng cự tuyệt lui tới, hắn chỉ lưu lại một câu rồi tiêu sái rời đi. Hắn không tin trên đời này tồn tại một nữ nhân dám khinh thường hắn, hắn sẽ chờ tiểu nha đầu tính tình cố chấp này tự thân đi tìm mình.
Nhưng ở trong ấn tượng của Tô Tất, ngôn ngữ cử chỉ của Vệ Lăng Phong không nhanh không chậm, không có một chút sợ hãi, khi thì tà mị xinh đẹp, khi thì tao nhã lười biếng, khi thì bừa bãi, khi thì hung ác nham hiểm, thâm sâu khiến người khác đoán không ra. Người như vậy quá nguy hiểm, duy trì khoảng cách là phương pháp tốt nhất.
Bất quá, nếu hắn đã biết chuyện nàng vu oan cho Tô Lăng, nếu thật sự phải cùng hắn xé rách mặt nạ, khó bảo đảm hắn âm tình bất định mà hãm hại nàng. Suy nghĩ mãi, cuối cùng Tô Tất lại bất đắc dĩ thở dài, hắn không đến trêu chọc nàng thì thôi, nếu đến, cứ lá mặt lá trái* thì được rồi.
(*) Lá mặt lá trái: Thành ngữ được dùng để chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người.
Bất quá, khiến cho Tô Tất vui mừng là từ sau ngày ấy, Vệ Lăng Phong không xuất hiện nữa, Thanh Trúc viên lại khôi phục sự trầm tĩnh như trước.
Tô Tất biết, trong thế giới này, nàng chỉ có thể dựa vào một thân võ lực của mình.
Nàng so với Tô lăng mạnh hơn, nên nàng có thể khiến cho hắn không thể đánh trả, mà nàng so với Ninh vương, lại chỉ có thể bị hắn uy hiếp áp chế. Nàng phải mau chóng đột phá tầng thứ bảy, sau khi vào đến tầng thứ tám, mới có thể bước lên hàng ngũ cao thủ, đứng ở bậc cao trong thế giới này.
Đem bản bí tịch nhớ kỹ trong đầu lướt qua một lần, Tô Tất bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ, tiến vào ngộ đạo mà quên đi cảnh giới.

Trải qua nửa tháng nỗ lực cố gắng, Tô Tất rốt cục cũng đột phá được một màng cuối cùng, tiến đến cảnh giới tầng thứ tám. Tầng thứ tám nội kình, còn có bản năng đặc công của nàng, nàng tuyệt đối có thể đối phó với cửu cấp cường giả*, nếu Ninh vương hiện tại đứng trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không phải cúi đầu khuất phục.
(*) Cửu cấp cường giả: Ta không rõ nghĩa chính xác. Nhưng ý tỷ ấy ở đây là tỷ tuyệt đối có thể đối phó với người luyện đến tầng thứ chín.
Hôm nay là ngày mười lăm, đã định từ trước là vào ngày này mỗi tháng sẽ đi Túy Tình Lâu, tháng trước đã vắng mặt, nếu tháng này vẫn không đi là tự đập bể chiêu bài của chính mình.
Đêm tối, trăng sáng, toàn bộ đế đô phảng phất như được phủ thêm một tầng kim sa mờ nhạt, trên trời sao sáng, bầu trời đêm mênh mông, phảng phất giống như biển sâu mang theo bạch ngọc, trong suốt lóng lánh. Trên trời thỉnh thoảng có vài chú chim dạ oanh* bay qua, đứng trên cành đào hót du dương trầm bổng, thanh âm trong trẻo véo von.
(*) Chim dạ oanh: Chim sơn ca.
Trăng cao sao sáng, đêm lạnh như nước.
Tô Tất một thân mặc y phục dạ hành màu đen, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt như một chú báo, ở dưới đêm trăng lặng yên không một tiếng động nhảy qua tường viện Tô phủ, hướng về phía kinh thành ban đêm phồn hoa nhộn nhịp mà đi.
Đế đô ban đêm, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, đầu người tấp nập, náo nhiệt phi thường, tình cờ đi qua một cỗ xe ngựa xa hoa tinh mỹ, vách xe được khảm trân châu mã não, phảng phất như đom đóm giữa bầu trời đêm, phát sáng rực rỡ. Tô Tất không phải không kiêng nể gì mà đi trong đám đông, mà là nàng dùng võ nghệ cao cường để đạt được tốc độ nhanh nhất.

Đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành, dĩ nhiên không phải nơi nào khác mà chính là thanh lâu, mà mục đích chuyến đi này của Tô Tất chính là thanh lâu giữa thanh lâu, Túy Tình Lâu trong truyền thuyết.
Không ai biết lão bản đứng phía sau Túy Tình Lâu kỳ thật chính là Tô Tất, bất quá ở trong Túy Tình Lâu, Tô Tất còn có một thân phận khác, nhưng một khi nói ra, đủ để khiến cho nam nhân trong thiên hạ kinh sợ mà thét chói tai. Cho nên vì nghĩ cho sức khỏe của người khác, nàng bình thường cũng sẽ không để lộ thân phận.
Tô Tất lặng lẽ tiến vào nội viện, đi tới phòng riêng của nàng, lúc này bên trong đã có một người đang đợi nàng.
Tú bà của Túy Tình Lâu, cũng chính là thủ hạ đắc lực của Tô Tất – Trần mama, nàng nhìn thấy Tô Tất, trên khuôn mặt dày đặc phấn son lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chào đón, «Chủ tử, ngài đã đến, nếu ngài không đến, Túy Tình Lâu này của chúng ta sẽ bị người ta hủy đi a.»
«Có Trần mama ở đây, ai dám hủy đi Túy Tình Lâu của chúng ta a.» Tô Tất tựa tiếu phi tiếu ngồi xuống bắt đầu tô son điểm phấn, động tác nhẹ nhàng linh hoạt.
Không bao lâu, trên gương đồng hiện ra tuyệt sắc dung nhan.
Mái tóc dài đen nhánh mượt mà, da thịt mịn màng tinh tế như gốm sứ. Mày đen mắt sáng như nước mùa thu, con ngươi đen láy, quả nhiên là sắc như xuân hiểu*.

(*) Sắc như xuân hiểu: Có lẽ là trong trẻo như sáng sớm mùa xuân.
Nàng mặc lên người bộ váy điệp hí thủy tiên, trắng noãn phiêu dật, vạt áo mỏng như cánh ve, trang sức tơ vàng, quần lụa mỏng manh uốn lượn, giơ tay nhấc chân lại thêm một phần phóng khoáng xuất trần.
Sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Cho dù gặp qua nhiều lần, Trần mama vẫn bị mỹ cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, ngưng thần nín lặng, hít thở không thông.
«Chậc, chậc, chậc, chủ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy, hoàn toàn có thể xưng danh thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, phỏng chừng vạn tuế gia kia sở hữu ba ngàn phi tần mỹ nữ cũng không có lấy một người sánh được với ngài.» Trần mama khen không dứt miệng.
Tô Tất lấy khăn sa che lấp vẻ đẹp khuynh quốc, đáy mắt thoáng hiện quang vi, khinh thường cười lạnh: «Trần mama, ta không có thời gian cùng ngươi nói lời vô nghĩa, gần đây bốn phía có động tĩnh gì không?»
Nàng hóa thân thành Mộng Điệp tiên tử trở thành hoa khôi Túy Tình Lâu, đem Túy Tình Lâu trở thành thanh lâu giàu có nổi danh nhất, không chỉ vì muốn kiếm tiền, nàng sở dĩ lúc trước tiếp nhận vị trí lão bản trong thanh lâu này, chính là vì coi trọng nơi này chính là chỗ tin tức lưu thông nhanh nhất mà thành lập và quản lý mạng lưới tình báo, đây chính là bản năng đặc công của Tô Tất. Nàng không quen thuộc với thế giới này, vì bảo vệ sự an toàn của bản thân, nàng phải nắm giữ động tĩnh ở khắp nơi, đề phòng bất trắc.
Trần mama là do một tay Tô Tất huấn luyện, hiểu rõ tính tình của nàng, biết nói nhiều lời vô nghĩa cũng vô ích, liền đem sự tình lớn nhỏ nhất nhất bẩm báo cho Tô Tất.
«Những chuyện khác thì thôi đi, mau chóng đem tư liệu về Ninh vương Vệ Lăng Phong thu thâp thật tốt, ba ngày sau ta đến lấy.» Tô Tất thản nhiên phân phó.

Trước khi Vệ Lăng Phong tác chiến ở bắc cương, và lúc nàng chưa xuyên không, nàng cũng không nghĩ sẽ điều tra thấu đáo, nhưng hôm nay, không hiểu sao lại phát sinh một đoạn khúc mắc cùng hắn, chuyện nàng có thể làm chính là tìm ra nhược điểm của hắn, cho hắn một kích trí mạng, như vậy nàng cũng sẽ không lo lắng bị người ta hại.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
«Xin chủ tử yên tâm, ba ngày sau tiểu nhân nhất định chuẩn bị ổn thỏa, tự mình đưa tới Thanh Trúc viên.» Giớ phút này ánh mắt Trần mama lãnh liệt, cùng với tú bà trang điểm lộng lẫy, vẻ mặt quyến rũ, tươi cười nịnh bợ kia giống như là hai người khác nhau.
«Ta tin tưởng ngươi.» Tô Tất lạnh nhạt gật đầu, nàng nên lên sân khấu rồi.
«Đúng rồi chủ tử, Thái tử hôm nay lại tới nữa, hơn nữa lần này hắn còn dẫn theo một người khác đến.» Trần mama nhỏ giọng nhắc nhở. Thái tử Vệ Lăng Nguyên đối với Mộng Điệp tiên tử ngưỡng mộ đã lâu, bất quá Tô Tất vẫn chưa từng cho hắn lấy một vẻ mặt hòa nhã, thậm chí cả khuôn mặt thật cũng chưa cho hắn thấy, nhưng như vậy lại càng khiến cho Thái tử đối với nàng trầm mê. Nói như Tô Tất, cái này gọi là không biết tự trọng.
Tô Tất cầm lấy thất huyền cầm của nàng, lơ đễnh bước ra, hừ lạnh một tiếng: «Vị thái tử gia này có lần nào mà không dẫn theo người đến đây? Có gì kỳ quái đâu.»
«Nhưng người lần này hắn mang đến, chính là Ninh vương –»
Tô Tất dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bước hụt ngã xuống.