Sau khi Tô Tất và Nguyên Du Vân cùng nhau rời khỏi thành Vọng Giang, dọc đường du sơn ngoạn thủy, vô cùng tự tại, nhưng thời gian hao phí cũng khá nhiều, thấm thoắt tiết trời đã chuyển đông, mà Bắc Di quốc vẫn còn xa tít tắp.
Tô Tất vốn nghĩ, dọc đường có thể gặp được nhóm người của Nhiếp Thanh Nhiên, nhưng khi nghĩ đến thời gian mà nàng và Nguyên Du Vân bỏ phí dọc đường, liền biết Nhiếp Thanh Nhiên đã sớm bỏ xa bọn họ.
Một ngày này, lúc hai người ra khỏi rừng, vừa vặn bắt gặp một đoàn xe ngựa.
Có khoảng mười chiếc, xe kéo cũng có mười, còn có một đám hộ vệ cơ thể cường tráng tay cầm binh khí, đội ngũ vô cùng uy phong.
Ánh mắt của những hộ vệ này sáng rực, vẻ mặt lạnh băng, có cảm giác như là lính đánh thuê.
Mắt Tô Tất lóe lên, chọc chọc Nguyên Du Vân, cười nói, «Đại ca, không bằng chúng ta kết bạn với bọn họ đi, thế nào?»
Nàng có tiểu bạch mã để cưỡi, nhưng con ngựa của Nguyên Du Vân lại đã chết dọc đường, nên Tô Tất cũng xuống ngựa đi bộ với Nguyên Du Vân.
Giờ gặp được đội kỵ mã này, với tính cách của Nguyên Du Vân, không cần giải thích, xông lên lấy một con mà cưỡi là được, hắn bằng lòng cưỡi ngựa của bọn họ đã là vinh hạnh của bọn họ rồi.
Nhưng Tô Tất thấy bọn họ được trang bị binh khí đầy đủ, nếu tấn công thì khá phiền phức, nên nghĩ ra biện pháp như vậy.
Hai người cùng đi đến hỏi, hóa ra bọn họ thực sự là lính đánh thuê, hộ tống Tri phủ đại nhân cáo lão hồi hương. Quê của Tri phủ đại nhân là thành Lâm Giang, cũng chính là mảnh đất biên giới giữa Đông Vân quốc và Bắc Di quốc, vừa vặn cùng đường với Tô Tất và Nguyên Du Vân.
Lí tri phủ đã được sáu mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm bạc, có lẽ là do làm quan đã lâu, cặp mày toát lên sự lãnh túc đoan chính, nhưng sau khi cởi bộ áo quan ra, thì lại là một ông cụ thanh nhàn cơ trí.
Tô Tất mặc dù vô cùng nổi tiếng ở kinh thành, nhưng Lí tri phủ lại làm quan ở Giang Nam, hai người chưa từng gặp mặt, nên Lí tri phủ cũng không nhận ra nàng, người mà Nhiếp chính vương đang ngày đêm nghĩ tới.
Sau khi gặp mặt, cả chủ lẫn khách đều ngồi xuống, cùng dùng trà.
Lí tri phủ cười nói: «Không sao, vùng núi này nhiều thổ phỉ, đường xá không an toàn, nên lão phu mới mướn lính đánh thuê đến giúp, hai người các ngươi đi một mình không an toàn, đi cùng còn có thể tùy thời mà hỗ trợ lẫn nhau.»
Nguyên Du Vân thờ ơ nhún vai, «Thổ phỉ? Chỉ cần bọn chúng không đến cướp, bản công tử sẽ không cướp sạch cái sơn trại của bọn chúng.»

Trong lòng Tô Tất thầm nghĩ, cũng khó trách Nguyên Du Vân lại thờ ơ như vậy, vì với thực lực của hắn, cho dù thổ phỉ có lợi hại đến mức nào, dám chặn đường cướp hắn, vậy cứ chuẩn bị chờ hắn đến cướp lại đi. Nghĩ đến đây, Tô Tất ngược lại có chút thông cảm với bọn thổ phỉ.
Nhưng Lí tri phủ lại chậm rãi lắc đầu, đặt chén trà trong tay lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, nói với Nguyên Du Vân và Tô Tất, «Người trẻ tuổi, các ngươi không biết thôi, ở đây cách kinh thành quá xa, thổ phi vô cùng hung hăng đáng sợ. Đặc biệt là bọn thổ phỉ Bạch Vân Sơn, bọn họ không giống như thổ phỉ ở nơi khác, hung tàn độc ác, rất khó đối phó, có thể nói là người ta nghe tin đã sợ mất mật, giận mà không dám nói.»
Mặc cho hắn dặn dò khuyên nhủ như thế nào, vẻ mặt của Tô Tất và Nguyên Du Vân vẫn lơ đãng thản nhiên như trước.
Lí tri phủ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, nghé con mới sinh không sợ hổ, còn trẻ nên chưa trải đời, khó trách lại lớn miệng như vậy, chờ đến khi bọn hắn gặp được đám thổ phỉ Bạch Vân Sơn, chỉ sợ sẽ tiểu ra cả quần.
Thế nhưng, ngàn cầu vạn xin, cầu xin ông trời rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần đừng để bọn họ đụng phải đám thổ phỉ kia, nếu không đừng nói thân gia, ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi.
Tô Tất nhìn vẻ mặt của Lí tri phủ, biết hắn không tin vào bản lĩnh của Nguyên Du Vân. Cũng khó trách, Nguyên Du Vân sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ đến cùng cực, dáng người lại cao gầy, thoạt nhìn yếu đuối gió thổi cũng ngã, ai mà tin được hắn lại sở hữu võ công cao cường như vậy chứ?
Xe ngựa đã đầy người, nhưng xe kéo lại vẫn còn chỗ trống, nên Tô Tất và Nguyên Du Vân liền tới chỗ xe kéo ngồi. Lí tri phủ vốn muốn hạ lệnh dành ra một xe ngựa trống cho bọn hắn, nhưng Tô Tất lại nói, không sao, bọn họ đã quen với bầu không khí ngoài trời rồi.
Tô Tất và Nguyên Du Vân nằm trên xe kéo, nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng cao cao, cảm thấy lòng dạ trống trải hơn rất nhiều.
Tiểu tuyết hồ đúng là không thể ngồi yên một giây, nó từ xe này nhảy lên xe khác, chơi vô cùng vui vẻ. Người thường làm sao biết được một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy lại thông minh như con người? Với nó thì đúng là không còn gì tốt hơn, ai cũng lấy vật quý giá mà bình thường vẫn giấu kín của mình ra để lấy lòng nó, chỉ muốn được vuốt ve nó một chút.
Tô Tất biết tiểu tuyết hồ nghịch ngợm, nhưng cũng lười ngăn cản nó. Bởi vì nàng biết, tiểu tuyết hồ trời sinh hoạt bát sau khi ở cùng Nguyên Du Vân, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, đối với nó rất gò bó, giờ khó lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến, nên nàng cứ để nó chơi.
Bên này Tô Tất đang nghĩ, thì bên kia đột nhiên vọng đến tiếng tranh chấp ầm ĩ.
Một tiểu cô nương vội vã chạy tới, lo lắng kéo ống tay áo Tô Tất, vẻ mặt như sắp khóc, «Tô công tử, không hay rồi, các người mau quay trở lại đi.»
«Chuyện gì vậy?» Tô Tất hai tay kê sau đầu, miệng ngậm một cọng rơm, ung dung nói.
«Nhị tiểu thư nhà chúng ta nhìn thấy tiểu hồ ly, thích nó đến không thể rời mắt, muốn bắt nó về nuôi!» Tiểu cô nương căm phẫn nói.
Tô Tất lơ đãng cười, «Không sao, nhị tiểu thư nhà các ngươi không có bản lĩnh này.» Tiểu tuyết hồ giờ đang trưng ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng giả tạo, răng sói vẫn được nó giấu nhẹm, nếu nhị tiểu thư gì đó thật sự chọc giận tiểu tuyết hồ, không cần nàng ra tay, nó có thể tự mình đối phó, nên Tô Tất vô cùng an tâm.
Khuôn mặt của tiểu nha đầu xị xuống, khóc nói, «Ai nói không có, nhị tiểu thư dụ dỗ tiểu hồ ly vào phòng, đóng cửa lại không cho nó ra, còn bảo hộ vệ bắt nó nhốt vào lồng nữa……»

Tiểu nha đầu vừa nói vừa khóc, Tô Tất cũng hiểu ra được một chút, lại một lần nữa rơi lệ đồng cảm với vị nhị tiểu thư điêu ngoa kia.
Muốn lừa tiểu tuyết hồ, còn xem nó như cún mà nhốt vào lồng nuôi? Nhị tiểu thư này hình như quá……hồ đồ rồi.
«Tiểu thư nhà các ngươi không sao chứ?» Tô Tất không đầu không đuôi hỏi một câu.
Tiểu nha đầu nức nở nghẹn ngào, tiếp tục nói, «Sao lại không sao được? Tiểu hồ ly bị ép đến phát tức, nhảy dựng lên vung móng cào lên mặt nhị tiểu thư, để lại ba vết thương dài trên mặt nhị tiểu thư, dung mạo bị hủy, nàng tự nhốt mình trong phòng muốn đi tìm chết, giờ phải làm thế nào đây?»
«Đáng đời, còn làm thế nào được?» Nguyên Du Vân vốn dịu dàng với nữ nhân, nhưng giờ đối với nhị tiểu thư bị nuông chiều đến coi trời bằng vung, lại không dịu dàng nổi.
«Tô công tử…..Lão gia bảo mời công tử qua nói chuyện.» Tiểu nha đầu vừa lau nước mắt vừa níu ống tay áo Tô Tất.
Tô Tất nhìn lên phía trước.
Lúc này, đầu sỏ gây tội là tiểu tuyết hồ đang vô cùng hưng phấn chạy đến, phía sau còn có một đoàn hộ vệ đuổi theo, nhưng mặc kệ đám hộ vệ có đuổi như thế nào, khoảng cách giữa bọn họ và tiểu tuyết hồ vẫn không rút ngắn được dù chỉ một tấc, bởi vì lúc đám hộ vệ chạy chậm hơn, thì tiểu tuyết hồ lại tính toán tốt khoảng cách dừng lại chờ bọn hắn.
Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, tiểu tuyết hồ quả nhiên thích rước họa vào thân, chỗ nào có họa thì nó liền xông vào chỗ đấy, một giây thanh tĩnh cũng không chịu đựng được.
Tô Tất không thèm huýt sáo nữa, chỉ tùy ý vẫy tay, tiểu tuyết hồ đang khiến đám hộ vệ đuổi đến kiệt sức tự động chạy vào lòng Tô Tất, giống như đang giành công mà cọ tới cọ lui.
Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó, sau đó tính đưa nó đến chỗ Lí tri phủ giải thích, nàng nói với Nguyên Du Vân, «Đại ca, có muốn đi cùng không?»
«Buồn ngủ lắm.» Nguyên Du Vân trở mình, phát ra một tiếng ngáy nhẹ.
Tô Tất biết, hắn không muốn gặp vị nhị tiểu thư ngang ngược đó, nàng ta sẽ phá hỏng hình tượng nữ nhân dịu dàng trong lòng hắn. Thôi, thôi, nàng đi một mình vậy, hy vọng Lí tri phủ hiểu lí lẽ, không chấp nhặt với tiểu tuyết hồ.
Lúc này, Lí tri phủ đang ở trong xe ngựa khuyên bảo nhị tiểu thư, nhưng nhị tiểu thư vẫn phẫn nộ mà khóc, sự kiêu ngạo một chút cũng không giảm.
Người hầu vào thông báo, Lí tri phu bất đắc dĩ nói: «Mời Tô công tử vào đi.» Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ, Lí tri phủ xử án minh nghiêm, nhưng đối mặt với hòn ngọc quý từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương cha mẹ, hắn một chút biện pháp cũng không có.

Lúc Tô Tất bước vào, Lí tri phủ đang khoanh tay mà đứng, vuốt ria mép nhìn nhị tiểu thư, vô cùng bất đắc dĩ.
Mà nhị tiểu thư lại ngồi trên ghế, người run lên, khóc vô cùng thảm thương.
Tô Tất vỗ vỗ tiểu tuyết hồ, cười nói, «Tiểu hồ ly nhà chúng ta luôn nghịch ngợm phá phách, hay chạy loạn, không được dạy dỗ cẩn thận, lần này mạo phạm nhị tiểu thư, mong Lí đại nhân trách phạt.»
Tuy nói vậy, nhưng ai cũng nghe ra Tô Tất không có nửa phần áy náy.
Ai cũng biết, câu không được dạy dỗ cẩn thận của nàng là đang ám chỉ người khác. Thật ra trong lòng Lí tri phủ cũng hiểu được. Hắn biết toàn bộ đều là do sự tham lam của con gái mình, nếu không phải nàng muốn lấy tiểu hồ ly làm của riêng, bắt nó vào trong phòng, bảo hộ vệ nhốt nó vào lồng, thì há nó lại tức giận rồi trả thù?
Lí tri phủ luôn anh minh hiểu lí lẽ, lúc này hắn chắp tay hướng Tô Tất nói, «Tô công tử đừng nói như vậy, nói đúng ra thì lão phu mới là người không biết cách dạy dỗ, nên tiểu nữ còn nhỏ tuổi mới tự tiện như vậy, thế nên…..người phải xin lỗi là tiểu nữ mới đúng.»
Lí tri phủ còn chưa dứt lời, thì tiếng đồ bị đập vỡ đã vang lên chói tai.
«Cha! Cha đang nói gì vậy! Rõ ràng là con hồ ly đó cào mặt của con, hủy dung của con, vậy mà còn muốn con xin lỗi nó?! Cha đang nói linh tinh cái gì vậy? Chẳng lẽ con không phải con gái của cha mà là con hồ ly đó sao?» Lí nhị tiểu thư đột ngột ngẩng đầu, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm cho loang lổ, nhìn vô cùng đáng ghét, nhưng nàng lại không phát hiện ra, nổi giận đùng đùng cãi lại phụ thân nàng.
Tô Tất đưa mắt nhìn lại, thấy trên mặt nàng có ba vết cào, vết thương không sâu, máu cũng đã ngừng chảy, chỉ cần đắp thuốc thì mấy ngày sau sẽ khỏi, cũng không để lại sẹo. Tiểu tuyết hồ trả thù, mà chỉ bị thương có chừng đó, xem ra nó đã hạ thủ lưu tình.
Hiện giờ đang đi cùng đường, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Tô Tất khen ngợi xoa xoa đầu tiều tuyết hồ, mà tiều tuyết hồ lại nở nụ cười đắc ý dào dạt.
«Nó còn cười! Nó vậy mà còn cười được!» Hành động của tiểu tuyết hồ trong mắt của nhị tiểu thư, hoàn toàn là mỉa mai và khiêu khích. Lí nhị tiểu thư nổi giận đùng đùng, muốn tiến lên xé vụn tiểu tuyết hồ, rút gân lột da nó, phát tiết một trận.
Nhưng Lí tri phủ ngăn nàng lại, giận tím mặt, lạnh nhạt nói, «Không được vô lễ!»
«Nhưng mà cha……» Lí nhị tiểu thư vẫn còn ấm ức.
Ánh mắt của Tô Tất tựa như thu thủy, dịu dàng nói, «Nhị tiểu thư đừng tức giận, toàn bộ đều là lỗi của tiểu tuyết hồ, thân là chủ nhân của nó, tại hạ sẽ đền tội với cô.» Nói xong, nàng thở dài chắp tay nhận tội.
Giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp, giống như tiếng suối chảy, mềm mượt như ngọc, khiến cho xương của Lí nhị tiểu thư cũng phải nhũn ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Tất.
Chỉ thấy trước mặt nàng là một thiếu niên tuấn nhã, bộ dáng công tử ôn nhu tuyệt trần, khuôn mặt phong vận lại thêm vài phần thanh tú. Đầu đội mũ, dải lụa trên mũ khẽ bay bay, một thân y phục nguyệt sắc, càng toát lên vẻ thanh nhã bất phàm.
Nắng chiều rơi trên khuôn mặt Tô Tất, mái tóc đen khẽ bay, giữa màn sương mờ ảo, dáng người phảng phất như chỉ là ảo ảnh.
Lí nhị tiểu thư nhìn chằm chằm Tô Tất, thiếu niên trước mặt quá chói mắt, nàng nói không nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ của Tô Tất, nước miếng chảy ròng ròng.

Tô Tất nhìn nàng, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, «Thật ra vết thương trên mặt của nhị tiểu thư cũng không nghiêm trọng lắm, không đáng lo ngại. Tại hạ tinh thông y thuật, để tại hạ kê cho nhị tiểu thư một toa thuốc, chỉ cần kiên trì dùng trong bảy ngày, đảm bảo vết thương trên mặt nhị tiểu thư sẽ không còn.»
Tô Tất nói xong, tiếp tục nhìn vào ánh mắt sáng rực của Lí nhị tiểu thư, mãi đến khi mặt Lí nhị tiểu thư bị nhìn đến đỏ ửng, Tô Tất mới buông tha cho nàng, cười cười, sau đó không quay đầu lại ôm tiểu tuyết hồ rời đi.
Sát chiêu này, nàng phải nghiên cứu mất một lúc mới nghĩ ra để đối phó với Lí nhị tiểu thư điêu ngoa đó.
Khuôn mặt của Lí nhị tiểu thư đỏ ửng, nhưng may mà lớp trang điểm trên mặt còn loang lổ, nên mới giấu được, cổ lại bị tay che lại, nên Lí tri phủ không nhìn ra.
«Lâm nhi, nếu Tô công tử đã nói có cách chữa trị vết thương trên mặt cho con, thì ắt là sự thật, con cứ an tâm dưỡng thương đi, đừng náo loạn nữa.» Đối với đứa con điêu ngoa bốc đồng này, Lí tri phủ đôi khi cũng rất bất lực. Đánh không được, mắng cũng không xong, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
«Vâng…..» Lí nhị tiểu thư ừm một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi.
Lí tri phủ cho rằng nàng biết vết thương có thể chữa khỏi nên vui đến không nói nên lời, nên cũng không nghi ngờ nàng, dặn dò vài câu rồi ra khỏi xe ngựa tìm Tô Tất nói chuyện.
Lại nói sau khi Lí tri phủ ra ngoài, Lí nhị tiểu thư vẫn còn kinh ngạc ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, ánh mắt trống rỗng, nàng đã sớm đi vào cõi hư vô. Khuôn mặt đủ mọi biểu cảm, khi thì thẹn thùng cười, khi thì thoáng tức giận, khi thì lộ ra vẻ e thẹn của thiếu nữ, người tinh mắt một chút sẽ nhìn ra nàng đang lâm vào cảnh hoa si tư xuân.
«Nhị tiểu thư…….Nhị tiểu thư……..» Nha hoàn Tiểu Đào bên người nàng bị nàng dọa đến sửng sốt, đột nhiên có cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới, khiến nàng sởn gai ốc.
Lí nhị tiểu thư bừng tỉnh từ mộng đẹp, nếu là ngày thường, với tính tình của nàng thì đã sớm lên cơn, nhưng hôm nay, nàng lại cắn khăn tay cười ha ha, giọng nói đứt quãng e thẹn, «Tiểu Đào…..Ngươi nói, ngươi nói Tô, Tô công tử, hắn……Ai nha, hắn thật là xấu mà.»
Tiểu Đào nhìn nhị tiểu thư nhà nàng, đột nhiên có cảm giác vô lực, xoay người ôm trán không nói gì nhìn trời……
Tô Tất sau khi rời khỏi đó, Lí tri phủ cũng ra theo, nói với Tô Tất: «Tô công tử xin dừng bước.»
Tô Tất quay đầu lại, cười nhìn Lí tri phủ, «Thực khéo, tại hạ cũng có chuyện muốn tìm Lí đại nhân nói chuyện.»
Lí tri phủ cười nói, «Chuyện hôm nay xin Tô công tử đừng để trong lòng, tiểu nữ nghịch ngợm thành thói quen, có một số việc ngay cả lão phu cũng phải bó tay. Đúng rồi, không biết Tô công tử tìm lão phu có chuyện gì?»
Tô Tất cười nhẹ, «Ta đến là để từ biệt Lí đại nhân.»
«Từ biệt? Chẳng lẽ công tử phải đi?» Lí tri phủ kinh ngạc, không nhịn được hỏi, «Chuyện của tiểu nữ đã kết thúc rồi, thật ra công tử không cần phải lo lắng nữa đâu……»
Tô Tất cười xua tay, «Mặc dù tạm thời không có việc gì, nhưng chưa chắc về sau sẽ không xảy ra chuyện, ta vẫn nên đi thôi.»
Mặc kệ Lí tri phủ có khuyên như thế nào, Tô Tất sau khi để lại một đơn thuốc, vẫn cùng Nguyên Du Vân rời đi, bóng lưng tiêu sái, biến mất giữa ánh chiều tà.